- Hoang thì không có gì bỏ hoang, đoán là do sản lượng quá thấp, có lẽ nào có liên quan đến thổ nhưỡng, kĩ thuật canh tác hay hạt giống không?
Phương Viên cũng không thể hiểu rõ điều này, chau mày lại, cũng không thể làm rõ được tình trạng này.
- Tôi biết rồi, mai đến hỏi lãnh đạo phân công quản lý nông nghiệp, còn chuyên gia về mặt kĩ thuật nông nghiệp thì nói sau đi!
Diệp Phàm gật gật đầu, nói.
- Còn nữa, quan hệ lãnh đạo ở Ma Xuyên tương đối phức tạp, trước đây nói về Ngư Dương có bốn dân tộc lớn, thực ra sự phức tạp ở huyện Ma Xuyên cũng không thua kém gì Ngư Dương. Chỉ là tính phức tạp không giống nhau mà thôi.
Ma Xuyên trước đây là ổ thổ phỉ có tiếng, vì vậy, thổ phỉ cũng hình thành những gia tộc lớn nhỏ.
Giống như ở thị trấn Mã Hồ Tử chính là địa bàn của người của Mã gia, coi thủ lĩnh thổ phỉ Mã Hồ Tử là tập đoàn thổ phỉ Mã gia của những gia đình lớn.
Sau này Mã Hồ Tử bị tiêu diệt, nhưng đại đa số thổ phỉ đều quy hàng, họ Mã ở trị trấn Mã Hồ Tử về cơ bản đều là người nhà họ Mã, cũng có thể nói, trước khi giải phóng tổ tiên của bọn họ ít nhiều có liên quan đến thổ phỉ.
Thị trấn Ngưu Đầu họ Tôn khá nhiều, Trưởng ban tổ chức cán bộ huyện ủy Tôn Minh Ngọc chính là ở thị trấn Ngưu Đầu. Nhưng nghe nói, cha người này là bộ trưởng Tôn Quốc Đống đã sớm quy tiên, Tôn Minh Ngọc y bây giờ là người đứng đầu thị trấn Ngưu Đầu, uy danh ở thị trấn đó tương đối lớn.
Vung tay hô một tiếng, người hưởng ứng tuyệt đối vô số. Đương nhiên, uy danh của y yếu hơn không ít Chu Phú Đức, dù sao thì cũng rời khỏi thị trấn một thời gian khá dài, nhưng, quan niệm gia tộc, xu thế trọng nghĩa khí của thổ phỉ vẫn không bị mất đi.
Thị trấn Dương Giác là thiên hạ của nhà họ Thiết, Bí thư Đảng ủy thị trấn Thanh Sơn, ủy viên thường trực huyện Thiết Đông chẳng phải là rất xung, đoán rằng còn lợi hại ngạo khí hơn gấp lần anh ở thị trấn Lâm Tuyền lúc đầu. Thế mạnh của người này có thể sánh với Lâm Thiên, cục trưởng cục công an địa khu.
Chính vì người họ Thiết không ít ở trong huyện, nên y chính là một còn dê trẻ khỏe, còn là thuộc vào loại dê con có thể dùng gió xoáy kẹp chết người.
Bí thư huyện ủy Chu Phú Đức là nhân vật số một với danh hiệu bá chủ, trước đây Chu gia và Mã gia của thị trấn Mã Hồ Tử có quan hệ tương đối tốt, phỏng chừng Mã gia của thị trấn Mã Hồ Tử đang ủng hộ Chu Phú Đức. Hơn nữa, tổ tiên của Chu Phú Đức trước đây dường như chính là quản gia của nhà Mã Hồ Tử.
Ngoài Chu Phú Đức, còn có một người đáng chú ý, đó chính là Bí thư Đảng- Quần chúng Vi Bất Lý, người này xuất thân dân tộc Choang ở bờ sông bên kia.
Nghe nói vợ người này Âm Tố Tố là mỹ nữ số của Ma Xuyên chúng ta, còn thế nào tôi cũng không rõ, chưa từng gặp bao giờ.
Diệp tiên sinh, đừng nhìn vẻ mặt nhu nhược hiền lành của người này, nghe nói ông ta không hề giống vẻ hiền lành thể hiện bên ngoài, còn làm bộ nho nhã. Loại người này thực ra còn khó đối phó hơn Chu Phú Đức, lấp trong chỗ tối, phương diện đối nhân xử thế lại khó có thể nắm bắt điểm yếu, là đối thủ đủ để mất sức.
