- Không có chuyện đó đâu mẹ nuôi à, người ta là Trưởng ban thư ký Thành ủy, sao có thể để ý nhân vật nhỏ bé như con chứ.
Diệp Phàm nói với mẹ nuôi.
- Thư ký? Thư ký thì có gì hay, Phàm Tử con dù gì cũng là Phó chủ tịch huyện, còn cao cấp hơn so với thư ký. Tuy nói là cô ấy có thêm một chữ "trưởng", nhưng vẫn là thư ký ấy thôi?
Diệp Kim Liên phân không rõ Trưởng ban thư ký là chức quan gì, cứ nghĩ cũng chỉ là một thư ký thôi rồi lắc đầu đi xuống lầu.
- HA HA HA… Phàm Tử, chị rất là nhớ em đấy
Vừa mới cầm lấy điện thoại bàn lên thì truyền đến tiếng cười như yêu tinh của Phí Ngọc, hơn nữa còn chất chứa một giọng điệu mờ ám, khiến cho thằng nhãi này trong lòng có một chút lung lay, thầm nhủ phải chăng Phí Đại tiểu thư muốn chơi với mình.
Đương nhiên, thằng nhãi này cũng tuyệt không hàm hồ, lập tức, chuyển giọng, có chút quỷ quyệt cười nói:
- Chị, tìm em đây có gì không? Có phải mấy ngày không gặp đã thấy nhớ nhung đến em rồi, nếu nhớ thì đến cung cũ ở đập nước Thiên Thủy đi, để tiểu đệ em hầu hạ chị đêm nay, bao chuẩn...
- Nhổ cái miệng chó phun không ra ngà voi.
Lời dung tục của ai đó bị chị nuôi Phí Ngọc của ai đó cắt ngang mà mắng
- Bà chị đây mà cậu cũng dám bắt nạt, mấy ngày không gặp, trí nhớ tốt hơn phải không?
- Đúng vậy, trí nhớ tốt hơn, còn muốn dựa chút hơi của chị Phí, ha hả…
Diệp Phàm tiếp tục pha trò.
Sau khi hai người trở về từ vụ ngâm nước nóng sơn trang, quan hệ đã có tiến triển hơn, Diệp Phàm đương nhiên vui với loại tình huống này, dù sao Phí Ngọc không chỉ là sáng với mũ quan Trưởng ban thư ký Thành ủy, vì phía sau cô ta còn cả một Phí gia nâng đỡ.
- Còn dám ba hoa, bà chị già rồi.
Phí Ngọc cười mắng một câu, đột nhiên chuyển giọng điệu, có chút bộ dáng vui vẻ vì người khác gặp họa cười nói:
- Em trai, cậu đúng là anh hùng, toàn bộ cán bộ huyện Ngư Dương các cậu đều tới Lâm Tuyền, chỉ thiếu có mình cậu, còn vênh váo hơn cả tay Bí thư Cổ Bảo Toàn
- Toàn bộ mũ quan toàn huyện đều tới, còn không phải là vì hoan nghênh bà chị Trưởng ban thư ký Thành ủy đại giá quang lâm sao, em chả là thá gì cả?
Hiện nay tạm thời cách chức viết kiểm điểm, sâu sắc cảnh tỉnh, từ gốc rễ mà tự mình kiểm điểm, không làm gì cả, ở đó kiểm điểm đến nổi buồn muốn chết, cảm thấy khó chịu, cho nên liền câu cá đi.
Dù sao thì cái địa phương hẻo lánh này tín hiệu di động cũng không tốt, không nhận được, còn cố ý không mang theo bên người
Vả lại cũng không ai thông báo cho em đi nghênh đón bà chị, phỏng chừng lão Cổ kia còn không muốn em xuất hiện nữa là? Chị Phíhẳn là sẽ không trách tội em không biết cấp bậc lễ nghĩa chứ.
Diệp Phàm trong giọng nói hơi oán trách phun hết ra
- Vị chua khá nặng đây cậu từ khi nào biến thành oán phụ vậy. Đúng là không nên thân, nếu không thì một ủy viên thường vụ cũng không đạt?
Cậu còn trẻ, từ từ sẽ đến, đợi cơ hội lần sau, bà chị sẽ dùng mọi cách để đẩy cậu lên. Người mà, phải có cảm giác bình tâm, không thể nóng vội.
