Quan Thuật

chương 716: ra tay xếp đặt

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Tên là gì, hiện đang ở đâu? Có đảm đương chức vụ gì ko?

Hạ Hải Vĩ rất dứt khoác, hỏi trực tiếp luôn. Kỳ thực anh ta cũng nghĩ đến trả ân tình của Diệp Phàm, nếu không, trong lòng kìm nén rất khó chịu.

- Tên là Triệu Thiết Hải, hiện tại đang đảm nhận chức Trưởng công an phân cục khu vực kinh tế Lâm Tuyền Huyện Ngư Dương, cũng chính là Cán bộ cấp Phó Phòng chính thức, và là một trong những thành viên của Đảng cục Công an Huyện. Hiện đang chuẩn bị kiêm nhiệm chức Phó trưởng Công an huyện, anh ta không tồi chút nào, rất tốt để làm bạn rồi, hơn nữa trước đây nghe nói là Trinh sát binh chuyển nghề, một cú dậm chân xuống có thể làm vỡ đôi một cục gạch xanh.

Diệp Phàm rất nhiệt tình giới thiệu về Triệu Thiết Hải.

Đương nhiên, trong đó cũng thổi phồng lên một chút. Ví như việc dùng chân đá gãy cục gạch xanh mà nói, việc đó thì Triệu Thiết Hải không thể nào làm được, đá gãy một viên gạch hồng tương đối rỗng thì còn được.

Lập tức xoay người hướng về Đoàn Hải mà gào thét:

- Đoàn Hải, mấy người các anh về trước đi, Thiết Hải ở lại chút, tôi có việc hỏi anh ấy một chút.

Mấy người Đoàn Hải đồng ý đi trước, nhìn thấy Diệp Phàm vẫn còn đang nói chuyện điện thoại, Triệu Thiết Hải cũng biết không nên đến, trong lòng mơ hồ nghĩ là không biết anh Diệp có phải đang hỏi Cục trưởng Lô về việc nhà họ Tạ hay không. Cho nên trong lòng cũng đang mường tượng về một số việc tồi của nhà họ Tạ.

Để tôi nghĩ anh ta hợp với cương vị nào, đợi một lát sẽ trả lời điện thoại cậu.

Hạ Hãi Vĩ cũng không già mồm cãi láo, trực tiếp gác điện thoại, phỏng chừng là đi điều tra sắp xếp rồi.

Đương nhiên, muốn điều một người cũng không dễ, thủ tục trong đó tương đối phức tạp, cho dù ông ta có là Tổng Đội trưởng phòng cảnh sát hình sự Tỉnh cũng không thể làm theo ý mình được.

Hơn nữa, trên Huyện nếu tính con số các vị lãnh đạo cấp Phó phòng cũng không ít, nào là Phó Trưởng phòng, nào là Phó Bí thư chắp vá lại với nhau tuyệt đối không dưới người.

Trên đầu còn có nhiều quan to, làm việc gì thì cũng phải có chút ít trở ngại. Nếu như sắp xếp một vị trí tốt cho Triệu Thiết Hải, cũng phải chuẩn bị một chút, xin ý kiến của mấy vị lãnh đạo. Diệp Phàm cũng biết rõ điểm này, lập tức đi tới.

- Thiết hải, qua đây ngôi một chút.

Diệp Phàm chỉ vào một tảng đá phủ đầy rêu xanh nói.

- Tảng đá này quá bẩn, anh Diệp, để tôi lau sơ trước.

Triệu Thiết Hải nói, không tìm thấy được cái đồ như dẻ lau, liền duỗi tay áo ra làm dẻ lau, mặc dù chỉ là hành động nhỏ, nhưng cũng làm cho lòng Diệp Phàm cảm động một chút.

Sau khi ngồi xuống Diệp Phàm nháy mắt với Triệu Thiết Hải một cái, cười nói:

- Thiết Hải, tôi có khả năng phải rời khỏi Ngư Dương rồi.

- Rời khỏi, nên thế, mảnh đất thối này thì có gì đáng để lưu lại chứ, Cổ Bảo Toàn đúng là chẳng ra gì. Anh Diệp vì ông ta bán mạng, kết quả lại là qua cầu rút ván, không phải là một trò vui nữa rồi. Loại người này, ngay cả Triệu Thiết Hải em đây cũng không muốn làm việc cho anh ta. Con chó già của nhà họTạ càng hung, trước khi rời khỏi phải ngăn cản bọn họ mới được.

