Tuy nhiên, đồng chí Mâu Dũng tuy chỉ là một Bí thư nhưng tôi nghe nói mấy tháng trở lại đây, kinh tế thị trấn Lâm Tuyền tăng trưởng rất nhanh chóng.
Nghe nói tăng trưởng ước chừng gấp bốn năm lần so với năm ngoái. Mâu Dũng không tồi, tuổi thì trẻ, có nhiệt tình, lại có năng lực.
Cán bộ trẻ tuổi như vậy thì Bí thư Cổ sẽ chú tâm bồi dưỡng phải không nào…
Ngọc Sử Giới giấu đầu hở đuôi, khen cháu gái Ngọc Xuân Thiền nhưng rồi lại chuyển trọng điểm vào Mâu Dũng.
Cổ Bảo Toàn vừa nghe đã hiểu ngay, thì ra người nhà họ Ngọc đẩy dời nhân vật mấu chốt sang Mâu Dũng. Những quan chức thường xuyên nói chuyện kiểu như thế, đầu tiên là khơi mào, sau đó chuyển sang việc liên quan rồi mới đến trọng điểm vấn đề. Việc này đương nhiên Cổ Bảo Toàn rất hiểu. Tuy nhiên tình hình này xảy ra lại gây khó xử cho Cổ Bảo Toàn.
Nên biết rằng Mâu Dũng chẳng qua chỉ là một Bí thư ở Lâm Tuyền, cũng chỉ gần như là một trưởng phòng. Trên y còn có Diệp Phàm và Trương Quốc Hoa là hai lãnh đạo trực tiếp cấp Cục phó.
Đối với Trương Quốc Hoa thì Cổ Bảo Toàn lần này ắt phải để cho y thăng chức. Về phần Diệp Phàm thì ngược lại, phải đợi lần thăng chức tiếp theo mới được.
Vấn đề của đồng chí Mâu Dũng thì căn bản cũng chưa thể giải quyết. Tuy rằng gần đây bố Mâu Dũng cũng có ướm lời với Chủ tịch thành phố và dượng y là Phó trưởng ban Tiêu Bỉnh Quốc cũng có gọi điện thoại tới mà chưa đâu vào đâu cả. Nhưng danh ngạch quá ít, nhiều lãnh đạo thành phố cũng gọi điện tới. Cổ Bảo Toàn chọn lọc trong số đó dựa trên các phương diện lợi ích và phương diện thế lực. Quyết định cuối cùng định là phải đỡ Trương Quốc Hoa lên ngựa trước đã.
Tuy nhiên, Cổ Bảo Toàn cũng im lặng. Nếu ý tứ của Ngọc Sử Giới rõ ràng là phải giúp cho Mâu Dũng lên trước thì phải làm theo. Tuy nhiên, vị trí bên kia phỏng chừng phải được điều chỉnh ngay lập tức.
Ông ta cười nói:
- Ừ, Mâu Dũng không tồi. Dưới sự lãnh đạo của cậu ấy, bộ mặt của thị trấn Lâm Tuyền thay đổi hẳn, tăng trưởng kinh tế lại vượt qua dự đoán của huyện. Ở huyện cũng có quyết định này. Đối với các cán bộ trẻ tuổi, đất nước chúng ta rất coi trọng việc bồi dưỡng.
Cổ Bảo Toàn ném câu ra một câu nói lấp lửng.
Tuy nhiên Ngọc Sử Giới cảm thấy lời nói của Cổ Bảo Toàn còn chưa chắc chắn. Ông ta cần có được câu trả lời khẳng định.
Không thấy con thỏ manh động gì nữa chính là tính toán của Ngọc Sử Giới, ông ta lập tức mặt dạn mày dày cười nói:
- Vậy thì Mâu Dũng cũng có phúc có phần, không biết huyện Ngư Dương các anh chuẩn bị cách thức bồi dưỡng như thế nào. Ha ha, thật ra tôi cũng rất có hứng thú muốn nghe xem sao.
- Ở tỉnh gần đây không có chỉ tiêu huấn luyện. Về điểm này thì đúng là không có cách nào cả. Tuy nhiên thế cục gần đây ở huyện thì chắc Giám đốc sở Ngọc cũng có nghe nói qua việc bồi dưỡng cho những cán bộ trẻ giống như Mâu Dũng.
