- Không thể giả được
Diệp Phàm tự tin nói, giống như khẳng định không nói dối, nếu không thì cử người đến ngăn hắn.
- Vậy anh hôm nay…
Người thanh niên hỏi.
- Ha ha, Anh Thiết bảo tôi đến nhà cậu một chút, cho nên tôi đã đến.
Diệp Phàm thuận miệng cười nói, nhưng thật ra bước vào cửa chính, nhắm thẳng tòa nhà mà đi.
Vào phòng khách, một người đàn ông gầy ngồi trên bộ bàn ghế gỗ, ngẩng đầu nhìn Diệp Phàm, cười nói:
- Cậu chính là Diệp Phàm.
- Vâng, tôi là Diệp Phàm ở Ngư Dương, Bí thư Thiết…
Diệp Phàm có chút thận trọng.
- Ngồi đi, chuyện của cậu Chiêm Hùng đã nói với tôi rồi. Cậu gặp tôi có việc gì khó, nói tôi nghe xem nào?
Thiết Thác sắt thần cung không phải là dọa người, có vẻ khá thân thiết, hỏi thẳng một câu.
- Tôi vừa được bổ nhiệm quyền Chủ tịch huyện Ma Xuyên ở địa khu Đức Bình.
Diệp Phàm nói ra quyết định của mình, cũng không giấu diếm, chính là muốn nhờ Thiết Thác hỗ trợ, chuyển Phương Viên đến huyện Ma Xuyên đảm nhiệm chức Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật. Lúc này Diệp Phàm đem một ít tư liệu về Phương Viên cho Thiết Thác.
- Ma Xuyên là địa phương rất phức tạp.
Thiết Thác nhìn qua tài liệu nhíu mày nói
- Cậu đã chuẩn bị tâm lý chưa?
- Dạ, mặc kệ là thế nào, nếu lãnh đạo Đức Bình nói ra, cuối cùng tôi cũng thử xem.
Diệp Phàm bình tĩnh nói xong, nhưng thật ra không thể nào không căng thẳng.
- Tốt lắm, thanh niên nên có sự nhiệt tình mới đúng. Tuy nhiên, điều động Phương Viên cũng được, cái này không khó, có điều, tôi có một yêu cầu, cậu có thể làm được không?
Trong mắt Thiết Thác bỗng nhiên sáng lên, tuy chỉ là lóe qua, Diệp Phàm cũng nhìn thấy.
- Bí thư Thiết cứ nói
Diệp Phàm cũng không nói đến cái khác, thẳng thắn nói, dáng vẻ như cấp dưới đang chờ cấp trên giải thích, dường như rất chân thực.
- Điều tra rõ việc Chủ tịch huyện Giang Hòe Mạo chết, điều tra rõ nguyên nhân gây bệnh điên của Chủ tịch huyện Ngưu Đắc.
Giọng Thiết Thác đột nhiên nghiêm trọng, xem ra, đối với kết cục kỳ lạ của hai chủ tịch huyện trong lòng các lãnh đạo tỉnh đã có nghi vấn. Chỉ có điều chuyển từ điều tra công khai sang điều tra ngầm.
- Sếp Thiết nghi ngờ trong đó có âm mưu?
Diệp Phàm không đáp hỏi lại.
- Nghi ngờ không phải là sự thật.
Thiết Thác đáp một câu rất thật
- Tuy nhiên, không điều tra sao biết sự thật như thế nào.
- Cái này hình như là chuyện của công an?
Diệp Phàm nghĩ khác, thầm nghĩ
"Ông là người của Ủy ban Kỷ luật quản lý việc tham ô, cùng người ta phá án thế nào thì phá, giờ lại bắt chó đi cày"
- Có phải cậu cho tôi là quá tay, ăn no không có việc gì làm?
Thiết Thác lạnh lùng như băng nói, lới nói này nói ra từ người đàn ông đầy khí tiết, thật sự làm người ta lạnh người.
- Chẳng lẽ việc Giang Hòe Mạo chết và Ngưu Đắc điên là có liên quan đến tiền tài?
Diệp Phàm thấy Thiết Thác đưa ra điều kiện, cũng bằng bất cứ giá nào làm rõ.
Nếu không, với tính cách của Thiết Thác, mặc dù có Thiết Chiêm Hùng giới thiệu, xem chừng ông ta cũng sẽ không giúp mình. Dù sao Thiết Chiêm Hùng là Thiết Chiêm Hùng, còn Thiết Thác là Thiết Thác.
Muốn người khác giúp đỡ, phải làm cho người ta tin vào năng lực của mình. Lúc đó không cần nhờ, người ta cũng thấy mình là người đáng giúp, liền giúp mình. Thiết Thác là người như vậy.
- Không có chứng cứ, tôi khó mà làm gì. Đương nhiên, việc này cũng khó, cậu cứ từ từ.