Triệu Thiết Hải lớn tiếng chửi mắng.

- Thiết Hải, không thể nói như vậy. Chúng ta không phải làm việc cho Cổ Bảo Toàn, mà là làm việc cho Đảng và Nhà nước, là làm việc cho cả nhân dân Ngư Dương. Còn về phần lão thất phu nhà họ Tạ đó, chính là vì ông ta mắng tôi, nếu không thì, tôi cũng không nhỏ nhen đi làm những việc như vậy, quá rớt giá rồi có phải không?

Vẻ mặt Diệp Phàm rất nghiêm túc, phê bình Triệu Thiết Hải.

- Tôi biết mà anh Diệp, anh dự định đi nơi nào?

Trong lòng Triệu Thiết Hải có chút mất mát, có chút luyến tiếc. Tất cả của mình bây giờ đều do một tay Diệp Phàm giúp cho.

- Phỏng chừng là Cục xúc tiến đầu tư Thành phố, tuy nhiên việc này hiện tại vẫn chưa định được, cậu phải giúp tôi giữ bí mật việc này, đừng có đi đồn đại khắp nơi.

Diệp Phàm dặn dò nói.

- Tôi hiểu mà, việc mà anh Diệp giao phó thì có đánh chết Triệu Thiết Hải tôi cũng không dám nói lung tung.

Triệu Thiết Hải rất là kiên quyết, ngó nhìn Diệp Phàm một cái, có điệu bộ như muốn nói.

Diệp Phàm đương nhiên hiểu rõ tâm tư của anh ta, đơn giản là muốn cùng đi với mình, liền cười nói:

- Có phải là không muốn ở Lâm Tuyền nữa rồi?

- Ừm, anh Diệp đi rồi, ở Huyện Lâm Tuyền này thì còn có ý nghĩa quái gì nữa?

Mỗi ngày đều nhìn thấy sắc mặt Trương Quốc Hoa, Mâu Dũn và Tạ Đoan thì khó chịu rồi.

Kỳ thật, vừa rồi bọn người Đoàn Hải họ không nói thật, gần đây sau khi Trương Quốc Hoa lên chức, nghiễm nhiên tự cho mình là anh cả.

Giống như Cổ Dương làm Trưởng ban Phòng tổng hợp, đã bị ông ta mắng qua mấy lần rồi. Tối hôm qua, Hồng Ngọc Hoàn còn bọ ông ta mắng đến nỗi hai mắt đều đỏ cả lên.

Đoàn Hải cũng không kém, cho dù Trương Quốc Hoa cho rằng mấy người này là thân tín của anh, mỗi ngày không có việc cũng tìm chuyện, đúng là được đằng chân lân đằng đầu.

Chủ nhiệm Đinh bị ông ta sai lên sai xuống giống như một nô tài, buổi chiều còn bị ông ta chỉ vào mặt mà mắng, nói rằng làm không tốt thì đừng có làm, chỗ nào tốt hơn thì hãy mau cút đi cho khuất mắt.

Con mẹ nó, con cừu non Vương Bác này. Phỏng chừng là muốn đuổi mấy người bọn họ đi, sau đó âm thầm sắp xếp người của mình vào.

Cũng may là đối với mình còn khách sáo, nếu không thì, tôi thật muốn đánh cuồng một trận với cái lão này, không là cái thứ gì hết.

Triệu Thiết Hải giống như mấy mụ đàn bà chanh chua chu mồm lên mắng vậy.

- Chủ nhiệm Đinh lại động vào anh ta rồi?

Diệp Phàm nhíu mày dựng đứng lên hỏi, Đinh Hương là bạn tốt của mình, cái này Trương Quốc Hoa mắng cô ấy cũng như là mắng mình rồi, việc này quyết không thể nhịn được rồi, người phụ nữ của mình bị người ta chỉnh, thế thì chịu làm sao được.

- Vốn dĩ trước đây điểm tiếp đãi khu kinh tế Lâm Tuyền chúng ta đặt tại quán rượu Xuân Hương, Trương Quốc Hoa vừa lên thì đã thay đổi liền, phỏng chừng cái quán rách nát Tử Vân kia đã cho chút gì cũng nên.

Buổi chiều chiêu đãi khách, Chủ nhiệm Đinh nói là Chủ nhiệm Diệp trước kia đã sắp xếp, vì vậy cứ chiếu theo cũ mà sắp đặt tại quán Xuân Hương đi.

