- Gì vậy? Chỉ là một con mèo hoang mà gan cũng lớn lắm, còn dám khiêu khích cơ đấy.
Diệp Phàm thuận miệng hừ nói.
- Con mèo đó… hình như là do Chủ nhiệm Mã Vân Tiền nuôi trong nhà, thường xuyên đi lang thang ở chỗ huyện phủ này. Có lúc còn đi tè ở phòng làm việc của người ta, ai cũng biết là mèo của chủ nhiệm Mã, nên chẳng ai tính toán với nó. Vừa rồi không biết nó có bị thương không, nếu bị thương thì chủ nhiệm Mã lại mắng người ta mất thôi.
Nông Viện Viện có vẻ hơi lo lắng.
- Haha, thú vị thật.
Diệp Phàm thản nhiên cười, không cho là quan trọng, tiếp tục đi vào bên trong.
Trong tòa nhà trồng nhiều cây trúc trông cũng khá tươi tốt.
Quang cảnh trong tòa nhà khá đẹp. Đi trên nền đá trải đầy lá rụng, Diệp Phàm bùi ngùi.
- Tòa nhà lớn như vậy mà không ai ở, để không thật uổng phí. Có phải huyện chúng ta nhiều phòng quá đến mức dùng không hết không?
Diệp Phàm quay đầu hỏi Nông Viện Viện đang đứng bần thần phía sau, có vẻ rất hoang mang, đứng cách hắn đến bảy tám mét.
- Ôi, có phải cô bị hành động đột ngột vừa rồi của tôi dọa cho sợ quá phải không hay là bị chuyện ma quỷ ám ảnh vậy?
Diệp Phàm trong lòng cảm thấy buồn cười.
- Diệp…chủ tịch Diệp, nghe nói ở đây có ma. Chúng ta đừng nhìn nữa, đi thôi, vừa bẩn vừa hôi. Ở đây có tòa nhà không có người ở, vì thế vấn đề chỗ ở cũng đang gay go đấy ạ.
Nông Viện Viện kiên trì, ánh mắt đảo qua đảo lại tòa nhà, đến cổ họng cũng có chút run rẩy.
- Nếu thiếu phòng thì tôi quyết định rồi. Phòng mà huyện cấp cho tôi không cần nữa, tôi sẽ ở đây. Tòa nhà lớn vậy, ở thoải mái. Phó chủ nhiệm Nông, cô sắp xếp lại một chút, kêu vài người đến quét dọn qua là được, haha.
Diệp Phàm tiện miệng cười nói.
- Diệp… chủ tịch Diệp, anh nói đùa đúng không?
Nông Viện Viện mở to mắt, sợ run lên hỏi.
- Việc này có thể nói giỡn sao? Tôi nói thật đó. Cô lập tức sắp xếp người đi.
Diệp Phàm cố nhịn cười, vẻ mặt nghiêm túc.
- Không…không thể được.
Nông Viện Viện chợt bình tĩnh lại, giọng như hét lên.
- Sao lại không được? Chúng ta đều là người hiện đại cả, còn đi tin thuyết ma quỷ gì đó sao? Đó đều là mê tín, không cần nói thêm nữa, tôi quyết định vậy rồi.
Diệp Phàm ý đã quyết. Đương nhiên thằng nhóc này thực ra cũng không phải có đại nghĩa như vậy.
Hắn muốn chuyển đến ở đây là có mục đích cả. Lí do đầu tiên là do có môi trường tốt, thứ hai, chủ yếu là muốn từ tòa nhà này tìm ra chút ít dấu vết còn để lại, để tạo mối quan hệ với Chủ nhiệm Thiết trên tỉnh.
Bởi vì Chủ nhiệm Thiết của Uỷ ban Kỷ luật tỉnh giao cho Diệp Phàm việc điều tra cái chết cả chủ tịch Giang. Dù nói không bắt hắn nhất định phải điều tra rõ ràng nhưng dù có là làm bộ làm tịch thì cũng phải tra cho có chứ, đúng không nào?