Giọng Thiết Thác chậm lại một chút, cũng có chút khâm phục, đối mặt với khí thế của mình không ngờ còn có thể hỏi lại mà không sợ. Đây chính là gan dạ sáng suốt.
Thầm nhủ "Xem ra mắt của Chiêm Hùng cũng không tồi"
- Điều tra thì tôi có thể điều tra, nhưng bảo tôi hứa là sẽ điều tra rõ thì hiện tại tôi chưa thể trả lời ông được. Nghe nói trước đây khi đồng chí Giang Hòe Mạo chết, nhà họ Giang đã báo Công an, công an đã điều tra, kết quả là chết vì bệnh
Diệp Phàm nói ra chỗ khó.
- Ừ, việc này tôi biết, cậu có thể từ từ làm, về phần kết quả, tôi cũng không yêu cầu cậu nhất định phải có kết quả, tuy nhiên, cậu cố gắng một chút, đừng lừa dối tôi được không?
Thiết Thác vẻ mặt căng thẳng nhìn Diệp Phàm chằm chằm, giống như nghiện, nhìn chăm chú thế nếu không sợ mới là lạ.
- Diệp Phàm tôi không phải là loại người như vậy. Nếu đồng ý tôi sẽ cố gắng, không thể cố gắng thì tôi sẽ không đồng ý
Diệp Phàm tỏ thái độ kiên quyết nói.
Trong lòng thầm nghĩ:"Nếu có thể nhân cơ hội này gặp gỡ Thiết Thác, về sau mượn cớ giúp ông ta điều tra mượi một số tài liệu của Ủy ban Kỷ luật, cái này là không tồi"
Nếu thực sự điều tra ra cái gì, thì đối với Thiết Thác hình ảnh của mình chắc chắn sẽ được nâng lên.
Nghe Thiết Thác nói, thấy trước tiên có thể kết giao với một người tai to mặt lớn đúng là chuyện tốt cho mình. Việc này đáng giá để thử sức. Ưng kích tứ hải, quan trường là nơi một người thử sức.
- Tốt, tôi thích một người thẳng thắn. Về sau trong quá trình điều tra cần giúp gì, cậu cứ liên hệ trực tiếp với tôi. Chiêm Hùng đã đưa cho cậu số điện thoại của tôi, đó là số điện thoại bí mật, / giờ đều mở máy trừ khi không có tín hiệu.
Thiết Thác gật gật đầu, vừa nói vừa đặt mạnh chén trà lên bàn.
Tuy nhiên, ông ta liếc mắt xuống chiếc thùng gỗ dưới chân Diệp Phàm nhíu mày, hừ nói:
- Này, mang về đi, về sau còn như vậy thì đừng có đến đây nữa. Còn trẻ, không cố gắng lại làm làm trò này, hừ
- Ha ha… không đáng giá tiền, một con cá, hơn nữa là do tôi tự câu.
Diệp Phàm vội vàng giải thích, ánh mắt có chút thăm dò nhìn Thiết Thác một cái, cười nói:
- Tuy nhiên, loại cá này là anh Chiêm Hùng thích nhất, người bình thường tôi sẽ không cố sức câu. Hơn nữa, Tuyệt phẩm ngư, nếu từ chối, tôi lại cầm về tự hấp ăn…
- Tuyệt phẩm ngư? Lại khoác lác đây mà? Nhanh mở ra xem nào?
Cô gái đứng bên cạnh không kìm nổi tò mò, nhìn chằm chằm vào cái thùng gỗ.
- Được, cho cô biết một chút
Diệp Phàm mở nắp, cô nàng vội chạy đến, tò mò nhìn, mắt lập tức mở to, kêu lên:
- Con cá này sao trên đầu lại có trứng gà?
- Mào gà
Người thanh niên cũng không đứng im được nữa, chạy lại, hai anh em lập tức thích thú, chỉ trỏ, bình phầm từ đầu đến chân rất náo nhiệt.
- Cá gà trống, còn gọi là cá rồng, nghe nói ăn vào có thể mang đến vận may, hơn nữa cá này rất bổ, khó tránh Chiêm Hùng vẫn hay nhắc đến loại cá này? Tốt lắm, con cá này tôi nhận
Thiết Thác không ngờ mỉm cười, quay đầu nhìn người thanh niên kia cười nói:
- Phi Hổ, con đem cái chặn giấy trên bàn học đến đây.
Chỉ chốc lát, Thiết Phi Hổ mang đến cái chặn giấy, nhìn thì ba phân chiều rộng, một thước chiều dài. Hình như bằng đồng, trên mặt loang lổ vết loang gỉ.
