Trang Hồng Ngọc cũng là tự nhiên hào phóng, trực tiếp trả lời một câu, làm cho con sói kia nghẹn họng nhìn trân trối, cô uốn éo rồi đi
- Vểnh đi vểnh đi, không bắt được cô ấy Diệp Phàm tôi là đàn ông gì, không ngờ bị một người đàn bà giễu cợt.
Hắn hung hăng uống hết mấy ly trà mới bình phục tâm trạng kích động
Vẻ sợ hãi cả kinh, cảm giác vừa rồi chuyện phát sinh giữa hắn cùng Đinh Hương Muội tại văn phòng quả thực hơi quá
Ở thời khắc mấu chốt như thế, phỏng chừng các phó chức lớn cũng để ý nhau rất chặt chẽ, nếu vì hố đào hoa của phụ nữ có vấn đề gì, thì thật có chút mất nhiều hơn được
Thằng nhãi này âm thầm báo cho chính mình phải chú ý.
Buổi sáng ngày hôm sau, đồng chí của phòng kiểm toán dưới sự dẫn dắt của Tôn Mãn Quân cũng thật sự đã tới. Kỳ thật gã cũng không phải muốn tra ra chút gì đó, bởi vì người tinh mắt vừa nhìn những hóa đơn tạm thì có thể nhìn ra căn nguyên
Căn bản là chuyện nhỏ, muốn dựa vào đó lật đổ Diệp Phàm, đó tuyệt đối không thể nào. Tôn Mãn Quân cũng biết điểm này.
Tuy nhiên, gã chính là đánh con bài đẹp tiêu hao kình lực của Diệp Phàm, chỉ cần kéo Diệp Phàm ở lại Lâm Tuyền, vậy hắn căn bản không có thời gian đi hoạt động, vô hình trung tranh thủ được thời gian cho cha gã Tôn Vinh Xuân vào thường ủy
Theo người đáng tin trong huyện suy đoán, trong số đối tượng tranh vào thường ủy lần này, còn vì chuyện này sắp xếp một bảng thành tích chiến công dân gian
Mà đứng đầu bảng không ngờ là đồng chí Diệp Phàm, khi từ miệng Trịnh Lực Văn biết được tin đồn này, Diệp Phàm chỉ còn lại vẻ mặt cười khổ
Hắn nói:
- Xem ra dân chúng của Ngư Dương cũng thật xem trọng tôi, đem một phó chủ tịch huyện xếp cuối bảng trong số các phó chức lớn đẩy lên đầu bảng trong danh sách vào thường ủy. Vị trí đứng đầu này trong tình hình hiện nay là không dễ ngồi, ngay đỉnh đầu gió ngọn sóng, rất dễ trở thành đối tượng công kích của các đối tượng tranh vào thường ủy
- Chủ nhiệm Diệp, nhưng mà, điều này từ một phương diện khác cũng nói rõ sự chấp nhận của dân chúng Ngư Dương đối với cậu. Chí ít về phương diện thành tích chiến công mà cậuanh làm ra quả thật khiến người khác rất chú ý
Trịnh Lực Văn nói
- Mượn khu kinh tế Lâm Tuyền mà nói đi, chẳng qua nửa năm, chỉ tiêu kinh tế so với năm trước, dường như tăng mạnh %
- Năm trước là %, năm nay trong một lúc tăng tới %. Đây còn vì dưới tình hình mạng lưới giao thông Lâm Tuyền còn chưa chính thức hoàn công
- Sau khi hoàn công tháng, triển vọng thịnh thế thật sự là khả quan. Hôm qua tôi nghe một lão công tác thống kê lâu năm của cục thống kê huyện dự đoán, nói rằng chỉ tiêu kinh tế của khu kinh tế Lâm Tuyền phỏng chừng vào cuối năm tăng trưởng với tốc độ nhanh tới khoảng bảy tám phần trăm
- Sang năm thì càng nguy nữa, một khi ghềnh Quỷ Anh toàn diện phát triển, tỉ lệ tăng trưởng là tuyệt đối vượt qua gấp bội giá trị bình quân của thành phố Mặc Hương