Hơn nữa, nếu thật sự có thể điều tra rõ ràng thì sau này còn có thể cải thiện quan hệ với Chủ nhiệm Thiết. Có được mối quan hệ tốt với Chủ nhiệm ủy ban kỷ luật sắp được vào thường vụ, điều này đối với hắn mà nói thì thật là một chuyện tốt chỉ có lợi mà không bị thiệt thòi gì cả.
- Phía sau huyện còn có tòa nhà. Chủ nhiệm Liễu và mấy người đều ở phía trong, còn để trống ba phòng, chính là để lại cho chủ tịch mới đến, vẫn để trống suốt, bởi vì không có ai đến.
Nông Viện Viện giải thích.
- Vẫn còn phòng, những tòa nhà lớn như của Mã gia có vẻ cũng không ít nhỉ?
Diệp Phàm nở nụ cười. Đương nhiên là để trấn tĩnh Nông Viện Viện một chút.
- Hết rồi, có ba tòa nhà lớn nhất. Mã Hồ Tử có ba anh em. Nơi anh cả Mã Hồ Tử ở chính là tòa văn phòng Đảng ủy mà Bí thư Chu hiện tại đang làm việc
Nơi anh hai Mã Chính Lương ở chính là văn phòng Uỷ ban nhân dân huyện mà anh vừa anh đến. Em út Mã Vũ Đồng là em gái, ở ngay tại tòa nhà này.
Ba tòa nhà lớn này đều có đến khoảng phòng, phòng khách cũng rất lớn, hơn nữa còn được chia làm ngoại viện và nội viện.
Nội viện là nơi ở của những họ hàng và cấp dưới của ba anh em bọn họ, là nơi xử lí tranh cãi về những chuyện gia tộc.
Nội viện là nơi người nhà nghỉ ngơi. Ngoài ba tòa nhà lớn này còn có mười mấy tòa nhà khác, có mười mấy đến khoảng ba chục phòng.
Trước kia chỗ Mã Hồ Tử ở đều là họ hàng thân thích hoặc cấp dưới của ông ta. Khi đó chủ tịch Ngưu và chủ tịch Giang đều làm việc trong tòa nhà này, bọn họ đều ở trong nội viên.
Chủ tịch Giang treo cổ tự tử chính trong phòng mình. Cho nên chủ tịch Diệp, anh không thể ở đây được, rất nguy hiểm.
Nghe nói lưỡi của người treo cổ rất dài. Hơn nữa bọn họ thường là có nỗi oan khuất, trong lòng oán khí không tiêu tan, sẽ ảnh hưởng đến người sống.
Nông Viện Viện có chút né tránh nói.
- Không phải nói nữa. Tôi đã quyết định rồi. Cô gọi mấy đồng chí nam đến giúp dọn dẹp qua. Cả năm nay không có ai ở, xem chừng cũng phải khử độc diệt chuột gián côn trùng gì đó. Phải rồi, tòa nhà này không có phòng vệ sinh sao?
Diệp Phàm hỏi.
- Phòng vệ sinh? Hình như có hai phòng, một ở nội viện và một ở ngoại viện. Lúc đó sau khi xây dựng huyện đã sửa nhà vệ sinh cũ thành một nhà vệ sinh khá lớn.
Nông Viện Viện chỉ trỏ.
- Tòa nhà lớn thế này mà chỉ có hai phòng vệ sinh, cũng khá bất tiện đây. Sao không xây thêm vài phòng? Nửa đêm muốn đi vệ sinh thì thật quá bất tiện.
Diệp Phàm nhíu mày. Đây là một vấn đề lớn.
- Phòng vệ sinh mới sửa ở tận tầng một. Giả sử ở tầng ba, vậy thì nếu đêm hôm mà muốn đi vệ sinh hay gì đó thì chẳng phải là quá phiền phức sao? Dù sao thì cũng không thể học theo người xưa, dùng lại bô để tiểu.
