Quan Thuật

chương 788: ai muốn làm

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Để lại làm gì. Cái thứ này không thể làm ra cơm. Mấy năm trước ở huyện hứa hẹn với chúng tôi đủ chuyện, rốt cục thì thế nào chứ? Tất cả chỉ còn lại là một đống rác rưởi, còn không bằng mấy nắm trà, trà còn bán được mấy đồng tiền mua dầu mua muối.

Người đàn ông lại giơ cánh tay mạnh mẽ của mình xua xua, đẩy Diệp Phàm đi, dường như y đang muốn cướp lại chiếc búa trên tay Diệp Phàm.

- Đừng làm bậy, anh ta là Chủ tịch huyện mới của chúng ta, Chủ tịch Diệp.

Ông Lý vừa thấy có chuyện không ổn, nhanh chóng vọt lên trước, túm cánh tay y lại.

- Chủ tịch huyện ư, tốt quá. Tôi đang muốn tìm các vị lòng lang dạ sói đây, con mẹ nó các người, bồi thường tiền cho bọn tôi đi?

Người đàn ông tức giận, túm lấy áo quần Diệp Phàm định hành hung.

- Bác Ngưu à, mau bảo cậu Trụ dừng tay đi, anh ta là Chủ tịch huyện Diệp đấy.

Lúc này Nông Viện Viện chạy vọt tới, ôm lấy cánh tay người đàn ông tên Trụ định kéo lại.

- Dừng tay cái mẹ gì, cút ngay cho ông.

Ngưu Trụ nổi giận, không thèm quan tâm, hung hăng đẩy Nông Viện Viện ra.

- Hừ, chuyện gì cũng để từ từ, động tay động chân làm gì chứ.

Diệp Phàm tức giận, hừ một tiếng, tiện tay đẩy Nông Viện Viện ra, tay kia nắm chặt bàn tay to lớn của Ngưu Trụ lại. Ngưu Trụ tức giận, đá một cước về phía Diệp Phàm.

- Bá.

Một tiếng bá vang lên, Ngưu Trụ đá người khác nhưng bản thân mình thì lại bị ngã chỏng vó dưới gốc cây đào. Đó là do y tự mình chuốc vạ vào thân.

Diệp Phàm đang hơi tức giận, lại không ngờ tên thanh niên kia nặng tay với Nông Viện Viện, y không đáng mặt đàn ông tý nào. Vậy nên hắn cố ý cho y một đòn xem như là lời cảnh cáo.

- Ông sẽ làm thịt mày, làm quan mà lương tâm chỉ đáng vứt cho cho ăn.

Ngưu Trụ giận dữ, tiện tay nắm một nắm đất đá ven đường ném về phía Diệp Phàm.

- Trụ à, dừng tay lại con…

Ông Ngưu gọi giật lại rồi khẩn trương ôm lấy thắt lưng thằng con lại. Sợ cha mình bị thương, Ngưu Trụ cũng không dám làm gì, chỉ có điều y trừng mắt lên nhìn cha mình ra vẻ giận dữ.

- Ngưu Trụ à, cậu có muốn trách thì cũng không thể trách Chủ tịch Diệp được, anh ta vừa mới lên chức. Trước đây người bảo cậu đầu tư vào cây đào chính là Chủ tịch huyện Giang và Chủ tịch huyện Vi kia mà. Cậu dựa vào cái gì mà đổ lỗi cho Chủ tịch Diệp chứ.

Thầy Lý xông tới quát lên.

- Rốt cuộc sao lại thế này chứ. Ngồi xuống đi, chúng ta cùng nói chuyện xem nào.

Diệp Phàm nhướn mày, có vẻ muốn thu xếp ổn thỏa. Nhưng Ngưu Trụ không cảm kích mà ngược lại tức giận ngẩng cao đầu, ra vẻ không thèm tiếp.

- Ôi…Chủ tịch Diệp à, mấy năm trước Chủ tịch Vi tới thăm xã chúng tôi, nói là ở huyện đang khuyến khích phát triển trồng cây đào, còn muốn xây dựng cơ sở ở đây nữa. Bởi vì xã chúng tôi tên là xã Kim Đào. Nếu quả của loại đào này về sau bán được giá thì rất phù hợp với tên xã Kim Đào.