- Có thể nói, Chủ nhiệm Diệp đã hoàn thành xong trước thời hạn nhiệm vụ to lớn mà Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện giao cho anh. Mà kéo theo kinh tế toàn huyện tăng tốc trong vòng năm kế tiếp sẽ dần dần hiện ra
- Dân chúng khu kinh tế Lâm Tuyền được phước rồi, họ lại không phải kẻ ngốc, chạy trên con đường bằng phẳng, rộng rãi như thế, sản phẩm nông nghiệp, trái cây trên núi, có thể nhanh chóng chuyển tới thành phố chúng ta thậm chí là ngoài tỉnh, bọn họ thu nhập cao rồi, sao có thể quên đi công thần số một như anh
- Nghe nói rất nhiều dân chúng vừa nhắc tới con đường này, toàn là dựng thẳng ngón tay cái đối với cậu, hơn nữa, có bà lão, ông lão còn nâng anh lên, đặt một biệt danh, gọi là "lộ thần", ngày ngày hương khói hầu hạ
Những lời nói của Trịnh Lực Văn cũng có chút khiến cho Diệp Phàm hơi có vẻ tự đắc, mạng lưới giao thông Lâm Tuyền, thật đúng là thẩm thấu rất nhiều tâm huyết của hắn
Khiến Diệp Phàm cảm thấy không ngờ chính là vừa mới buông điện thoại, Đinh Hương Muội liền kích động mà chạy vào văn phòng.
Diệp Phàm còn tưởng rằng phải chăng Tôn Mãn Quân tra ra cái gì rồi, thuận miệng nói:
- Sao lại thế này, chạy nhanh như vậy?
- Anh xem báo ngày hôm nay
Đinh Hương Muội vẻ mặt vui mừng cười nói
- Để anh xem
Diệp Phàm nhìn lướt qua, lập tức bị hai chữ lớn, có chút giống dây ru băng thu hút, hai chữ đó không phải "lộ thần" thì là gì?
Mặt sau giới thiệu bối cảnh mạng lưới giao thông Lâm Tuyền, nói là theo dõi đưa tin. Trên báo thì khen ngợi một phen về đồng chí Diệp Phàm "lộ thần"
Đương nhiên, bài báo này cũng nhắc tới Huyện ủy và Ủy ban nhân dân huyện Ngư Dương, cũng thật sự khiến đồng chí Diệp Phàm thở phào nhẹ nhõm, chỉ sợ gây ra một sự kiện "kẻ khai sáng" hoàn toàn chọc giận Cổ Bảo Toàn và Vệ Sơ Tịnh thì thật thảm
- Bài này ai viết cho anh vậy?
Diệp Phàm có chút khó hiểu, lật xem người ký tên của bài văn, viết là Ngọc Hoa
- Ngọc Hoa, cũng có cái tên này, thật lạ
Diệp Phàm thì thào, giật mình, thầm than chính mình gặp may, trong lúc mấu chốt đang chuẩn bị tạo thế không ngờ có người tự động tìm tới nhà
giờ chiều
Đám người Tôn Mãn Quân đột nhiên tìm tới văn phòng của Diệp Phàm, nói rằng tra hạch xong, không phát hiện vấn đề gì lớn, một ít vấn đề nhỏ Chủ nhiệm Diệp tự chỉnh đốn và cải cách một chút là được
Sau khi nói xong thì chạy đi thật nhanh, làm cho Diệp Phàm rất buồn bực, thầm nhủ: "Kỳ quái, thằng nhóc này rõ ràng là muốn giữ mình ở lại Lâm Tuyền, chuyện gì thế này, bắn vài phát súng, chưa bắn được con chim nào thì trốn rồi"
- Chủ nhiệm Diệp, xem ra biện pháp của anh vẫn rất có tác dụng
Trang Hồng Ngọc nhìn chiếc xe bốc khói đi xa dần, cười nói
- Biện pháp, biện pháp gì?
Diệp Phàm đang suy nghĩ chuyện tờ báo, nhất thời chưa định thần
- Hừ, còn giả bộ với tôi sao?
Trang Hồng Ngọc hừ một tiếng, cũng không sợ đồng chí Diệp Phàm lắm.