Huyện ủy chúng tôi sẽ không giấu diếm, cũng có thể để thay máu mới cho bộ máy Huyện ủy.
Cổ Bảo Toàn đương nhiên lần này càng nói trắng ra, trực tiếp đề cập tới bộ máy Huyện ủy. Chỉ thiếu nước chưa tung hai chữ Ủy viên thường vụ ra mà thôi.
Câu trả lời này khiến cho Ngọc Sử Giới khá là hài lòng. Ông ta lấy tay sờ sờ mấy sợi râu dưới cằm rồi cười nói:
- Ừ, Bí thư Cổ có thể nhìn xa trông rộng như thế khiến tôi rất khâm phục. Bây giờ hay có chuyện lãnh đạo khinh thường thanh niên và người trẻ tuổi, nói rằng kinh nghiệm lí lịch của họ không nhiều nên ít coi trọng.
Thật ra cán bộ trẻ tuổi thường hay có chút bốc đồng. Như tình hình Ngư Dương hiện nay đấy, cần thay một ít máu mới để làm phong phú thêm thành phần ủy viên thường vụ.
Nói thì tôi không nói nhiều, chỉ cần Bí thư Cổ có thành ý thì khi tôi về tỉnh sẽ cố gắng hết sức tranh thủ sự giúp đỡ.
Nhiều thì không nói nhưng việc chi khoản tiền triệu trợ cấp nông nghiệm thì không thành vấn đề gì. Về phần tới cấp thành phố có bị họ chặn lại một phần hay hay nhiều ít gì thì cần cán bộ của Ngư Dương cố gắng tranh thủ. Đương nhiên, tôi sẽ để ý đến khoản tiền cấp cho Ngư Dương.
Chỉ có điều, Bí thư Cổ này, tôi còn có một thỉnh cầu nho nhỏ như thế này.
Ngọc Sử Giới lại tung ra một điều kiện.
- Mời Giám đốc Ngọc cứ nói, chỉ cần bản thân tôi có thể làm được thì tôi xin làm ngay.
Cổ Bảo Toàn trong lòng vui vẻ, đương nhiên nguyên nhân chính là do sẽ được cấp số tiền triệu. Tuy nhiên khi Ngọc Sử Giới muốn nói đến một thỉnh cầu của ông ta thì trong lòng Cổ Bảo Toàn chợt run, bởi không biết Ngọc Sử Giới sẽ đề xuất yêu cầu gì, có khó khăn lắm không.
- Rất đơn giản. Lần trước khi tôi đi núi Bà La gặp phải thằng ranh thối tha kia, chuyện nhân sự ở huyện Ngư Dương các anh thay đổi nhanh quá phải không? Ha hả…
Ngọc Sử Giới nói thẳng đến Diệp Phàm luôn. Vừa nghe xong Cổ Bảo Toàn đã hiểu ngay.
Ông tagật đầu nói:
- Chuyện đó là do hoàn cảnh mà ra vậy thôi. Đồng chí Diệp Phàm ở khu kinh tế Lâm Tuyền cũng làm mấy tháng thôi, cũng nên chuyển sang chỗ khác, tìm một vị trí thích hợp cho cậu ta. Chẳng hạn như phân công quản lý văn hóa giáo dục vệ sinh. Phó chủ tịch huyện Cố sớm đã có yêu cầu muốn đổi hạng mục phân công quản lý. Chúng ta dù sao cũng nên chiếu cố đến thỉnh cầu của đồng chí lão thành, đúng không nào?
Cổ Bảo Toàn vừa nói ra thì Ngọc Sử Giới lập tức đồng ý ngay, liền cười nói:
- Ừ, vì trăm năm trồng người mà. Vẫn là Bí thư Cổ nghĩ chu đáo hơn, phân công người thanh niên đó việc quản lý giáo dục, ít nhất cũng có thể xây dựng được một số trường học có phải hay hơn không? Ha ha.
Ông già này trong lòng rất đắc ý thầm nghĩ:
" Kiều Long, cháu xin chú hạ thủ lưu tình. Chú bây giờ cũng đang lưu tình đây, cũng chưa đến mức truất mũ quan của cái tên vô lại kia.