Chúng ta là những kẻ làm quan lúc lên lúc xuống cũng là chuyện như cơm bữa thôi, huống chi cậu bị đẩy xuống có bao nhiêu đâu, chỉ là bên phân công quản lý bị tước một chút quyền thôi mà.
Việc này cũng đáng cho cậu phải suy nghĩ sâu xa một chút, vì sao Cổ Bảo Toàn muốn đối đãi với cậu như vậy? Cần chính tích, muốn làm đại sự, khoe khoang năng lực là tư tưởng tốt của thanh niên các cậu.
Nhưng biểu hiện quá mức cũng sẽ bị người ta đố kỵ ghi hận phải không? Việc này cũng phải có mức độ vừa phải, công cao lấn chủ đạo lý này chắc cậu hiểu rõ hơn ai hết
Nhưng cậu vì sao vẫn không chịu hiểu để tự kiềm chế một chút, dù sao Ngư Dương này vẫn còn là thiên hạ của Cổ Bảo Toàn, cậu có muốn nhảy, thì có thể nhảy ra khỏi lòng tay của lão hay không?
Hãy suy nghĩ lại đi, đổi chỗ mà suy xét cho thấu đáo, nếu cậu ngồi ở vị trí kia của Cổ Bảo Toàn, mà cấp dưới cậu lại oanh tạc như thế thì cậu nghĩ thế nào?
Chẳng lẽ cậu không hề cảm nhận thấy nguy cơ sao? Bởi vì cậu quá chói lọi, đã cướp mất quầng sáng vốn thuộc về lão Cổ.
Lão ta là nhân vật số một, quầng sáng còn không sáng bằng cậu, vậy chắc chắn là phải ra tay thôi, để cướp lại một ít ánh sáng, chuyện lần này chính là một bài giáo huấn...
Phí Ngọc đột nhiên trở nên nghiêm trọng, nghiêm túc đàm đạo với Diệp Phàm
- Đúng vậy, chị Phí giáo huấn rất là đúng, em sau này nhất định sẽ chú ý hơn
Diệp Phàm ngoài miệng vâng dạ, nhưng thật ra thì khó có thể tiêu tan.
Xoay chuyển Phí Ngọc lại dùng giọng điệu giống như trêu chọc cười nói:
- Tuy nhiên, lần này cậu đúng là xui xẻo thật rồi ha ha ha…
- Xui thì xui nhưng chị Phí sẽ không tính toán so đo với nhận vật nhỏ như em chứ, nhiều lắm chỉ là không đến nghênh đón bà chị thôi đúng không? Vậy đi, em làm chủ, làm tiệc nhận lỗi.
Diệp Phàm vội bật cười ha hả
- Chị đây cũng không có gì, nhưng còn Trưởng ban thư ký Lô người ta trong lòng có mụn nhọt không thì khó nói à? Hơn nữa, Bí thư Chu và Chủ tịch thành phố La đều tới Lâm Tuyền, đồng chí Diệp Phàm cậu lại chơi một ván lớn.
Hôm nay Trưởng ban thư ký Lô thật ra là đặc biệt muốn nghe cậu báo cáo, kết quả, ha hả, Cổ Bảo Toàn của huyện các cậu thì quýnh quáng gấp gáp như con khỉ, mười mấy cán bộ đều gọi điện thoại cho cậu, nhưng không ai tiếp.
Cũng không ai biết cậu đã đi đằng nào. Tuy nhiên, phỏng chừng mấy tay cấp dưới của cậu có lẽ biết rõ, nhưng, tất cả bọn họ đều ngậm chặt miệng không nói. Có phải cố ý như vậy hay không thì chị đây không rõ.
Phí Ngọc vui đùa hết nửa ngày mới chịu tung ra đề tài hôm nay
- Trưởng ban thư ký Lô, là Trưởng ban thư ký Lô nào?
Diệp Phàm nhất thời không phản ứng kịp, hỏi lại
- Ha ha, ở tỉnh còn có mấy Trưởng ban thư ký đáng để Bí thư Chu và Chủ tịch thành phố La đích thân tới, người ta là đại diện Bí thư Tỉnh ủy Quách tuần tra toàn tỉnh.
Phí Ngọc cười khanh khách nói.