- Giả bộ, Hồng Ngọc, tôi thật hồ đồ rồi
Diệp Phàm giống kẻ lỗ mãng, bộ dáng hơi ngơ ngác hỏi. Bởi vì suy nghĩ của hắn còn dừng ở trong tin vui trên tờ báo, căn bản không có để tâm
- Vừa rồi Cổ Dương đã nói với anh rồi, nói là Chủ nhiệm Diệp vừa ra biện pháp hay, phòng Kiểm toán lập tức tè ra quần, tự mình cút đi
Trang Hồng Ngọc vẻ mặt vui mừng
- Biện pháp hay, cô nói chuyện phòng Tài vụ khu kinh tế đình chỉ vận chuyển?
Diệp Phàm cuối cùng là phục hồi tinh thần lại, thuận miệng nói.
- Không phải chuyện này thì còn chuyện gì? Bắt đầu từ đêm hôm qua, tôi đã sắp xếp cho phòng tài vụ ngừng việc toàn diện rồi, kết quả có mấy người chủ công trình nhỏ tới lấy tiền không lấy được tiền
- Đương nhiên, tôi cũng đã giải thích một chút về chuyện này, cũng mịt mờ mà biểu đạt một chút về ý của Chủ nhiệm Diệp, phỏng chừng phải kéo dài hơn ngày đợi phòng kiểm toán hạch tra xong mới tính tiếp, hơn nữa nói tìm Chủ nhiệm Diệp cũng vô dụng, đây là quyết định của huyện
- Anh đoán thế nào?
- Chiều hôm nay Cổ Dương ở Ủy ban nhân dân huyện phát hiện văn phòng của Chủ tịch huyện Vệ không ngờ toàn là mấy người chủ công trình đó, còn có đám người buôn vật liệu xây dựng
- Phỏng chừng Chủ tịch huyện Vệ đã tìm người đứng đầu của phòng Kiểm toán gọi tới, Tôn Mãn Quân mới chật vật mà trốn đi, anh có tin không, đợi chút nữa chắc chắn sẽ nhận được điện thoại trên huyện, bởi vì phòng tài vụ của chúng ta còn chưa mở lại, ha ha ha…
Trang Hồng Ngọc vì chủ ý của mình mà đắc ý
- Hừ, phòng Kiểm toán nói rút lui liền rút lui, không giải thích cho chúng ta, phải cho bọn họ nôn nóng mới được, bằng không, thật sự xem khu kinh tế Lâm Tuyền chúng ta như quả hồng nhũn hay sao?
Diệp Phàm thản nhiên cười, chờ điện thoại.
Quả nhiên, Vệ Sơ Tịnh gọi đã đến, có chút phiền não hỏi:
- Chủ nhiệm Diệp, sao lại thế này, nghe nói đồng chí của phòng Kiểm toán đã xét duyệt xong khu kinh tế Lâm Tuyền, sao đến giờ còn không đưa tiền cho đám chủ công trình?
- Ha ha, Chủ tịch huyện Vệ, không phải tôi không cho phòng Tài vụ chuyển tiền, chủ yếu là buổi sáng kiểm toán tra xét một chút, làm cho sổ sách có chút loạn
- Hiện tại đang sắp xếp lại tư liệu, phỏng chừng đợi đến sáng mai mới có thể sắp xếp xong, tới lúc đó vừa làm xong tôi liền sắp xếp cho họ tiến hành công tác vận chuyển bình thường
Diệp Phàm diễn trò tương đối là giống
Tuy nhiên, cũng không lừa được con mắt tinh tế của Chủ tịch huyện Vệ Sơ Tịnh, bà lập tức hừ nói:
- Còn giả bộ ngớ ngẩn để gạt tôi sao? Sổ sách của các cậu nếu như đều dám lấy ra xét duyệt, còn có gì chưa sắp xếp xong. Tôi biết trong lòng cậu tức giận, có phải trách trong huyện sắp xếp như vậy hay không. Kỳ thật, tôi muốn nói với cậu, trong huyện cũng khó
- Nhiệm vụ tra hạch lần này của phòng kiểm toán là do tỉnh truyền đạt, nhằm nghênh đón kiểm tra tiến hành lần đầu tiên kiểm tra đến cùng
- Hiện tại trên mấu chốt này, cậu vẫn là lấy đại cục làm trọng, đừng làm lỡ chuyện của khu kinh tế Lâm Tuyền
- Bằng không, gặp chuyện gì thì nói không rõ rồi có phải hay không?