Chủ tịch và Bí thư xã liền yêu cầu nhân dân trong xã phân đất trồng đào. Hơn nữa giống cây non loại đào này không hề rẻ, một gánh kê chỉ đổi được một gốc đào. Lúc ấy họ còn cam đoan nói là sẽ lo luôn cho chúng tôi đầu ra, nhất định sẽ trả lại tiền phân đạm cho chúng tôi.

Thậm chí nhà nước còn đồng ý cấp phân đạm cho luôn. Họ còn nói đây là chỉ thị của Chủ tịch Giang. Lúc đó mọi người nghe nói có nhiều ưu đãi như vậy nên cũng xuôi tai.

Có người còn chặt bỏ cây chè để trồng đào. Lúc đó có mấy xã lân cận còn thèm thuồng lên tận huyện hỏi vì sao không ưu đãi cho bọn họ. Có người cũng vụng trộm chặt bỏ cây sam nhà mình để trồng đào.

Ai ngờ, đào đã trồng gần một năm, vậy mà một năm vừa rồi không hề có một chút phân đạm nào gọi là trợ cấp. Mọi người đi tìm Chủ tịch xã. Ông ta luôn thoái thác, nói là cả năm rồi không hề thấy trên huyện trợ cấp phân đạm gì cả.

Hơn nữa, sau đó lại càng không ra gì. Mấy năm sau, đào ra quả, quả khá to, bằng cả nắm tay, màu đỏ hồng trông rất đẹp mắt.

Mọi người đều trông ngóng đến mùa thu hoạch sẽ có người đến thu mua. Nhưng đến bây giờ không có ai thu mua cả, thậm chí cũng chả có ai quản lý.

Khi đó, mọi người đi tìm Chủ tịch Vi. Ông ta nói lúc trước Chủ tịch Giang chỉ thị. Sau đó mọi người đi tìm Chủ tịch Giang, ông ta lại phớt lờ, nói là lúc trồng đào thì ông ta còn chưa tới Ma Xuyên làm Chủ tịch huyện.

Vậy là người này đẩy cho người khác. Kết quả, đào chẳng thể ăn thay cơm được, bọn con buôn tới thu mua thì lại hạ giá rất thấp, một cân mới được mấy hào.

Hái hết quả một cây đào bán còn không được mấy đồng. Người ta còn không đủ tiền mua phân bón. Vì thế mọi người đều đành chặt hết toàn bộ đào nhà mình.

Lúc ấy đi nhà vệ sinh còn phải xếp hàng, vì tranh giành phân với nhau mà có lần có ba người nọ đánh nhau suýt chết.

Ông Ngưu run rẩy kể lại, tức giận đến nỗi thiếu chút nữa hộc máu, nước mắt ông chảy giàn giụa.

- Đều là do các người làm quan mà lương tâm để chó ăn mất rồi. Vào ba năm trước khi muốn mở rộng đất đai trồng đào, ông Vi dẫn theo một người không biết là ai, tới xã chúng tôi, vẽ nên viễn cảnh tương lai rất đẹp khi trồng đào, rồi còn biểu diễn này nọ. Chúng tôi không hiểu lắm cái việc đó.

Ngưu Trụ thở phì phì nói.

- Có phải đóng phim không?

Diệp Phàm thuận miệng hỏi.

- Cũng không biết, dù sao cũng có cả một đám người, trông rất lả lướt. Họ còn mang theo nhiều camera biễu diễn nữa.

Ngưu Trụ tức giận hừ một tiếng, nói.

- Đúng là lãnh đạo huyện vì muốn dàn cảnh đóng phim nên lừa dân chúng trồng đào, đó là vì hoa đào sẽ tạo nên cảnh rất đẹp. Chuyện này đúng là quá hiểm ác, cần điều tra mới được.

Trong lòng Diệp Phàm thầm suy xét.

Miệng hắn thì khuyên nhủ:

- Bác Ngưu à, tạm thời bác đừng đốn hết. Năm nay huyện sẽ nghĩ cách giúp các bác. Đốn đi thì tiếc lắm, để trồng được cây đào to cao như thế này thì phải mất nhiều năm mới trồng được.