Hơn nữa, địa khu cũng có lãnh đạo ủng hộ y. Nghe nói việc Chủ tịch huyện Giang làm mấy chục nghìn mẫu cây đào ở xã Kim Đào có liên quan đến y, tôi luôn nghi ngờ, Chủ tịch huyện Giang lẽ nào là do y hại chết, hoặc là bức chết, điều này trước mắt vẫn chưa có căn cứ.
Ngoài mấy người này tôi đã nghe được một ít tin tức ra thì những người khác tôi không rõ, nhưng xin Diệp tiên sinh yên tâm, tôi sẽ luôn để ý!
Phương Viên tham mưu cho Diệp Phàm, giảm bớt đi những phiền toái tương đối nhiều của Diệp Phàm.
- Chủ nhiệm Ủy ban Chính Prị pháp luật Mã Vân Tiền là người thế nào?
Diệp Phàm hỏi.
- Người này, không rõ!
Phương Viên lắc lắc đầu.
- Mã Vân Tiền, người họ Mã chính cống thị trấn Mã Hồ Tử. Người này không ra gì, mọi người đều bảo thỏ không ăn cỏ gần hang, người này lại ngược lại, nghe nói người người mang họ khác bị hắn hại không ít, đều là những người không mang họ Mã ở thị trấn Mã Hồ Tử. Hơn nữa, đến vợ của người tronghọ Mã cưới cũng bị hắn làm chuyện ấy rồi. Đúng là một tên súc sinh, tên khốn khiếp!
Xa Tuyết Liên mang canh thịt đã hầm xong lên, đúng lúc nghe thấy liền lên tiếng mắng nhiếc.
- Thật không? Em có căn cứ gì không? Hơn nữa, tại sao không có người tố cáo y?
Diệp Phàm trong lòng tâm động, tùy tiện hỏi.
- Em đã đích thân trải nghiệm rồi, em vừa đến thị trấn Mã Hồ Tử này mở cửa hàng, tên chó Mã Vân Tiền không lúc nào là không đến sinh sự.
Có một lần còn bị hắn chui vào phòng trong, cũng may là em trai em xông vào, bằng không…
Xa Tuyết Liên khuôn mặt phẫn nộ, liếc sang nhìn hai người, lại nói:
- Còn về tố cáo, ai dám, năm ngoái có em trai của một cô gái một mực la hét phải đến địa khu, đến Thủy Châu kiện y. Kết quả thì sao chứ?
Không hiểu sao chết ở dưới chân núi Thiên Xa, lật xe, hơn nữa, đến chồng của cô gái đó cũng bị lật xe, một gia đình bây giờ chỉ còn lại cô nhi quả phụ, thật đáng thương!
Mọi người đều đoán là Mã Vân Tiền làm, nhưng mọi người cũng chẳng báo công an, Bí thư Chu trong huyện sủng ái y, cục công an lẽ nào có thể vạch trần y sao.
Kết quả đương nhiên là tại nạn giao thông không giải quyết được gì. Sau này, người vùng này không ai dám hô hào gì nữa, người phụ nữ bị ức hiếp cũng nhẫn nhục, còn có cách gì chứ!
Dân không đấu được với quan, huống hồ y còn là một tên lang quan hung ác ức hiếp người dã man, họ Mã còn có một đám côn đồ, bình thường hay vênh váo gây lộn, chẳng có ai dám chọc giận đám hung ác này.
Đánh cho mặt mũi bầm dập là chuyện nhỏ, đánh gãy chân là chuyện bình thường. Hơn nữa, chúng đến tiền thuốc men cũng không bồi thường, có một lần một người bị đánh, đi đòi bọn chúng tiền thuốc, đám thổ phỉ nhà họ Mã nói thế nào: Còn muốn đòi tiền à, lần sau mà còn đến nữa thì chân kia cũng không còn đâu, muốn đến đòi ông mày tiền thuốc à, Ma Xuyên này vẫn còn là thiên hạ của người nhà họ Mã.
Mã Vân Tiền trên quan trường lăn lộn có tiếng, phương diện xã hội đen thì nuôi cả một đám côn đồ, trăng đen câu kết, ai dám chọc vào y là tự chuốc vạ.
