- Hay! Đúng là diệu kế! Cách của Bí thư Mã rất hay.
Lý Xương Hải cũng nịnh bợ một chút, làm cho Mã Quốc Chính tương đối thoải mái.
- Nhưng mà Bí thư Mã, tôi thấy để bọn Hứa Thông biết, hay là đừng để bọn họ biết, đi đường vòng dấy tâm lý sợ hãi của Tào Hồng, từ đó cậu ta sẽ thúc giục đám Hứa Thông đi đón người về không phải càng tốt hơn à?
Lý Xương Hải đưa ra đề nghị của bản thân.
- Làm cho Tào Hồng sợ hãi phải thúc giục bọn chúng đi đón người, ừ! Cách này hình như hay hơn.
Mã Quốc Chính nghiền ngẫm một chút, nói:
- Cứ quyết định vậy đi, làm cho Tào Hồng có cảm giác Bì Cổ là gánh nặng, nếu không tiễn đi sẽ hặp phải chuyện rắc rối thì càng tốt.
Chuyện này cứ để tôi xử lý, rung cây dọa khỉ, haha.Vẻ mặt Lý Xương Hải tự tin, đã ở sở tỉnh nhiều năm rồi, ở Quân khu tỉnh ủy thực ra cũng quen một số người.
- Nhưng cậu cũng phải chú ý, Hứa Thông và Bì Cổ chưa xuất hiện cùng nhau thì tuyệt đối không được động thủ, cá lớn không bắt, bắt mấy con cá nhỏ thì có ý nghĩa gì.
Mã Quốc Chính ngẫm nghĩ, cảm thấy lo lắng, nên nghiêm túc nói.
- Phương Viên, cậu nói xem, Lý Xương Hải gạt chúng ta là vì cái gì?
Diệp Phàm hỏi trong điện thoại.
- Vì cái gì? Cuối cùng là vì cái gì? Anh ta chắc chắn là có dự định của mình. Thông thường mà nói, Lý Xương Hải phát hiện Bì Cổ trong nhà Tào Chính Đức ở quân khu tỉnh, nên bắt Bì Cổ về mới đúng.
Nhưng, có lẽ chức vị của Tào Chính Đức làm cho Lý Xương Hải không cách nào ra tay được. Tốt xấu gì người ta cũng là Phó tư lệnh, đường đường là đại tá.
Và, bên quân đội nếu người ta thấy người của mình với ai đó tranh cãi thì sẽ có tư tưởng bao che khuyết điểm người của mình một cách nghiêm trọng.
Lý Xương Hải dùng cách nào để bắt được Bì Cổ đây? Như vậy thì sẽ có chuyện phiền phức. Nhưng, Lý Xương Hải đã ở sở tỉnh nhiều năm như vậy, hẳn là có cách của mình.
Từ chuyện anh ta có thể kiếm được giấy thông hành để đi vào thì có thể thấy được một điểm. Đó là trong chuyện này có chút kỳ lạ, với khả năng của Lý Xương Hải mà có thể kiếm được giấy thông hành sao?
Phương Viên nói suy nghĩ của mình.
- Lý Xương Hải không thể kiếm được giấy thông hành, chứng tỏ tờ giấy thông hành đặc biệt của quân khu tỉnh ủy cũng không dễ kiếm.
Vậy tờ giấy thông hành đó là ai cho anh ta, chẳng lẽ lại là lãnh đạo cấp trên của anh ta. Cấp trên của anh ta chính là Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật tỉnh kiêm Giám đốc sở tỉnh Mã Quốc Chính.
Việc đó không ngờ lại phức tạp như vậy, không ngờ còn dính dáng đến Ủy viên thường vụ tỉnh ủy. Không phải chỉ là một vụ ẩu đả nhỏ sao, lẽ nào Mã Quốc Chính thật sự chú ý đến chuyện này à?
Diệp Phàm bị làm cho hồ đồ, có chút không tin vào phân tích của chính mình.