- Khi đó thiếu kinh phí. Bây giờ muốn xây nhà vệ sinh với bể chứa nước, bên trong có bồn cầu và chậu rửa gì đó nữa, thì cũng phải tốn khoảng năm nghìn, huyện ta lấy đâu ra tiền. Nếu thật sự chủ tịch Diệp muốn ở đây thì tôi sẽ cử người xây một phòng vệ sinh chuyên dụng cạnh phòng anh.
Nông Viện Viện nói.
- Cũng được. Nói thêm với những cán bộ trong huyện là ai muốn chuyển đến ở đây tôi đều rất hoan nghênh, càng đông càng vui mà. Mà tôi xin nói trước, nếu đông người ở thì phải tiến hành sửa chữa tổng thể. Thêm nữa, để phòng trống như vậy thật quá lãng phí. Tôi đoán còn rất nhiều thanh niên chưa được phân chỗ ở đúng không?
Diệp Phàm cười nói.
- Dạ, thật ra chỉ có cán bộ cấp phòng ban mới được phân phòng, nhân viên bình thường đều phải thuê phòng tại nhà dân.
Về vấn đề thu nhập tài chính của huyện, mỗi năm chỉ riêng lương còn phải nợ cán bộ công nhân viên vài triệu, lấy đâu ra tiền xây tòa nhà ở cho cán bộ.
Tuy nhiên, may là nhà dân cũng rẻ, thuê một căn phòng khoảng mười đồng là đủ rồi. Đương nhiên, nếu thuê phòng xây bằng gạch thì đắt hơn nhiều. Chủ tịch Diệp cũng thấy rồi đấy, % phòng ở của huyện chúng ta đều là tường đất nhà gỗ. Phòng xây bằng gạch là rất hiếm.
Những điều Nông Viện Viện biết quả thực không ít.
- Bí thư Chu, chủ tịch Diệp nói là muốn ở tòa nhà ma quái kia, phải làm sao bây giờ?
Chủ nhiệm Liễu nhíu mày hỏi.
- Cô chưa giải thích rõ cho anh ta sao?
Bí thư Chu Phú Đức vừa càu nhàu vừa rót cốc nước sôi, hỏi có vẻ bất ngờ.
Bí thư Chu chưa bao giờ uống trà, cũng không thích dùng tách trà. Kiểu nói của ông ta đặc sệt kiểu nông dân. Uống rượu thích dùng chén lớn, ăn thịt thích gặm miếng to, uống nước cũng nên như vậy mới đúng.
- Phó chủ nhiệm Nông đã giải thích qua. Anh ta nói muốn dành phòng của mình cho những người cần đến, còn bảo tòa nhà kia để trống thì thật lãng phí những cái gì cái gì nữa. Anh ta còn nói thêm những người muốn đến đó ở anh ta đều hoan nghênh. Giao cho phó chủ nhiệm Nông thống kê việc sửa chữa tòa nhà.
Liễu Mi Phương nói.
" Hừ, bắt đầu lung lạc lòng người rồi. Tôi dù sao cũng muốn xem ai dám ở cùng anh ta. Cái chốn đầy xúi quẩy này còn sợ gì rơi xuống âm tào địa phủ". Chu Phú Đức đột nhiên nghĩ lại, không giống vẻ ngoài hào nhoáng của ông ta, khoát tay cười nói,
- Tính theo ý anh ta đi. Chủ tịch Diệp vừa đến đã có thể nghĩ cho huyện ta như vậy, thật là một cán bộ gương mẫu.
- Cái đó… tôi giao cho phó chủ nhiệm Nông toàn quyền chịu trách nhiệm rồi. Tuy nhiên, chủ tịch Diệp muốn huyện làm cho anh ta một phòng vệ sinh chuyên dụng. Nếu nhiều người ở chỉ e còn phải xây thêm phòng vệ sinh. Tòa nhà đó mà sửa chữa phải tốn đến mấy chục nghìn.
Liễu Mi Phương vừa nói đến tiền, bộ ngực kia đột nhiên rung lên.
- Vừa nhắc đến tiền, đàn bà đã thấy tiếc, mà cũng có phải tiền riêng đâu.
Chu Phú Đức liếc nhìn bộ ngực chủ nhiệm Liễu.
Hơi nhíu mày, nói:
- Dù sao đây cũng thực sự là một vấn đề. Như vậy đi, xây một phòng vệ sinh chuyên dụng cho chủ tịch Diệp là được. Phải dùng vật liệu tốt, không được bớt xén. Nếu có người khác muốn ở, nhất định không xây thêm phòng vệ sinh nữa. Huyện cấp phòng ở là tốt lắm rồi, dù sao cũng đâu phải nhà trọ.
Tuy nhiên ông ta thầm mắng " ai mà dám đến ở cái nơi xúi quẩy đó chứ? Phòng vệ sinh này làm ra chả phải lãng phí thì là gì?
Lẽ nào tên họ Diệp này vừa đến đã muốn thể hiện rồi? Hôm qua cậu ta mang về bốn năm cái xe, hôm nay mình đã không được yên rồi.
Chủ tịch Hội đồng nhân dân Cố Vân Phong, chủ tịch Mặt trận Tổ quốc Lan Tân, còn có mình nữa chứ…, một đám đều chả làm được cái gì, nhưng khi đòi xe thì đưa ra đầy đủ lý lẽ hùng hồn.
Cái gì mà vì yêu cầu của công việc, mấy người có mà phá hoại công việc thì có. Cái xe này chả phải là để đưa bà xã với con cháu đi hóng gió chơi đùa còn gì.
Tuy nhiên, xe này tạm thời lại chính là khoai lang bỏng tay. Vốn cho rằng dành quyền phân phối xe cho mình, mình còn khen hắn biết điều.
Hóa ra cái biết điều này cũng là có âm mưu cả, tên nhóc này thật không đơn giản. Muốn qua mặt mình à, cậu còn non nớt lắm…" bí thư Chu xoa huyệt Thái Dương, cảm giác như đang nghĩ ngợi gì ghê lắm khiến người khác cũng phải phiền lòng.
Buổi chiều, Diệp Phàm vào phòng làm việc của bí thư Chu Phú Đức. Đây là lần gặp mặt chính thức đầu tiên giữa nhân vật quan trọng thứ nhất và thứ hai của huyện Ma Xuyên.
Phòng làm việc của Chu Phú Đức bố trí không khác mấy phòng của Diệp Phàm. Cũng là phòng cao nhất của tòa nhà, còn to hơn phòng của Diệp Phàm một chút.
Bên trong không có ghế xoay. Thay vào đó là mấy cái ghế gỗ cũ kĩ, thô ráp, trông cũng không được tinh xảo lắm. Bạn đang đọc truyện được lấy tại Truyện FULL chấm cơm.
Thấy Diệp Phàm vào, Chu Phú Đức đứng lên, chỉ vào chiếc ghế đối diện, cười nói:
- Chủ tịch Diệp, ngồi đi.
Tiện tay rút ra một điếu thuốc từ bao thuốc để trên bàn vứt qua, lại gõ gõ nắp bao thuốc trong tay, cười nói:
- Tôi hút cái này đây, thói quen mười mấy năm nay rồi. Nếu chủ tịch Diệp không quen thì cũng xin tùy ý.
- Có gì mà không quen, tôi cũng sinh ra từ trong khổ cực, trước đây cũng hút loại này.
Diệp Phàm cười nói, liền đứng dậy châm thuốc cho Chu Phú Đức, rồi cũng châm cho mình một điếu.
Hai người im lặng hút đến nửa điếu thuốc, khói thuốc bay phủ khắp phòng, có cảm giác như căn phòng thần tiên trong núi.
Diệp Phàm cười nói:
- Bí thư Chu, nhiệm vụ lần này đến Ma Xuyên của tôi quả thật rất khó khăn.