Kết quả Trương Quốc Hoa lại bỏ mặt, lúc đó Chủ nhiệm Đinh bị ông ta mắng đến khóc luôn, sau đó nói với chúng tôi là thà trả về Phòng Tôn giáo ngồi ghế cứng lạnh cũng không muốn lưu lại ở khu kinh tế Lâm Tuyền nữa, ôi...

Thiết Hải thở dài, cũng với bộ dạng muốn mà chẳng giúp được.

- Hừ

Diệp Phàm hừ một tiếng, chợt nói:

- Được rồi, đừng nói cái này nữa. Trương Quốc Hoa, tôi sẽ tìm thời gian nói chuyện với ông ta. Thiết Hải, có muốn chuyển vị trí không?

- Đương nhiên rồi, bất kể là đi đâu, tôi đều nghe theo anh Diệp.

Khóe miệng Triệu Thiết Hải co lại, lông chân mày hơi nhún lại, ngay cả nghĩ cũng không nghĩ liền gật đầu, hơn nữa cái gật đầu ấy rất chăm chỉ, có chút giống với con chim mổ gạo.

- Lên tỉnh cóđi hay không?

Khi Diệp Phàm lộ ra câu nói này thì miệng của Triệu Thiết Hải hả ra khá to, nắm tay của đưa trẻ có thể đấm tọt vào trong.

Thằng nhãi này sau một hồi lâu mới hồi phục lại tinh thần, sớm đã đứng dậy, kích động a, có chút điệu bộ nói năng lộn xộn, nói:

- Thật... Lên tỉnh thật sao, cái đó đương nhiên tốt rồi. Lên Tỉnh làm một tên lính quèn cũng còn hơn là ở lại Lâm Tuyền một nơi khỉ ho cò gáy như thế.

- Nói cái gì, Lâm Tuyền sao mà trở thành một nơi khỉ ho cò gáy được chứ, hừ…

Lông mày Diệp Phàm nhíu lại và hừ một tiếng, khu kinh tế Lâm Tuyền này là sự kết tinh của tâm huyết và mồ hôi, hắn tuyệt đối không cho phép ai nói những lời bậy bạ như vậy. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.

- Tôi...tôi quá kích động rồi, anh Diệp, Lâm Tuyền là tiên cảnh, tuy nhiên, tôi vẫn thích lên tỉnh hơi.

Triệu Thiết Hải lẩm bẩm nói, muốn nói lại nhưng chỉ nháy mắt với Diệp Phàm một cái, không dám hỏi.

- Có gì xấu xa mau nói đi, đừng có ở đây làm phiền người khác.

Diệp Phàm tức giận mắng, phỏng đoán thằng nhãi này muốn hỏi lên tỉnh làm cái gì.

Tuy thằng ngãi này miệng nói rất thoải mái, đi Tỉnh phòng làm một tên lính cũng được, tuy nhiên nếu có chức quan làm thì càng tốt. Chút tâm sự nhỏ này Diệp Phàm chỉ cần xem tướng đã đoán ra ngay.

- Anh...anh Diệp, ta đi Tỉnh phòng rốt cuộc làm những cái gì?

Triệu Thiết Hải lẩm bẩm nói, cực kỳ ngượng ngùng, tuy nhiên cũng không chịu được, hỏi thẳng ra.

- Tôi cũng không rõ lắm, việc này, phải đợi điện thoại.

Diệp Phàm thuận miệng cười nói.

- Anh...anh Diệp, anh ngồi trước đi, tôi quá kích động rồi, tôi chạy mấy bước rồi về. Bằng không ở đây đợi chịu không nổi.

Triệu Thiết Hải vừa nói dứt lời thì vội chạy đi, giống như đứa bé không lớn nổi.

Không lâu sau thì chạy về, chỉ là trong tay có thêm mất bình rượi và mấy đĩa thức ăn, hai người bày ra bên trên đường đập Thiên Thủy để uống.

Mãi cho đến giờ, Hại Hải Vĩ gọi điện đến, nói là ba chi đội hình sự phía dưới Tổng đội hình sự của Tỉnh thiếu một Trưởng phòng, tuy nhiên là cấp Trưởng phòng chính. Hỏi Diệp Phàm và Triệu Thiết Hải có thành tích gì xuất sắc không.

Diệp Phàm lúc này vội đem những biểu hiện xuất sắc của Triệu Thiết Hải trong vụ án đập Thiên Thủy, cùng với những lời nhận xét của Đội trưởng Lý Xương Hải với anh ta, và những công trạng lập được tổng hợp hết lại.