Diệp Phàm khuyên nhủ khá chân thành.

- Đừng đốn ư, vậy cậu cho chúng tôi cơm ăn hả?

Ngưu Trụ đứng một bên hừ lạnh nói.

- Ngưu Trụ, tôi biết bác đang tức giận trong lòng. Loại quả đào này có nhiều công dụng lắm. Trái đào ngoài việc dùng làm quả ăn rất ngon thì còn có thể chế biến thành đào sấy khô, thành quả đào vò. Trái cây, lá cây có thể dùng làm hạnh nhân, sử dụng trong đông y.

Diệp Phàm giải thích.

- Tất cả mọi người đều hiểu chuyện đó, nhưng ai tới chế biến, ai tới tạo vò, cậu tới ư? Chủ tịch Diệp nếu muốn thành lập nhà máy sản xuất đồ hộp tại đây thì chúng tôi không đốn nữa. Việc đó thì mạnh miệng nói là được, cũng giống như ông Vi thôi, đều là lừa gạt người dân cả. Chúng tôi bị lừa một lần rồi, tuyệt đối không để bị lừa lần thứ hai.

Ngưu Trụ kêu lên.

- Đừng đốn mà, tôi nói thật đấy. Để tôi tổ chức một cuộc họp ở xã, tập trung toàn bộ người dân trồng đào lại. Chúng ta cùng bàn bạc chứ làm sao bây giờ. Đến lúc đó nếu không có cách nào nữa thì các vị đốn đào đi cũng chưa muộn. Tin hay không thì tùy bác, nếu không đến lúc đó đừng khóc là được, hừ.

Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, hắn không để ý đến Ngưu Trụ nữa, lên xe rồi nói:

- Đến trụ sở xã đi.

- Tin cái con khỉ ấy. Làm quan thì đều hủ hóa cả, ông đây chặt hết, chặt…

Ngưu Trụ thốt lên giận dữ. Y vung rìu lên chém mạnh như muốn trút nỗi tức giận vào đó.

- Chủ nhiệm Nông, chuyện trồng đào này rốt cục sao lại thế này?

Diệp Phàm lúc này tĩnh tâm lại một chút, liền quay sang hỏi Nông Viện Viện.

- Tôi cũng không rõ lắm tình hình lúc ấy. Hình như là chủ trương của Phó bí thư Vi. Lúc đó ông ấy còn chưa phải là Phó bí thư, hình như là Phó chủ tịch huyện.

Tuy nhiên ở huyện hình như cũng đồng ý, nếu không thì cũng không có chủ trương đó. Giống đào này được trồng ở đây cũng không ít đâu, hầu như nhà nào ở xã Kim Đào cũng có trồng, tất cả đều được trồng trên vùng núi rừng hoang vu và biến thành rừng đào. Thậm chí lúc ấy nhân dân có bao nhiêu đất đều dùng để trồng đào.

Hơn nữa, mỗi hộ có ít nhất mấy chục gốc đào. Mấy nhà giàu có hơn một chút thì trồng đến hàng ngàn gốc đào. Xã Nguyệt Hồ, xã Tượng Sơn bên cạnh nghe nói cũng có người trồng lén.

Anh xem đi, loại đào này được trồng bạt ngàn khắp núi đồi. Đến mùa xuân nở hoa thì thành cả một rừng đào rực rỡ, ngắm thỏa mắt. Đáng tiếc thay, bây giờ lại biến thành như thế này. Vì trồng đào mà nông dân Ma Xuyên lại bị thiệt hại nhiều như vậy.

Nông Viện Viện thở dài.

- Cảnh đẹp đúng là đáng chiêm ngưỡng, tuy nhiên lại không thể biến thành cơm ăn được. Thử xem có cách nào…hay là thành lập nhà máy gia công ở đây. Nếu không, đốn đi thì tiếc thật.

Diệp Phàm lắc lắc đầu, cảm thấy huyện Ma Xuyên này thật là nhiều vấn đề, trên cơ bản xã nào cũng có những vấn đề phải giải quyết. Hơn nữa, hắn là một Chủ tịch huyện cũng không thể vội vàng quyết định được.