- Lô Minh Châu, xong đời, kiểu này thì lớn chuyện rồi. Phỏng chừng Cổ Bảo Toàn nhất định sẽ hận chết em, còn có Chu Càn Dương, về sau nếu đi cục Xúc tiến đầu tư thành phố phỏng chừng đều khó xoay chuyển đây…
Diệp Phàm suy nghĩ như vậy, ngay lập tức mây đen bao phủ đầy mặt
Cười khổ nói:
- Vậy tiêu rồi, xử lý sao đây, bà chị cho chút chủ ý đi?
- Xử lý sao? Miễn bàn, tự mình quyết định đi
Phí Ngọc cố ý làm khó dễ nói. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Trầm ngâm một hồi, thằng nhãi này kiên trì, nói:
- Bà chị, hay là ngày mai em cùng chị đi săn nha, rất kích thích.
- Đi săn, đàn ông các cậu chơi toàn những thứ chúng tôi không thấy có hứng thú.
Phí Ngọc một câu nói đã chống đối lại, thiếu chút nữa thì khiến kẻ nào đó phải mắc nghẹn..
"Mẹ nó không xuất chiêu sát thủ đối với phụ nữ là không được mà". Thằng nhãi này nhướn mày, hắng giọng cười nói:
- Chị Phí, có muốn trở nên đẹp hơn, da cũng căng đẹp hơn, có sức sống hơn không. Có muốn khiến khuôn mặt chị nhìn trắng sáng nhẵn mịn hơn không?
Thằng nhãi này liên tiếp 'Có muốn… không" đúng thật là làm cho Phí Ngọc mềm lòng. Nhưng người ta dù gì cũng là Trưởng ban thư ký, lòng dạ rất sâu
Cố ý hừ nói:
- Lại muốn chơi mánh lới gì đây, điều này tất nhiên là phụ nữ nào mà chẳng muốn, tuy nhiên cậu cũng không biết tiên thuật, bằng không đã biến bà cô mặt vàng Phí gia nhà cậu thành tiên nữ từ lâu rồi, còn cái gì trắng sáng nhẵn mịn hơn, có thể làm được không đó? Muốn gạt bà chị cậu hả, cậu còn non lắm, ha ha ha…
- Không tin phải không bà chị, cái cô dẫn chương trình đài truyền hình tỉnh Vu Phi Phi gần đây có phải càng ngày càng đẹp hơn đúng không?
Diệp Phàm tung ra một nhân chứng, hơn nữa nhân chứng này còn rất nổi tiếng, hắn hiểu rõ, không đưa ra nhân chứng thì Phí Ngọc sẽ không chịu tin.
- Vu Phi Phi, ừ, gần đây hình như là càng ngày càng đẹp. Tuy nhiên, đó là người ta đã hoá trang, không thể xem là thật được.
Phí Ngọc nói xong, trong lòng lắc lắc đầu.
- Hoá trang đương nhiên là có, nhưng mà, chị có lẽ không hiểu. Em có một phương thuốc bí truyền, phối hợp với một số dược liệu thoa lên mặt phụ nữ, một tiếng rưỡi sau có thể khiến cho chị trẻ hơn một hai tuổi, hơn nữa, nếu sử dụng lâu dài thì hiệu quả tuyệt đối tốt làn da sẽ mềm mại như da em bé.
Diệp Phàm lại bắt đầu thổi phòng cái 'Hậu Cung Ngọc Nhan Hoàn' của hắn
- Vu Phi Phi dùng rồi hả?
Phí Ngọc có chút động tâm, người ta thông minh, lập tức nghĩ tới việc liên quan
- HA HA…
Thằng nhãi này chỉ cười không đáp.
- Vậy cậu còn loại thuốc đó không?
Phí Ngọc thản nhiên hỏi, giống như không chút để ý, kì thực trong lòng có chút tin. Tin tưởng Diệp Phàm cũng sẽ không dám lừa gạt mình như thế.
- Đúng là trưởng ban thư ký Thành ủy thông minh. Tuy nhiên cũng không còn nhiều nữa, Vu Phi Phi cứ mãi khóc than đòi dùng thêm một lần, em vẫn chưa gật đầu, lần này nếu bà chị đến, đương nhiên ưu tiên cho bà chị thử trước
Diệp Phàm hắng giọng cười nói.