- Diệp tiên sinh, chuyện này nói không chừng thực sự phức tạp. Nếu Mã Quốc Chính thực sự chú ý đến chuyện này, có thể giải thích rõ tại sao Lý Xương Hải lại không nói thật với anh.
Phương Viên đã làm rất lâu ở Tổ đặc nhiệm A phân cục Hongkong, cho nên đối với những chuyện đấu đá trong chốn quan trường thì hiểu rõ hơn so với Diệp Phàm.
- Anh nói Lý Xương Hải cũng chỉ là một con rối?
Diệp Phàm có chút kinh ngạc, cán bộ cấp bậc như Lý Xương Hải là hy vọng xa với của mình, ngay cả anh ta mà cũng chỉ là một quân cở thế thì chuyện của bản thân mình nói không chừng thực sự đã rơi vào trong đấu đá tầng cao của Tỉnh thật rồi.
Diệp Phàm đột nhiên nhớ đến lời nói của Thiết Chiêm Hùng nói với mình khi về lấy thuốc khoảng thời gian trước, lúc đó cũng có nói một chút về những vướng mắc của những nhân vật tầng cao của tỉnh Nam Phúc.
Trong lòng thầm giật mình, lập tức nói với Phương Viên:
- Không phải lần này Mã Quốc Chính lại muốn mượn tay tôi để loại trừ ai hoặc gõ ai đó chứ?
- Mã Quốc Chính gõ ai? Tôi không thấy được, không chừng là người đứng đằng sau Mã Quốc Chính muốn gõ ai đó.
Lần trước tôi cũng có nghe Diệp tiên sinh nói qua, nói là Lý Xương Hải mượn tay anh để tiếp nhận vị trí của nguyên Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật thành phố Đặng Kiến Quân.
Đặng Kiến Quân nghe nói trước nay là một trong ông Thiện ông Ác của nhân vật số một thành phố Hứa Vạn Sơn. Lý Xương Hải muốn động vào Đặng Kiến Quân chắc chắn là chưa đủ sức, nhân vật có thể chống đỡ được Hứa Vạn Sơn ắt hẳn là ngay cả Ủy viên thường vụ Mã Quốc Chính này cũng chưa có được hiệu quả vững chắc.
Ắt hẳn chính là ông chủ đứng đằng sau Mã Quốc Chính muốn gõ Hứa Vạn Sơn. Mà ông chủ đứng sau Mã Quốc Chính, hoặc có thể nói là đồng minh có cấp bậc cao hơn hẳn ông ta.
Chắc chắn là không phải Chủ tịch tỉnh Chu Thế Lâm rồi, vì quan hệ của ông ấy với Hứa Vạn Sơn rất thân thiết. Vậy phỏng chừng là nhân vật số một Nam Phúc chúng ta Quách Phác Dương, hoặc Bí thư Đảng- quần chúng Cố Phong Sơn.
Nhưng hình như không phải Cố Phong Sơn, dù sao Cố Phong Sơn cũng mới được điều đến không lâu, ngay căn cơ của ông ta còn chưa ổn định thì sao mà có thể kiếm chuyện đi gõ ai đó chứ? Thế không phải là tự tìm phiền phức cho mình sao?
Suy đoán từ các phương diện tình huống, hẳn là Bí thư Quách. Diệp tiên sinh, không phải là Bí thư Quách muốn mượn chuyện Bì Cổ lần này có dính dáng đến Hứa Thông, để rồi sau đó dùng chuyện này để gõ Hứa Vạn Sơn chứ.
Mà người chấp hành chuyện này đó là Mã Quốc Chính, lính hầu đương nhiên là Lý Xương Hải.
Diệp tiên sinh, có câu không biết nên nói hay không thì đừng nói đúng không nào?
Phân tích một sọt lớn, Phương Viên đột nhiên lại lo lắng.
- Có gì nói thẳng đi, chúng ta có gì mà phải bận tâm chứ?
Diệp Phàm nói.
- Tôi cảm thấy chúng ta không nên cuốn vào trong đó, dù sao lực lượng của chúng ta quá yếu, nói là lấy trứng chọi với đá cũng không quá.
Chu Thế Lâm và Quách Phác Dương đánh nhau, bất kể chưa bên nào dành thắng lợi, nhưng ắt hẳn sẽ ghi hận những ai làm quân tiên phong tương trợ cho bên kia giành thắng lợi.
Mà chúng ta rất có khả năng trong lúc vô ý sẽ bị bọn họ lợi dụng. Nếu bị Chu Thế Lâm, hoặc cho dù không phải hắn, hoặc là Hứa Vạn Sơn ghi hận thì chúng ta cũng không chịu nổi.
Cho nên, tôi thấy chuyện này chỉ cần xuống tay với nhân vật nhỏ số một là được rồi, Hứa Thông này nếu có thể làm y bị thương chút lông da cũng được.
Có câu, quân tử báo thù, mười năm chưa muộn. Tôi tin, dựa vào năng lượng của Diệp tiên sinh, đến thời điểm chúng ta chắc hẳn sẽ đòi được món nợ ngày hôm nay xem như cũng không muộn đúng không?
Phương Viên đưa chủ ý.
- Nhân vật nhỏ số một, vậy chính là là Mâu Cương rồi. Ừ! Tạm thời bỏ qua Hứa Thông, tôi nghĩ, Lý Xương Hải chắc hẳn có ý định bức rắn ra khỏi hang, chúng ta cứ yên lặng quan sát trước, xem cuối cùng Bì Cổ rơi vào tay ai.
Nhưng, nếu Hứa Thông thực sự không thức thời, đón Bì Cổ đi, vậy thì coi như y xui xẻo. Nguồn:
Nếu Hứa Thông không ra tay, thì Mâu Cương sẽ ra mặt đón người, vậy là xuống tay bắt Mâu Cương.
Trong giọng nói Diệp Phàm toát ra sự lạnh lùng tàn nhẫn, làm cho trong lòng Phương Viên không khỏi chấn động.
Sáng hôm sau, bức rắn xuất động tiến hành thuận lợi.
Cũng không biết Lý Xương Hải dùng thủ đoạn gì, Tào Hồng sau khi nghe tin tức thì thực sự sốt ruột, không thể tưởng tượng được một người lẳng lơ như Bì Cổ lại đem nhiều phiền toái lên người như vậy, cho nên tim đập mạnh, thúc giục Hứa Thông và Mâu Cường đón người đi trước.
Đương nhiên, có một nguyên nhân để thúc đẩy Tào Hồng đưa "rắn" (Bì Cổ), đó là cha cậu ta Tào Chính Đức đột nhiên trở về gấp, nếu cha mà hỏi về Bì Cổ thì chắc chắn sẽ lòi ra.
Hơn nữa, cha mà về rồi có muốn chơi trò rồng phượng với Bì Cổ cũng không tiện, không thể làm chuyện đó được thì giữ Bì Cổ trong nhà họ Tào chẳng khác gì quả bom, chỉ có thể nhìn mà không thể động vào thì có ý nghĩa gì.
Hơn nữa, Tào Chính Đức là Phó tư lệnh quân khu tỉnh ủy, là một con cáo già. Về điểm này Tào Hồng làm sao có thể cẩn thận qua được pháp nhãn của ông ta được. Mà Tào Hồng thì tương đối sợ cha mình.
- Tào Hồng đúng là không ra gì, người ta vừa mới cho nó làm xong thì liền lấy lại quần lót mà qua cầu rút ván.
Hứa Thông chửi to một câu, hừ một tiếng, chắn hẳn là cái ly thứ năm trăm thành vật hy sinh rồi.
- Em đã sớm nói với anh Hứa rồi, Tào Hồng không thể tin được, nó chỉ có thể làm bạn bình thường thôi, trước đây anh còn không tin, để cho nó vào trong vòng, loại người hai mặt ba đường này, sau này chúng ta phải đề phòng đó.
Vẻ mặt Mâu Cương nhăn nhó, tương đối phẫn nộ, lại nói thêm:
- Chuyện này tương đối kỳ lạ, sao lúc đầu Tào Hồng đã đồng ý rồi, giờ lại lập tức thay đổi như vậy?
- Chắc là nghe phong phanh được gì, nên sợ rồi. Ngoài mặt thì nó nói ông già về gì đó. Cái này đương nhiên là cái cớ thôi, nhưng mà, lão già Tào đúng là khó đối phó, có lẽ đây cũng là nguyên nhân thực sự. Nhưng mặc kệ là nói thế nào, thì tên Tào Hồng này đúng là không thể tin được.
Hứa Thông gật đầu.
- Làm sao bây giờ anh Hứa?
Mâu Cương hỏi, thực sự trong lòng có chút lo lắng, hơn nữa, có một sự hối hận nhè nhẹ quấn quanh tim. Lúc trước nếu không phải Hứa Thông giật dây cậu ta, thì cậu ta sẽ không làm như vậy, giờ Hứa Thông chẳng bị chuyện lắm gì, lửa lại đưa cho mình châm.
- Cứ đón người đi trước rồi tính sau, Tào Hồng đưa thông điệp cuối cùng, nói là nếu không đến đón người thì sẽ tống Bì Cổ ra khỏi đại viện quân khu, chuyện này đối với chúng ta rất bất lợi.
Trên mặt Hứa Thông lộ thần sắc nghiêm trọng.
- Làm sao đón, giấu ở đâu? Chắc chắn trong nhà hai chúng ta là không thích hợp, dù là Thẩm Khai, thì chắc là cũng bị người của Lý Xương Hải theo dõi.
Vẻ mặt Mâu Cương ưu tư
- Sợ cái quái gì, Bì Cổ kia đâu phải phạm tội giết người. Chỉ cần cô ta ngậm chặt miệng không nói gì, dù có bị phát hiện cũng chẳng sao.
Còn chuyện đi đón người thì Tào Hồng đã có cách, trong quân khu tỉnh nó có nhiều bạn lắm, cứ mượn đại xe quân đội nào đưa ra là được.
Nhưng, hiện nay cả thành phố này đều có người của Lý Xương Hải điều tra.
Hứa Thông nói xong, trầm ngâm một lát, liếc nhìn Mâu Cương, đột nhiên cười nói:
- Mâu Cương, nhà cậu không phải có cái tầng hầm sao? Cứ đem Bì Cổ giấu ở tầng hầm nhà cậu đi.
- Cái đó, có chút không ổn, nếu điều tra ra được thì sao?
Cả người Mâu Cương chấn động, trong lòng mắng:
"Hứa Thông, chơi trò gì vậy, đúng là không phải người."
- Haha, chỗ nguy hiểm nhất là chỗ an toàn nhất. Hơn nữa, ông già nhà cậu mà ra mặt treo cờ, ai dám vào nhà Chủ nhiệm phòng giám sát tỉnh ủy điều tra, thế không phải là tự tìm rắc rối sao?Hứa Thông liếc nhìn Mâu Cương, rồi lại bơm hơi tiếp.
Cười nói:
- Tiếc là con trai mà lại không có gan. Cậu nghĩ xem, hai chiếc răng cửa của cậu chẳng lẽ để Diệp Phàm đánh gãy không thế à?
Sau này Mâu đại thiếu gia còn lăn lộn ở thành phố cái quái gì! Hơn nữa, vừa rồi không phải tôi đã nói rồi sao, dù có điều tra cũng không sợ.
Chỉ cần Bì Cổ ngậm chặt miệng, bọn họ có cách gì chứ? Huống chi, chuyện này căn bản là không thể xảy ra. Cậu cứ suy nghĩ cho kỹ đi, nếu còn mặt mũi thì cứ buông tha cho Diệp Phàm như vậy, cậu quyết định đi.