Không lâu sau, bọn họ dừng chân ở trụ sở xã.

Bí thư Phan Hoành Lễ xã Kim Đào là một người trung niên, phỏng chừng trên dưới bốn mươi tuổi, mặt rỗ. Bình thường người dân ở đây sau lưng thì gọi lão ta là Phan mặt rỗ, nhưng thật ra ai ai cũng xem tên gọi đó như là tên thật của lão ta rồi.

Chủ tịch xã là Thái Tắc Dân, mang cặp kính mắt gọng vàng, vẻ mặt nhã nhặn thư sinh.

Phan mặt rỗ cười với vẻ cứng rắn, vừa nhìn là biết ngay nụ cười xã giao, hơn nữa nụ cười đó đích xác không thể nói là thành thật được. Diệp Phàm còn mơ hồ nhận thấy trong mắt lão ta dường như có chút khinh thường.

Thái Tắc Dân thì ngược lại tỏ ra vô thanh vô tức, chỉ có điều ông ta tiếp đón Diệp Phàm theo đúng nghi thức giao tiếp mà thôi.

- Bí thư Phan, tôi không nói nhiều. Vừa rồi ở ven đường đang có rất nhiều người dân chặt đào làm củi đun, không biết ở xã có biết việc này không?

Diệp Phàm hỏi với giọng bình thản.

- Ha hả, chặt thì cứ chặt đi, dù sao làm củi đốt cũng đượm lửa lắm, không chặt thì để làm gì?

Phan mặt rỗ nói với vẻ hờ hững, giống như việc này không hề có quan hệ gì với một Bí thư Đảng ủy xã như lão vậy.

- Chủ tịch Thái, anh nói sao?

Diệp Phàm quay đầu hỏi vị Chủ tịch xã nhã nhặn bên cạnh.

- Không chặt thì có cách gì được, nhìn thì khó chịu, ôi…

Thái Tắc Dân thở dài, trên mặt thể hiện vẻ u buồn.

- Hừ, lúc trước các vị bảo người ta trồng, bây giờ họ bổ làm củi đốt, các vị không hề có một chút phản ưng nào sao?

Vẻ mặt Diệp Phàm lập tức trở nên căng thẳng. Thấy thái độ như vậy của nhân vật số một, số hai của xã, trong lòng hắn thật sự rất tức giận.

- Đó là chỉ thị của lãnh đạo huyện, lúc trước chúng tôi cũng không có cách gì. Không chặt thì có được không chứ?

Bí thư Phan dùng câu nói đầu tiên đổ toàn bộ trách nhiệm cho huyện, nhưng đúng là lão nói như vậy thì có vẻ như mình hoàn toàn trong sạch, không dính dáng gì đến chuyện này.

- Lời ong tiếng ve đầy ra đấy. Chủ tịch Thái, ông lập tức thông báo cho toàn bộ cán bộ xã đến đây tổ chức một cuộc họp. Toàn bộ Trưởng thôn, Bí thư chi bộ, Đại đội trưởng dân binh, thủ quỹ, kế toán đều gọi hết tới đây.

Diệp Phàm sợ không kịp thời gian, liền khoát tay áo nói.

- Với mục đích gì vậy? Chủ tịch Diệp à, dù sao cũng phải có lý do gì đó chứ, phải không nào?

Phan mặt rỗ liếc mắt nhìn Diệp Phàm, nói với giọng đều đều, không hề lộ vẻ nóng nảy. Như vậy thì đúng là hơi lạ, giống như Chủ tịch Diệp còn phải trưng cầu ý kiến lão ta vậy. Xem ra lão này thuộc loại khó chơi rồi.

- Chuyện chặt cây.

Diệp Phàm không hề ngẩng đầu, lạnh lùng hừ một tiếng rồi nói.

- Chuyện đó thì làm sao là lý do được, chỉ lãng phí công sức thôi.

Phan mặt rỗ mở miệng ra phản đối.

- Ông nói gì vậy, cái gì mà lãng phí công sức chứ? Các vị nói trăm dân đều khốn khổ vì cây đào, bây giờ người ta không thể không chặt, các vị nói cũng phải để ý chứ.