Vừa nghe nói người phụ trách vụ án lúc đó là Bí thư Lý Xương Hải, Hạ Hải Vĩ cũng rất lấy làm vui, nói là nếu như có Bí thư Lý ra mặt thì dễ làm rồi.

Diệp Phàm vừa nghe nói, cơ hội này không thể bỏ qua, xem ra khả năng của Hạ Hải Vĩ cũng không đủ lớn, còn cần Lý Xương Hải ra mặt giúp đỡ một chút.

Vì thế sau khi nói chuyện với Hạ Hải Vĩ thì trực tiếp điện thoại cho Lý Xương Hải, Lý Xương Hải cũng rất rõ ràng, bởi vì ông ta vẫn muốn trả ân tình cho Diệp Phàm.

Bản thân có thể trèo lên đến chức vị này nói một câu sự thật, thì tác dụng của quân cờ Diệp chủ này cũng không thể thiếu. Vì vậy mà Lý Xương Hải trực tiếp gật đầu, hơn nữa Triệu Thiết Hải anh ta cũng mơ hồ nhớ ra, có chút khâm phục thằng nhỏ này.

Sau khi gác điện thoại, xem Triệu Thiết Hải có chút không an phận, cười nói:

- Thằng nhãi này, cứ chờ mời anh uống rượi là được rồi.

- Được rồi à? Tiếng nói của Triệu Thiết Hải có chút gì run sợ.

- Ha ha...

Diệp Phàm gật gật đầu không đáp, cố ý trêu đùa thằng nhãi này.

- Cái đó...gì...làm gì.

Triệu Thiết Hải đứng ở một bên vặn vẹo một hồi, vẫn cứ kiên trì hỏi.

- Được rồi, không đùa với cậu nữa. Chi đội trưởng Chi đội thứ ba thuộc Tổng đội hình sự Tỉnh.

Những lời lẽ này của Diệp Phàm như bom ném ra, Triệu Thiết Hải như ở vào trạng thái của một kẻ ngốc. Hồi lâu mới lấy lại tinh thần, há miệng hét lớn:

Ta đây thăng quan rồi ta cũng là cấp Trưởng Phòng rồi, ôi mẹ nó, ôi sướng quá.

Tên nhãi này không ngờ lại làm dáng vẻ như xưa, lết đến với đầu gối quỳ đất, vẻ mặt nghiêm nghị nói:

- Anh Diệp, sau này tính mệnh của tiểu Triệu này sẽ giao cho anh.

- Thằng nhãi này, tuổi tác thì lớn hơn mà cứ Tiểu Triệu này nọ, làm cho người ta nỗi cả da gà.

Diệp Phàm tức giận mắng.

- Ai là người thành đạt trước thì người đó bề trên, anh luôn luôn là đại ca của Thiết Hải em.

Sau khi Triệu Thiết Hải nói xong vui vẻ vội chạy ngay về Lâm Tuyền.

- Ôi thật không thể tưởng được không đến hai năm, tôi không ngờ cũng có người có khả năng đẩy tôi lên vị trí cấp Trưởng phòng, nhưng bản thân tôi, ngay cả chức Thường vụ Huyện ủy cũng không vào được, thật buồn bực chết đi được, như thế thì cái gì so với cái gì, ôi quỷ mẹ nó.

Diệp Phàm rống lên một tiếng động trời, cảm thấy hơi khó chịu, cần phải giải phóng ra ngoài một trận mới dễ chịu đi một chút.

- Ôi nếu như lúc này mà có vài cô gái để giải khuây thì tốt biết mấy.

Thằng nhãi này không kiềm được có chút.... mơ hồ nghĩ.

Chính vào lúc này, dưới ánh trăng mông lung, phía đối diện bên đường quốc lộ không ngờ lại thấp thoáng bóng dáng một đoàn hoa trắng, nhìn xa xa giống như người. Hơn nữa, nhìn từ mái tóc dài rối tung hình như giống như một nữ quỷ.

Thằng nhãi nàykhoong khỏi giật mình, thầm nói:

- Lẽ nào thật sự gọi ra được một nữ quỷ giải buồn sao?

Thằng nhãi này có chút buồn bực, ngay cả tiểu Lý đao đều giắt ở trong tay rồi. Ở đây đêm tối mọi âm thanh u tịch, đích thực có người thâm nhập.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio