- Được rồi! Dì không sao, lại còn khiến mọi người bận tâm, ai......
Một lúc lâu, Diệp Kim Liên lau khô nước mắt rồi nói nhẹ.
- Con nói thật đấy mẹ nuôi!
Diệp Phàm cầm tay dì Kim Liên, ánh mắt đầy vẻ chân thành.
- Đừng nói nữa tổ trưởng Diệp, cô Xuân Thủy, các cháu có lòng là được rồi, dì cám ơn! Dì đi pha trà cho các cháu uống.
Diệp Kim Liên tránh ánh mắt của Diệp Phàm, cúi đầu đi vào phòng bếp phía sau cung.
- Xuân Thủy, kể lại tình hình thôn đập Thiên Thủy cho tôi nghe xem nào.
Diệp Phàm thấy việc này cũng cần phải từ từ.
- Thôn đập Thiên Thủy tất cả bình thường, thôn dân đều rất tự giác, tổ công tác có chuyện gì đều rất phối hợp. Tất cả mọi người nói, tổ trưởng Diệp là ân nhân thôn đập Thiên Thủy, là một đại anh hùng, nếu như làm khó tổ công tác thì không phải là người.
Đặc biệt là dì Kim Liên, tất cả mọi người đều rất kính trọng dì. Thạch quan trong Long mộ vì chưa tìm ra phương án khai quật tốt nhất nên giáo sư Lan của đại học Hải Giang đề nghị tạm thời không nên động đến, vẫn để dưới vách Cẩu Hùng.
Tuy nhiên hài cốt tổ tiên họ Lý, Diệp, Ngô đã chuẩn bị chuyển sang chôn ở núi Thần Nữ, còn đặt biệt mời đại sư Cát Phác đến xem qua. Đại sư Cát Phác nói là vì lở núi nên long khí ở Long mộ đã hao hết.
Còn chỗ tòa sen dưới núi Thần Nữ là thế đất tốt từ thời thượng cổ, núi sông liền mạch, khí hoa sen dồi dào, là một âm mạch cực tốt. Tuy nhiên người ba họ còn có chỗ khúc mắc, làm sao phân phối được chỗ đất này, họ nào sẽ chiếm phương vị nào…, lại bắt đầu xảy ra tranh cãi rồi.
Cuối cùng ba tộc trưởng mới của ba họ là Ngô Thiên Lĩnh, Lý Tuyên Thạch, Diệp Vỹ Cường, cùng với đại diện các họ khác là Trương Cư Thủy đại biểu cả thôn đập Thiên Thủy quyết định, chuyện này sẽ chờ tổ trưởng Diệp trở lại định đoạt. Ai! Sợ rằng có chút phiền phức rồi.
Lý Xuân Thủy lo lắng không dứt.
- Long mộ, Long mộ! Thật là âm hồn không tan a! Mới vừa nổ xong thì lại nảy ra một tòa sen của núi Thần Nữ, không khác phong thủy của Long mộ. Phiền toái! Xem ra vấn đề khó khăn của thôn đập Thiên Thủy cũng không phải một mình Long mộ là có thể giải quyết.
Cho dù có đem tòa sen ở núi Thần Nữ nổ tung thì cũng chắc là không giải quyết được tận gốc vấn đề, vấn đề ở chỗ tư tưởng dòng họ cũ kỹ còn rơi rớt lại từ thời phong kiến. Muốn giải quyết tận gốc phải đem lý luận khoa học hiện đại khai mở cho bọn họ.
Tuy nhiên nói thì dễ làm thì khó a! Tư tưởng cũ của thôn đập Thiên Thủy cũng không phải một lúc tạo thành, đã có nguồn gốc từ mấy ngàn năm rồi. Nó cũng không phải là hoàn toàn xấu, ít nhất là cũng tạo nên sự đoàn kết trong gia tộc. Hễ nhà ai có khó khăn thì mọi người đều đứng ra trợ giúp, nhân tình so với thành phố đậm hơn rất nhiều. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL
Diệp Phàm nghĩ một hồi rồi thở dài:
- Chuyện này từ từ tính đi. Xuân Thủy, giáo sư Lan ở đâu tôi muốn đến gặp. Đoàn Hải, anh chịu trách nhiệm báo cho các tiểu tổ trưởng và toàn thể cán bộ ủy ban thôn tối nay họp ở cung cũ, gọi điện thoại bảo xe từ thị trấn Lâm Tuyền mang tới vài thứ đồ ăn. Tối này vui vẻ một chút để tăng thêm tình cảm, xóa đi phần nào không khí bi thương.
- Giáo sư Lan ở gian phòng của chủ tịch Ngô ở cung cũ, giờ chắc là đi Long mộ rồi. Ông ấy coi thạch quan ở Long mộ là bảo bối, không biết lấy đâu ra năm vạn đồng chiêu đãi thôn dân bảo vệ mộ, mỗi ngày phát cho mỗi người đồng, còn nhiều hơn cả tiền lương chúng ta, tôi cũng muốn đi bảo vệ mộ vậy.
- Khanh khách! Tuy nhiên huyện ủy cũng rất coi trọng chuyện này, bí thư Lý Hồng Dương đặc biệt cấp năm ngàn đồng làm kinh phí hoạt động cho tổ công tác thôn đập Thiên Thủy chiêu đãi khách, cần chi tiêu gì nếu hợp lý cứ báo lên. Lúc trước thường xuyên có phóng viên tới phỏng vấn, đài truyền hình cũng có quay phim. Giờ thôn đập Thiên Thủy chúng ta đã là thôn ngôi sao rồi......
Lý Xuân Thủy khẽ nghiêng đầu, lộ ra vẻ duyên dáng động lòng người, dịu dàng xinh đẹp. Tiếc là Diệp Phàm còn nặng lòng với Diệp Nhược Mộng vừa mất đi nên không có tâm tình để thưởng thức.
Lúc ăn cơm, giáo sư Lan và phóng viên đeo kính trở lại, ngoài ý muốn là có cả cô nàng băng giá Lan Điền Trúc vừa đánh cho Diệp Phàm tơi tả, hôm nay cô nàng diện một bộ quần áo mới tinh.
Một cái quần dài bằng nhung trắng toát bồng bềnh như công chúa giáng thế, áo lông cừu cao cổ, tuy nhiên vẫn không thể che được hai ngọn núi cao ngất mê người. Theo tiếng cười nhẹ nhàng, cặp núi kia khẽ rung đầy khiêu khích, cũng may cô cười không lâu, nếu không lòng xuân của Diệp Phàm cũng sẽ bắt đầu rạo rực.
Cặp mông tròn nhỏ tạo thành một đường vòng cung uốn lượn, đôi chân thon dài thẳng tắp, dưới chân đi một đôi dày thể thao thanh nhã. Toàn thân Lan Điền Trúc toát lên một khí vị thanh xuân, mỗi khi bước đi, thân hình uyển chuyển khẽ đung đưa làm người khác thần hồn điên đảo.
- Yêu tinh!
Diệp Phàm cảm giác ở dưới thắt lưng nhói lên, mắng một câu:
- Anh mày bị em trong nháy mắt biến thành nông dân rồi.
- Giáo sư Lan, chào mừng ngài đến đập Thiên Thủy, tôi là Diệp Phàm ở tổ công tác thôn, cũng là học sinh của ngài, ha hả......
Diệp Phàm đưa hai tay ra ôm lấy Lan Cơ Đồng, ánh mắt lộ vẻ sùng kính. Lan Cơ Đồng là một học giả chân chính không sợ quyền thế, hình tượng của ông trong lòng sinh viên đại học Hải Giang rất tốt.
Nghe nói có lần một vụ trưởng bộ giáo dục xuống trường, giám đốc sở Chu Phục Thủy vì nịnh bợ lãnh đạo đã đặc biệt gọi một sinh viên nữ xinh đẹp tiếp khách. Kết quả cô gái kia uống rượu đến chảy máu dạ dày. Lúc ấy viện trường Lan nghe tin lập tức chạy đến mắng Chu Phục Thủy tại trận, tiếp đó đắc tội với vị vụ trưởng kia, bằng không đã sớm lên chức hiệu phó rồi, tuy nhiên nghe nói cũng sẽ nhanh lên thôi.
- Thằng nhóc này không tệ, cậu chính là Diệp Phàm đấy à. Một sinh viên của đại học Hải Giang có thể phục vụ cho nhân dân ở đây, ta rất vui mừng. Tới đây Diệp Phàm, để tôi giới thiệu cho cậu vị này là giám đốc viện bảo tàng Thủy Châu, Cố Tắc Vũ.
Lan Cơ Đồng chỉ vào một ông lão rất quắc thước.
- Giám đốc Cố mạnh khỏe!
Diệp Phàm nhiệt tình chào hỏi.
- Vị này là phó hội trưởng hội khảo cổ tỉnh Nam Phúc, Chu Khải Minh tiên sinh.
Lan Cơ Đồng chỉ vào người trung niên tầm khoảng ba mươi tuổi, trông có vẻ rất biết chăm sóc bản thân.
- Hội trưởng Chu mạnh khỏe.
Diệp Phàm lai chào hỏi.
- Ha hả! Tiểu Diệp, cậu nên mau thắp hương đi!
Giám đốc Cố ở bên cạnh cười vẻ thần bí, chỉ vào phó hội trưởng Chu.
- Thắp hương!
Diệp Phàm không giải thích được lẩm bẩm, nhìn giám đốc Cố không biết lão ám chỉ điều gì.
- Đồ đầu đất.
Lan Điền Trúc đẹp mê hồn ở bên cạnh khinh thường hừ một tiếng chỉ vào pho tượng thần tài trong cung cũ, trên mặt lộ ra một nét cười quyến rũ khó thấy, thầm mắng Diệp Phàm: " Yêu tinh phát uy rồi, thần tài, hội trưởng Chu không phải chỉ là phó hội trưởng khảo cổ thôi đâu, khảo cổ nghiên cứu làm gì có tiền mà mua văn vật, sao lại có thể quan hệ với thần tài."
Nhìn Diệp Phàm vẫn ngơ ngác, cô nàng rốt cuộc nổi giận:
- Nói ngươi đầu đất thật không sai, tôi nghi ngờ bằng tốt nghiệp đại học Hải Giang của anh có phải thật hay không nữa. Hội trưởng Chu chỉ là một chức danh, là nghề nghiệp dư. Ông ấy chính là phó chủ nhiệm ban tài chính tỉnh Nam Phúc đấy biết không, đồ đầu đất. Thần tài chính tông đứng trước mặt còn chưa biết......
- Điền Trúc, nói dễ nghe một chút đi, mở miệng là đầu đất, trường đại học của cậu ta không thua trường con đâu. Tiểu Diệp, xin lỗi nhé.
Lan Cơ Đồng nghe chướng tai nên khẽ mắng.