Tuy nhiên, điều chỉnh phạm vi phân công quản lý thì chẳng khác nào thằng nhãi này bị tước quyền. Từ chỗ đường đường có thực quyền trong tay, cuối cùng bây giờ không có ai để ý tới, thế cũng đủ cho nó ngấm đòn. Sau này có muốn lên chức cũng khó khăn.
Ít nhất việc xem xét thăng chức lần này thì thằng nhãi này không có phần rồi. Trên tay đang có quyền mà Cổ Bảo Toàn, còn không mau mà nhận triệu đi. Nếu không chưa chắc ông ta sẽ để ý đến việc mình là một cán bộ cấp Phó giám đốc sở. Quyền tiền trao đổi. Hừ."
Sáu giờ sáng hôm sau, Diệp Phàm mang quần áo vải thô và đôi giày cũ màu xanh, đầu đội chiếc mũ rơm đi ra ngoài.
Để tìm được chiếc mũ rơm như vậy thì nhờ có lái xe riêng là Lý Tuyên Thạch từ đập Thiên Thủy đưa tới. Về phần đôi giày thì cũng là do Lý Tuyên Thạch tìm cho. Hóa trang như vậy thì mới thực sự trở thành một cán bộ nông thôn, thực sự một lòng thâm nhập vào cuộc sống của người nông dân. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
Toàn bộ những chuyện này đều là mưu tính của Diệp Phàm.
Thằng nhãi này đã sớm đi dò xét các đoạn đường công trình, chủ yếu tìm đến các đoạn đường đang làm. Thâm nhập khó khăn của quần chúng như vậy thì sẽ hiểu được một chút về cuộc sống của quần chúng. Nhân tiện còn có thể được thưởng một ít tiền, chắc khoảng hơn một trăm đồng.
Lúc gần đến giờ. Lúc này người dẫn chương trình xinh đẹp Vu Phi Phi mang theo nữ phóng viên Ngọc Hoa của nhật báo thành phố Mặc Hương nhanh chóng đến Lâm Tuyền. Sau khi nghe nói Chủ nhiệm Diệp xuống nông thôn thì cô trực tiếp lái xe đuổi theo.
Từ rất xa họ đã phát hiện ra Chủ nhiệm Diệp không ngờ đang xắn tay áo, cả hai ống quần đều dính bùn đất. Hắn đang cùng một người nông dân vớt một tảng đá hòn đen sì, khoảng một trăm cân từ rãnh nước lên.
Vu Phi Phi ra lệnh một tiếng, quay phim chụp ảnh đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này được. Một bức ảnh như vậy có thể xây dựng được hình ảnh đẹp về vị lãnh đạo tích cực cùng nhân dân làm đường.
- Chủ nhiệm Diệp có rảnh không? Chúng tôi muốn được nghe anh nói về viễn cảnh tương lai của mạng lưới giao thông Lâm Tuyền?
Vu Phi Phi cầm micro, tiếp cận Diệp Phàm.
- Lúc này tôi không rảnh đâu. Chờ tôi mang khối đá này đi đã rồi nói sau.
Diệp Phàm lau mặt một lát, chỉ khiến cho mồ hôi bớt đi, nhưng trên thực tế mặt hắn lại dính đầy hồ bẩn, lại hiện lên vẻ mặt của người dân lao động.
Hắn dẫn cả mấy người Vu Phi Phi cùng đi một vòng cho đến mười hai giờ trưa thì trở lại Lâm Tuyền thì nghe nói có mấy người ở sở Giáo dục thành phố đến thôn Quy Lĩnh. Sau khi nắm bắt được toàn bộ tình hình thì họ đi thẳng đến huyện.
Diệp Phàm cũng không thoải mái, toàn thân hắn nhức mỏi vì phải làm nô tài một lúc cho Vu Phi Phi và Ngọc Hoa.
Đương nhiên là hắn hầu hạ bôi thuốc cho hai cô nàng đó. Tuy nhiên, phóng viên Ngọc Hoa khuôn mặt còn khá trẻ, hơn nữa còn khá đầy đặn.
Thằng nhãi này vừa làm thuốc vừa suy nghĩ đen tối trong đầu. Tuy nhiên lần đầu gặp mặt nên hắn cũng không dám làm gì sỗ sàng mà còn có biểu hiện rất đứng đắn.
Về hiệu quả thì lần đầu sử dụng, phóng viên Ngọc Hoa khá là hài lòng. Cô cười nói rằng sau khi trở về nhất định sẽ đưa tin tốt về Chủ nhiệm Diệp.
Diệp Phàm đương nhiên cũng không ra vẻ kiêu ngạo. Hắn tiện tay đưa luôn báo cáo tổng kết toàn bộ tình hình khu kinh tế Lâm Tuyền mà hắn hoàn thành tối qua cho cô.
Phóng viên Ngọc Hoa đưa mắt đọc qua một lượt từ trên xuống dưới rồi chậc chậc khen ngợi:
- Quả là xứng danh tốt nghiệp loại giỏi đại học Hải Giang. Vượt qua cả tiêu chuẩn chuyên nghiệp.
- Ha ha, phóng viên Ngọc quá khen rồi.
Diệp Phàm khiêm tốn cười nói. Thật ra bài văn này là do đêm qua Cổ Dương tập hợp rồi mang ra văn phòng Huyện ủy cho tổng thư kí viết lại. Đương nhiên, cũng không thể bỏ qua hành văn rất dở của Diệp Phàm được.
Sáng ngày hôm sau.
Có tin tức truyền đến rằng Phó chủ tịch huyện Cố Đức Ngũ vì chuyện bị ghi tội xử phạt ở thôn Quy Lĩnh nên bị huyện phê bình đích danh.
Nguyên nhân chính là vì chuyện lão Bí thư chi bộ Phượng Cửu Công ở thôn Quy Lĩnh bị tường đè chết, nhiều lần đi tìm Phó chủ tịch Cố.
Phó chủ tịch huyện Cố tiền lương hơn một ngàn, vậy mà cũng không chịu chi ra được một ngàn đồng tu sửa ngôi trường dột nát ở thôn Quy Lĩnh.
Nghe nói Phó chủ tịch Cố khi gặp mặt các đồng chí ở sở Giáo dục thành phố còn nói năng rất hùng hồn, đầy lý lẽ, nói rằng chính mình cho Bí thư chi bộ Phượng ba trăm đồng.
Lúc đó ông ta khiến cho cả hội trường cười vang, Bí thư thanh tra kỷ luật sở Giáo dục thành phố thuận miệng cười lạnh nói:
- Đúng là người rất coi trọng giáo dục mà cho người ta có một chén thịt.
Phó chủ tịch Cố Đức Ngũ tức giận đến mức đỏ mặt tía tai, tự coi mình như là Cổ Bảo Toàn, cãi lại:
- Bí thư Trương, có loại thịt đắt tiền như vậy sao? Nói chuyện cũng phải để ý chứ, tùy tiện nói xấu như vậy là không được.
- Có đúng không? Việc này ông có muốn điều tra không, có một lần lão Bí thư chi bộ Phượng đến thị trấn tìm ông, ông đang ngồi ăn món thịt thú rừng đặc sản.
Miếng thịt sói lông xanh đó cũng không hề rẻ, một cân nghe nói cũng tới một ngàn đồng. Hơn nữa, còn khéo hơn là loại thịt đó do một người họ Lý ở đập nước Thiên Thủy mang tới.
Muốn đi tìm nhân chứng để đối chứng thì cũng để ý một chút, cho nên, một chén thịt mà ba trăm đồng cũng không đúng sao?
Cố Đức Ngũ liền tức giận đến nỗi hai mắt trắng dã, cảm thấy đầu óc choáng váng, lăn ra ngất xỉu, phải đưa đi bệnh viện huyện ngay.
Mâu Dũng lúc đó trực tiếp là Bí thư Đảng ủy quản lý thôn Quy Lĩnh thị trấn Lâm Tuyền. Chỉ có điều chỉ cảnh cáo miệng một chút chứ không cảnh cáo trên giấy tờ, cũng không ghi vào hồ sơ.
Còn về phần đồng chí Diệp Phàm, Chủ tịch thị trấn Lâm Tuyền thì đồng chí ở sở Giáo dục thành phố cũng có nhắc tới, nói là tuy rằng đồng chí Diệp Phàm lúc ấy bận việc thu hút đầu tư, mấy ngày nay đều lên thành phố, nhưng cũng không thể bỏ qua trách nhiệm lãnh đạo, đề nghị phải cảnh cáo miệng.
Chuyện đã xảy ra thật là kì lạ.