Nói về con mèo hoa to mà y nuôi thì thôi rồi, vô cùng đáng ghét, thường xuyên ăn vụng đồ, nhưng cả thị trấn Mã Hồ Tử chẳng có ai dám động vào con mèo đó một lần.
Có lần có một thanh niên vùng khác vô cùng có nghĩa khí, vì còn mèo đó cào bị thương mặt bạn gái của cậu ta, người thanh niên tiện chân đá cho nó một nhát, kết quả còn bị Mã Vân Tiền phái người làm cho vào tù, nhốt người, lấy cớ là ngược đãi động vật gì đó.
Kết quả, chàng thanh niên vùng khác đó bị lũ côn đồ nhà họ Mã vòi mấy nghìn tệ mới thả ra, bạn gái cậu ta nghe nói suýt thì bị ức hiếp, cuối cùng là Trưởng phòng Ngô Đông nhìn gai mắt, đứng ra ngăn cản thì mới bảo vệ được an toàn cho cô gái đó.
- Đồ cặn bã, tên chó khốn khiếp!
Đoàng một tiếng, cái bàn bị Phương Viên đập cho lung lay, suýt chút nữa thì gãy.
Phương Viên mặc dù cơ thể không khỏe, từ tứ đẳng tụt xuống nhị đẳng, nhưng thân thủ nhị đẳng cũng là một nhân vật đáng gờm.
Hơn nữa Phương Viên còn ở phân trạm tổ đặc nhiệm Hồng Kông, chuyện mờ ám, tàn nhẫn gì mà không dám làm, đoán rằng việc giết người không làm qua không ít, đương nhiên, việc đó đều là vì thi hành nhiệm vụ.
Lúc này khuôn mặt lộ ra chút vẻ dữ tợn tàn nhẫn vô, bây giờ Xa Tuyết Liên bên cạnh đã là vận phẩm riêng của Phương Viên, sao có thể dễ dàng để Mã Vân Tiền đến quấy rầy.
- Tuyết Liên, em yên tâm, nếu y còn dám đến thì em cứ gọi điện thoại cho anh ngay lập tức, xem anh có rút da hắn ra để làm trống không!
- Bình tĩnh đi Phương Viên, chúng ta là cán bộ của Đảng, chứ đâu phải là thổ phỉ!
Diệp Phàm quát, quay sang chỉ vào bàn, nói:
- Cậu quên là cậu làm gì à? Ha ha
- Ồ quên mất, ha ha!
Phương Viên trong mắt hiện lên tia mờ ám. Mã Vân Tiền nếu đã làm nhiều việc ác vậy thì đương nhiên sẽ có kẽ hở, Phương Viên là Bí thư đảng ủy, thật sự chú ý đến y thì còn lo không có cơ hội ra tay sao.
Xa Tuyết Liên biết điều bỏ bát canh thịt trăn xuống.
- Cô ấy rất hiểu chuyện đó, ha ha!
Diệp Phàm cười.
- Ừm, bằng không tôi cũng không gọi anh qua đây. Trước kia tôi ở bộ đội, vấn đề giữ bí mật là vô cùng quan trọng!
Phương Viên trên mặt lộ ra nụ cười hiểu ý, xem ra Xa Tuyết Liên thật sự rất tốt với y.
- Tên Mã Vân Tiền này thật sự đáng căm phẫn, tôi nói về việc xe của cục công an huyện, y không ngờ lại vô liêm sĩ chiếm dụng một chiếc đi. Hơn nữa, đến chiếc xe Santana mà y bỏ đi cũng không cho phòng công an huyện. Cái loại mà không cần đến thể diện này, một cán bộ mà không có những đạo đức cơ bản, mông của y còn có thể sạch sẽ sao? Nếu y còn đến chọc ghẹo Tuyết Liên thì chúng ta hãy chuẩn bị một chút đồ cho y đựng máu!
Diệp Phàm hắng giọng cười nói.
- Tôi biết rồi, nhất định một dao thấy máu!
Phương Viên giơ vay vẽ hình chữ thập lên bàn, ý là cho tên khốn này hình phạt treo cổ.
- Ác giả ác báo, chúng ta mặc dù không tự xưng là Bao Thanh Thiên, nhưng lương tâm đo nghĩa công đức cơ bàn vẫn cần phải có.
- Nhưng, việc này phải động đến Chu Phú Đức, chúng ta tạm thời không vội, nếu phải động thủ thì nhất định phải làm một đòn trí mạng, phải nắm được chứng cứ khiến Chu Phú Đức mướt mồ hôi thì mới hữu ích.
Bằng không, nếu đắc tội với Chu Phú Đức, một búa lại không đập chết Mã Vân Tiền, răng nanh này nếu mà cắn lại thì cũng tương đối có uy lực đó!
Xét cho cùng chúng ta đều là người vùng khác, tục ngữ có câu cường long khó đấu địa hổ, điều này lúc nào cũng là chân lý. Thế lực của bọn chúng quá lớn, được nhiều người ủng hộ.
Không cần nói gì khác, chỉ càn thường xuyên làm vài động tác nhỏ gây rối phá hoại đại cục phát triển kinh tế toàn huyện thì cũng đủ làm chúng ta nhức đầu rồi!
Diệp Phàm miệng nói, tay đập lên bàn, khẽ hừ nói:
- Một quyền thấy máu!
- Một phát súng lấy mạng!
Phương Viên đáp lại, trong đôi mắt, bắn ra những ánh căm phẫn. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Lão Chu, thằng nhãi đó khẩu khí tương đối lớn?
Tên khốn Mã Vân Tiền không ngờ chưa ngủ, trên bàn bày một bàn cờ, đang vừa uống vừa đánh cờ với Bí thư huyện ủy Chu Phú Đức, có vẻ thong dong tự đắc.
- Cái này không gọi là khẩu khí lớn, đây là một loại khí thế, lão Mã, ông xem xem, khí phách mà tổ tiên chúng ta để lại đã bị ông làm hủy hoại hết rồi. Ha ha, trời mà muốn cản tôi thì tôi phá trời, nhưng chỉ mong hắn thật sự có thể bài trừ đám khói mờ mịt chắn ngang trên bầu trời nhân dân Ma Xuyên.
Chu Phú Đức thản nhiên cười, trong ngữ điệu nói có phần tán thưởng.
- Lão Chu, anh coi trọng thằng nhãi ấy vậy, tôi thì không thấy thằng nhãi đó tốt ở điểm nào. Chỉ dựa vào hắn, một nhóc con mới tuổi đầu cũng dám kiêu ngạo, ngông cuồng, mạnh mồm thì ai cũng có thể nói, nhưng trên thực tế để làm nên chuyện, thì còn khó hơn cả lên trời. Nếu dãy núi Thiên Xa dễ phá như vậy thì cũng không cần đợi đến bây giờ. Tình hình địa khu chúng ta ai cũng rõ, muốn kiếm tiền từ địa khu phát triển Ma Xuyên, con đường này sớm không thành rồi!
Bí thư Đảng ủy Mã Vân Tiền vô cùng thản nhiên và tự tin, đương nhiên là không thấy đồng chí Diệp Phàm có gì hay ho.
- Ừm, địa khu mỗi năm cho Ma Xuyên tiền đều phải đau xót mấy lần, vốn không đặt Ma Xuyên vào sự phát triển các khu vực huyện địa khu, sắp trở thành nơi âm u kém văn hóa rồi!
Chu Phú Đức tâm trạng phức tạp.
- Lão Chu, anh thật sự muốn để lại quyền lực cho tên nhãi đó làm?
Mã Vân Tiền trên mặt lộ vẻ lo âu sầu não.
Tên khốn này đương nhiên không lo lắng kinh tế huyện Ma Xuyên bị làm khốn đốn, người dân chịu khổ, mà ông ta lo lắng quyền lực trong tay mình sẽ gặp phải áp lực. Đời trước của Mã Vân Tiền và Mã Hồ Tử thực ra là cùng một hội, ngày xưa tổ tiên của Chu Phú Đức chỉ là quản gia trong nhà Mã Hồ Tử
Vì vậy, Chu Phú Đức và Mã Vân Tiền có quan hệ khá phức tạp. Bằng không, Mã Vân Tiền danh tiếng xấu xa như vậy còn có thể làm mưa làm gió ở huyện Ma Xuyên sao.
Đương nhiên, nhân được sự dung túng bao che của nhân vật số một Chu Phú Đức phải có quan hệ nhất định. Bây giờ khí thế Diệp Phàm đang mạnh, khiến cho Mã Vân Tiền cũng có cảm giác sâu sắc, khiến người ta phải ức chế khó thở.
Hôm nay, Mã Vân Tiền mặt dày tuy nói cướp về một chiếc Mitsubishi từ phòng công an huyện, nhưng trưởng phòng công an huyện Ngô Đồng không mấy nhã ý cũng khiến y tương đối khó chịu, người này luôn hô lên đây là xe mà chủ tịch huyện Diệp đích thân sắp xếp cho cục.
Hơn nữa trước mặt toàn cục cảnh sát còn lấy cớ nói là chuyên dùng cho công an gì đó, suýt nữa thì làm mất mặt Mã Vân Tiền.
Trước đây lúc Diệp Phàm chưa đến, Ngô Đồng còn nghe lời, ít nhất không phục thì cũng không dám chống đối, bây giờ Ma Xuyên dường như đã thay đổi rồi, tên nhãi này có phần thoát khỏi phạm vi khống chế của mình.
Điều này không thể không dẫn đến sự cảnh giác của Mã Vân Tiền, cũng có phần hận Chủ tịch huyện Diệp là nguyên nhân của tình trạng thay đổi này.
- Trao quyền cho cấp dưới, ha ha, giới hạn này có chút hồ đồ, cũng không thể nói như vậy, không thể, cũng có thể nói một chút như thế. Chỉ cần Chủ tịch huyện Diệp có thể làm nên thành tích, tôi cho hắn một chút quyền lực cũng được thôi, nếu cần ngựa chạy nhanh thì phải cho một chút cỏ ngon đúng không, hơn nữa, làm nên thành tích chúng ta chẳng phải đều có phần sao. Hơn nữa, nếu tiếp tục không vực dậy Ma Xuyên thì huyện chúng ta thật sự không còn hi vọng gì, bằng không…!
Chu Phú Đực chợt lắc lắc đầu, không muốn nói tiếp việc này.
Quay sang, nửa đùa nửa thật cười nói:
- Lão Mã, hành vi của ông hôm nay có chút không hay, vì một chiếc xe, có chút không đáng!
- Có gì mà không đáng, tôi là Bí thư Đảng ủy, chiếc xe đó anh không phải là chưa từng thấy qua, vậy còn có thể gọi là xe sao?
Còn không bằng máy kéo, ít nhất có thể đi xa chút, chiếc xe đểu của tôi, trên đường đi địa khu dự họp đã phải ngắc ngứ mấy lần.
Có lần vứt tôi tại cửa Thiên Tường Lão Hổ, kết quả đợi nửa ngày cũng không có xe đến, cũng may ở đấy không xa có mấy hộ gia đình.
- Bằng không, nửa đêm phải chết cóng trong cái xe đểu đó. Hơn nữa, đứng đầu hệ thống chính trị pháp luật, lãnh đạo có bộ mặt tốt, cấp dưới mới có thể phát triển công việc càng tốt. Tôi cần chiếc xe, hoàn toàn chính đáng!
Mã Vân Tiền không biết vô liêm sỉ là gì, hùng hồn đầy lí lẽ, cứ như là cướp xe chấp pháp của cục công an là lý phải làm vậy.
- Bộ mặt tốt, thằng nhóc cậu cả ngày chỉ biết đến phụ nữ, những người phụ nữ bị cậu làm cho mang thai còn ít sao?
- Đoán rằng con riêng cũng phải nửa lớp học, đừng cho rằng lão già tôi già hồ đồ rồi, lần nào mà không phải lão già này âm thầm lau giấu vết cho cậu, phái người đến đưa trẻ sơ sinh đi, hừ!
Chu Phú Đức trong lòng thầm mắng, trên mặt lại hiện ra vẻ cười nói:
- Haiz, cũng tại trong huyện không có tiền, bằng không cậu cũng không cần phải chịu khổ như vậy, vì một chiếc xe mà tranh giành với cấp dưới, thật sự có chút…!
- Gần đây Phó chủ tịch huyện Phương có vẻ thành thật hơn nhiều, nhưng tôi cảm thấy y chỉ là tạm thời thành thật. Bây giờ chủ tịch Diệp đến rồi, có thể tên này lại muốn gây sóng gió!
Mã Vân Tiền cười, nhắc đến oan gia của Chu Phú Đức, Phó chủ tịch thường trực huyện Phương Hồng Quốc chọc giận y.
Bởi vì trong lòng tên khốn này có chút không phục, cho rằng Chu Phúc Đức nói có phần khó nghe. Tuy rằng không bảo mình trả lại xe cho cục công an huyện, nhưng từ "cướp" khiến Mã Vân Tiền có chút khó chấp nhận.
- Ha ha, tôi mỏi mắt mong chờ, nếu, hừ!
Chu Phú Đức đột nhiên thay đổi sắc mặt, nói câu bỏ lửng, Mã Vân Tiền đương nhiên đang cười thầm trong bụng.
Tên khốn này thầm đắc ý nói:
- Thấy chưa, vừa nhắc đến Phương Hồng Quốc lão già anh chắc chắn lập tức rối loạn, còn nói ông mày cướp xe gì đó, anh chẳng phải cùng với Phương Hồng Quốc tranh giành phụ nữ sao, cái đó còn đê hèn hơn ông mày.
Thực ra chuyện đó sớm đã trở thành dĩ vãng, Chu Phú Đức lúc trẻ thực ra còn là bạn bè khá thân với Phương Hồng Quốc, sau này vì một người phụ nữ, hai người từ huynh đệ biến thành kẻ thù.
Sau đó, thắng lợi đương nhiên là Phương Hồng Quốc. Chu Phú Đức buồn bực trong lòng quyết phải chuyên tâm thăng cấp trên quan trường.
Không ngờ là vận mệnh của y tốt, hồi đó quen biết không phải chủ tịch địa khu, chỉ là Vương Triều Trung, cục trưởng cục tài chính địa khu.
Từ đó, Chu Phú Đức bấu víu vào thế lực của Vương Triều Trung, mây xanh thẳng tiến, luôn đuổi kịp và được đề bạt vượt qua một bước Phương Hồng Quốc, từ mặt quan trường mà nói, Chu Phú Đức tình trường không như ý nhưng hả hê trên quan trường.
Lúc Phương Hồng Quốc làm chủ tịch xã Thanh Sơn thì Chu Phú Đức là bí thư, lúc Phương Hồng Quốc không dễ dàng gì leo lên chức phó chủ tịch huyện thì Chu Phú Đức người ta đã từ mộtbí thư Đảng ủy xã Thanh Sơn vào Thường vụ rồi.
Hơn nữa còn là trực tiếp đề bạt thành phó bí thư huyện ủy. Chờ Phương Hồng Quân trở thành phó chủ tịch huyện thường vụ thì Chu Phú Đức người ta đã bí thư huyện rồi, như vậy càng làm Phương Hồng Quốc thêm ức chế.
Phương Hồng Quốc đương nhiên cũng rốt ruột.
Vì muốn thể hiện trước mặt vợ, y ra sức đuổi theo Chu Phú Đức, đến ngủ cũng nằm mơ thấy mình lên chức phó chủ tịch địa khu ngăn chặn Chu Phú Đức, nhân vật số của huyện Ma Xuyên, đáng tiếc không như mong muốn, đợi khi y tỉnh dậy, chỉ có thể là sự tiếc nuối và đau khổ tột cùng.
Thực ra vợ y vốn không để tâm chuyện này, đây chỉ là cuộc phân cao thấp âm thầm giữa hai người đàn ông mà thôi.
Sau khi chủ tịch huyện tiền nhiệm Giang chết, Phương Hồng Quốc đương nhiên làm việc tích cực không ngừng, nhưng dù thế nào cũng không được Bí thư Địa ủy mới đến Trang Thế Thành coi trọng, bằng không đã sớm leo lên chủ tịch huyện rồi.
Phương Hồng Quốc biết Chu Phú Đức rất thân thiết với chủ tịch địa khu, vì vậy tuyệt đối không thể tìm chủ tịch địa khu làm nơi nương tựa. Đáng tiếc Trang Thế Thành lại không thể có cơ hội tiếp cận, vì vậy, ngược lại chức chủ tịch huyện của Diệp Phàm khiến Phương Hồng Quốc không ngừng buồn bực.
Sáng sớm hôm sau, Diệp Phàm lái xe đưa Nông Viện Viện cùng đi đến xã Kháo Sơn Truân Tử nghèo nhất, xa nhất huyện Ma Xuyên. Vừa lúc đó, Trưởng ban tổ chức Tôn Minh Ngọc cũng có việc đi Kháo Sơn Truân Tử, hai người dứt khoát đi cùng xe.
Đến giờ, trong chiếc xe rộng lớn Wrangler, do một người tài xế họ Lý lái trong đội xe của huyện, Nông Viện Viện ngồi ở hàng ghế lái phụ, Diệp Phàm và Trưởng ban Tôn ngồi hàng ghế sau.