- Vậy cậu lập tức về đi, vốn cậu cũng phải trở về. Khi Trưởng ban thư ký Lô đi có giao lại tôi phải ở lại chỗ này, nói là phải điều tra cho rõ ràng chuyện của cậu, nói không chừng khi bà ta hướng Bí thư Tỉnh ủy Quách báo cáo có thể là sẽ nhắc tới cậu
Phí Ngọc rất là thận trọng.
- Cảm ơn chị Phí, em biết đó là một cơ hội lớn, nếu có thể ghi danh được ở chỗ Bí thư Quách, vậy thì phát lớn rồi
Diệp Phàm kích động, tuy nhiên cũng liền xoay chuyển bình tĩnh lại, còn nói thêm:
- Chị Phí, vậy chị mau tới đập nước Thiên Thủy đi, em vừa báo cáo với chị vừa đắp thuốc cho chị, tuyệt đối hữu hiệu. Ngày mai chúng ta cùng đi săn ở rừng Cảnh Dương, Phí tỷ công tác rất bận, cũng có thể thừa dịp tìm hiểu tình hình thả lỏng một chút có phải hay không?
- Cậu về đây đắp thuốc không phải cũng như nhau sao?
Phí Ngọc vẫn không muốn đến đập nước Thiên Thủy, trong lòng đương nhiên cũng có chút băn khoăn. Hơn nữa đương nhiên cũng phải có chút sĩ diện, Diệp Phàm cậu bảo tôi đến là đến, vậy không phải rất là mất mặt sao.
- Chị Phí, chủ yếu là thuốc này bào chế xong phải dùng liền, nếu trở về thì tốn thời gian rồi, thuốc này rất khó điều chế, vừa hay mới tìm đủ dược liệu, hơn nữa dược liệu này không thể mua được trên đường đâu. Nếu trở về làm lỡ thời gian, vậy đến tối có lẽ không thể cho chị Phí dùng được. Đương nhiên, chủ ý này do chính chị quyết định, chi bằng em sẽ trở về điều phối lại, vậy phải đợi ngày mai thôi.
Diệp Phàm dùng mưu ma chước quỷ, nhất định phải đưa Phí Ngọc đến đập nước Thiên Thủy
- Vậy để chị coi
Phí Ngọc buông xuống điện thoại, phỏng chừng là đang sắp xếp, không lâu sau điện thoại lại, nói là xuất phát.
"Ha hả, đến rất đúng lúc, Xuân Cung Hoàn làm từ xuân tiêu của mình có thể đem thử trên người chị Phí, chị là con chuột bạch đầu tiên, ha ha ha…
Thằng nhãi này suy nghĩ dung tục, nước miếng chảy ròng.
Khiến cho mẹ nuôi Diệp Kim Liên nhìn thấy không khỏi cười mắng:
- Con xem xem, lớn như vậy rồi, còn chảy nước miếng, thật là, mau lau đi
Nói xong còn đưa qua một cái khăn mặt
- Ha hả, mẹ nuôi, đợi chút có khách đến chơi, nhân vật lớn ở thành phố đến, là nữ, mẹ chuẩn bị phòng sạch sẽ một chút
Diệp Phàm cười nói.
- Chính là vị thư ký kia hả?
Diệp Kim Liên sửng sốt, rất là cao hứng, chắc là đã xem Phí tỷ gì đó là bạn gái Diệp Phàm
- HA HA…
Diệp Phàm cười cười, cũng không nói ra.
- Có mưu mô, chắc chắn là có mưu mô. Điều tra cho tôi, là ai tổ chức.
Cổ Bảo Toàn gần như là rống cổ hét ra.
Hôm nay lão Cổ kia đúng là cực kỳ mất mặt, ân oán của mình cùng Diệp Phàm vốn chỉ là thủ đoạn cạnh tranh trên quan trường mà thôi
Tuy nhiên, bị Triệu Thiết Hải, Trang Hồng Ngọc làm náo loạn hết, toàn bộ biến mùi hết, làm mình ở trong mắt Trưởng ban thư ký Lô như trở thành kẻ trả đũa, đố kỵ hiền tài
Nếu lô Trưởng ban thư ký thực sự đem Diệp Phàm làm điển hình báo cáo cho bí thư Tỉnh ủy Quách Phác Dương, vậy việc mình cản trở hắn vào Thường vụ, chẳng khác nào là một cái tát vang dội cho mình.