- Ôi, Thụy Kỳ Lân này, mặc dù đang ngủ cũng mở to mắt, trời xanh có mắt, trên đời này làm chuyện xấu, trời xanh có mắt
Thiết thác vuốt ve cái chặn giấy, có chút không muốn.
- Cho cậu
Thiết Thác đưa ra.
- Đây là vật mà ông quý, tôi không thể nhận
Diệp Phàm vội vàng từ chối, nói đùa, nhận lễ vật của người được gọi là "Sắt thần", không phải muốn chết sao.
- Ha ha, năm đó tôi đi phá vụ án mạng, một ông cụ đã tặng cho. Nói là dòng họ nhà họ vẫn đặt trên bàn thờ, lúc đó còn nghĩ là đồ thờ sau này mới biết hóa ra vật này để chặn bức tranh. Với dân quê mà nói thì thứ này không có tác dụng gì.
Lúc đó tôi cũng không nhận, tuy nhiên ông cụ kiên quyết quá nói không nhận sẽ bán đồng nát.
Nhìn ông cụ như thế, không giống như đang nói dối. Không có cách nào tôi đành nhận, sau vài năm, không biết ông cụ hiện giờ có còn sống hay ko?
Trên mặt Thiết Thác có vẻ trầm tư, một lúc lâu mới hồi phục trở lại, nói:
- Đương nhiên, lúc đó tôi cũng không có gì cho ông cụ, tiện tay viết cho ông vài chữ. Nói chuyện này để hi vọng cậu có thể nhớ kỹ bốn chữ "Trời xanh có mắt".
Làm người, đi được, ngồi được, vì thương dân, vì mang lại lợi ích cho nhân dân Trung Hoa mới là đạo lý đúng đắn.
Cậu hiện nay đã là Chủ tịch huyện, lãnh đạo hàng chục vạn dân chúng. Ma Xuyên là một huyện cực kỳ nghèo khó, là huyện nghèo nhất của tỉnh.
Kỳ vọng của tôi không cao, nào là dẫn dắt huyện tiến đến lên thứ của tỉnh… chỉ là những hi vọng xa vời. Chỉ có một chút thôi, hi vọng cậu có thể làm cho nhân dân Ma Xuyên đều được ăn no mặc ấm, không có người chết đói, không để bọn nhỏ không được đi học…
Hơn nữa, cá mào gà của cậu đích thực là tuyệt phẩm, nếu dùng tiền để tính thì cái chặn giấy bằng đồng này không đáng giá so với con cá của cậu…
- Cảm ơn
Diệp Phàm cẩn thận đưa hai tay nhận cái chặn giấy. Trong lòng lẩm nhẩm đọc "trời xanh có mắt"
- Bí thư Thiết, cho tôi thời gian hai năm, tôi sẽ làm cho huyện Ma Xuyên chen vào danh sách huyện của tỉnh. Làm không được tôi sẽ về nhà bán khoai lang.
Diệp Phàm ánh mắt kiên quyết, lúc này sung mãn đầy khí phách. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL -
- Tôi sẽ chờ.
Thiết Thác không nói nữa.
Ra cửa chính, Diệp Phàm cũng thở phào nhẹ nhõm. Có lời hứa của Thiết Thác, chuyện của Phương Viên cuối cùng đã được quyết định. Tuy nhiên, Thiết Thác nói bốn chữ "Trời xanh có mắt" làm Diệp Phàm ngạc nhiên một phen.
- Các lãnh đạo lớn của Tỉnh ủy đều có phong cách, Tề Chấn Đào tính tình táo bạo, với khí phách ngang ngược, Tống Sơ Kiệt rắn như thép, phù hợp với vị trí Trưởng ban tổ chức cán bộ của ông ta. Thiết Thác là người ân oán rõ ràng, một lòng vì dân, gắn cho ông ta ba chữ "Tháp sắt thần" không phải sai. Trấn Thang Thành ngay thẳng nhưng cũng ấm áp, mềm mại
Diệp Phàm vừa đi xuống chân núi vừa nghĩ.
- Chiêm Hùng, gần đây có khỏe không?
Thiết Thác thân thiết hỏi, lúc này vẻ mặt rất hòa nhã.
- Cũng bình thường, em của anh đánh không chết, là mệnh con gián ha ha ha
Thiết Chiêm Hùng cười sang sảng trong điện thoại nói.
- Ừ, vậy là tốt rồi, nghe nói cậu thích cá mào gà?
Thiết Thác hỏi
- Cái này, chỉ nghe nói qua chứ chưa thấy bao giờ, nghe nói là rất bổ, ai lại không thích?
Thiết Chiêm Hùng vui vẻ đùa, đột nhiên giống như tỉnh ngộ hỏi:
- Chẳng lẽ anh cả có?
- Ha ha, không ngờ tên Diệp Phàm kia mang đến hối lộ Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật, thật to gan
Thiết Thác cười nói.