Giọng nói của Vệ Sơ Tịnh tuy nhẹ, nhưng rõ ràng hàm chứa chút uy hiếp, giống như lại kéo tới liên quan đến chuyện "tranh vào thường ủy" trong thời gian gần đây
- Chủ tịch huyện Vệ, tôi không phải không lấy đại cục làm trọng, bọn họ thật sự còn chưa làm xong, hiện tại còn phải đổi hết những hóa đơn tạm thành hóa đơn chính quy, chuyện này thì tương đối khó làm rồi
- Phải biết rằng chủ nhân của những hoá đơn tạm này là dân chúng nông thôn, phải gọi từng người về. Hơn nữa lần này khu kinh tế chúng tôi là tổn thất tương đối lớn, chẳng những phải quản tiền cơm của người ta, có những người ở thôn xa nhất thời không trở về được cũng phải quản nơi ở cho người ta
- Ví dụ như một cụ ông thôn Quy Lĩnh, chúng tôi đã mua mấy cây chổi khoảng tệ ở chỗ ông cụ, kết quả bị phòng kiểm toán gây khó dễ, bây giờ phải đổi hóa đơn chính thức, chẳng những phải tìm mấy tiệm trên đường để giải quyết
- Lộ phí, phí dừng chân, tiền cơm của ông cụ tính lại đúng tệ, vì mấy cây chổi, khu kinh tế còn phải bù vào mấy chục tệ, chuyện chẳng ra làm sao
- Những tình huống này chẳng lẽ bộ phận kiểm toán huyện không rõ sao? Đây rõ ràng là ức hiếp xã, thị trấn địa phương phía dưới như chúng tôi mà
- Hơn nữa, tốt xấu gì tôi cũng là một cán bộ cấp Cục phó, chị không thấy, những nhân viên của phòng Kiểm toán, toàn bộ coi tôi như cây chổi lấy đi quét đất
- Những ngày tháng như vậy thật sự không thể nào qua, nếu tiếp tục làm khó dễ như vậy, chức chủ nhiệm khu kinh tế làm sao làm tiếp đây
Diệp Phàm kêu khổ thấu trời, đương nhiên là giả vờ.
- Được rồi, đừng nói nữa, đợi chút nữa tôi nói một tiếng với Trưởng phòng Dương phòng Kiểm toán, trói buộc một chút đồng chí kiểm toán, phải tôn trọng lãnh đạo địa phương, đừng cầm lông gà xem như lệnh tiễn, một chút chuyện nhỏ như hạt mè cũng xem như chuyện lớn làm khó dễ người ta
Vệ Sơ Tịnh có chút bất đắc dĩ, đành phải chuyển đổi sự chú ý của Diệp Phàm
- Được rồi, tôi nghe Chủ tịch huyện Vệ
Diệp Phàm nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Sau khi buông điện thoại Vệ Sơ Tịnh càu nhàu nói:
- Tên này, tính xấu cũng khá nóng nảy, trong lúc mấu chốt như thế này còn đánh du kích. Nếu như cho cậu ta vào thường ủy thì còn được sao, sợ chẳng phải cái đuôi đó phải vểnh lên tới trời. Tuy nhiên, có người như vậy vào thường ủy cũng tốt, cũng tốt
- Phi Phi, nhật báo Mặc Hương có phải có phóng viên dùng tên giả Ngọc Hoa phải không?
Diệp Phàm hỏi.
- Ngọc Hoa, ha ha ha…
Vu Phi Phi cười khanh khách
- Làm gì? Cười dâm đãng như thế, làm cho người ta sởn tóc gáy?
Diệp Phàm tức giận hừ nói.
- Sởn tóc gáy, hừ, Diệp Phàm, anh nói rõ với tôi đi, bằng không, bà đây không tha cho anh
Người dẫn chương trình Vu Phi Phi của đài truyền hình thành phố ở đầu dây bên kia nhấn mạnh nói
- Ha ha, tôi muốn cảm tạ phóng viên Ngọc Hoa một chút
Diệp Phàm ấp a ấp úng nói.