Diệp Phàm nhẹ nhàng quay đầu hướng về phía Chủ tịch xã Thái nói:

- Lập tức thông báo với mọi người, tối nay họp thâu đêm, không có lý do không được vắng mặt, sẽ điểm danh.

- Được, tôi sẽ làm vậy.

Chủ tịch Thái đáp lại rồi giải thích cho nhiệm vụ cho một nhân viên bên cạnh.

- Chủ tịch Diệp, anh có biết là toàn bộ Đại đội trưởng dân binh, kế toán thủ quỹ có tất cả bao nhiêu người không? Bọn họ về đây hết thì làm sao đủ cơm ăn, con số kia tới hơn một trăm, cộng thêm các cán bộ công nhân viên chức nhà nước nữa thì không dưới hai trăm người. Tiền thức ăn không thể nào chi được, tiền lo cho bữa tối cũng phải hai ba nghìn đồng. Hơn nữa tiền đi lại, xe cộ thì không dưới bốn ngàn đồng. Kinh tế huyện Ma Xuyên chúng ta không khá giả gì, xã Kim Đào chúng tôi lại nghèo rớt mồng tơi. Cho nên cũng phải tính toán một chút.

Phan mặt rỗ có vẻ không vừa lòng, không ngờ phản đối ra mặt như vậy.

- Nói gì vậy, dù phải tiêu nhiều tiền hơn nữa thì cuộc họp này cũng phải được tiến hành. Giải thích cho nhà ăn của nhà nước đi mua thức ăn chuẩn bị, buổi tối chỉ ăn cơm rau dưa, không uống rượu.

Diệp Phàm quay sang Thái Tắc Dân giải thích. Nguồn:

- Hừ, vậy thì cứ tiến hành đi, tuy nhiên tiền ăn uống tối nay thì Chủ tịch Diệp phải trả, xã chúng tôi không có tiền, không trả nổi đâu.

Phan mặt rỗ không hề nể nang gì Diệp Phàm, tính toán với vẻ chi li. Khuôn mặt rỗ của lão ta hơi ngẩng lên, tư thế như là đùa giỡn.

Thật ra lão ta không muốn tổ chức cuộc họp kia, bởi đó giống như là một thùng thuốc nổ, phỏng chừng chỉ chờ kíp nổ là nổ bùng lên luôn.

Gần đây dân chúng đều chặt cây, có người còn đến trụ sở xã gây gổ, có người thậm chí còn chặt cả cây đào mang tới trụ sở chính quyền xã. Phan mặt rỗ trốn còn không kịp. Thế nên lão ta không hề muốn có cuộc họp này.

Hơn nữa, Phan mặt rỗ và Bí thư Đảng- Quần chúng Vi có quan hệ khá tốt. Lúc trước chuyện trồng đào là do Bí thư Vi giao nhiệm vụ xuống.

Phan mặt rỗ để được lòng Bí thư Vi nên áp dụng áp chế, từ chỗ bắt buộc đến dùng thủ đoạn lừa gạt để đạt được yêu cầu của Phó chủ tịch huyện trồng được bốn trăm ngàn gốc đào.

Xã Kim Đào có khoảng bốn ngàn hộ, chỉ tiêu số gốc đào được chia đều trên đầu người cho từng hộ.

Thế nên nhiều người dân bị lừa gạt trồng đến mấy trăm gốc đào, ít nhất cũng phải mấy chục gốc.

Như vậy tổng cộng cả xã Kim Đào trồng gần năm trăm gốc đào. Một số xã lân cận cũng trồng, phỏng chừng toàn bộ huyện không dưới trăm gốc đào.

Vào thời điểm hoa đào nở thì xã Kim Đào rất đẹp, trông rất giống như chốn thần tiên, khắp nơi đều một màu đỏ tươi.

Tuy nhiên, đến mùa thu hoạch thì toàn bộ quả đào, đều trở thành rác cả, khắp nơi, từ trong bụi cỏ, ven đường, ngoài đồng, đâu đâu cũng đầy quả đào thối. Đến lúc đó thì mùi hôi quả đào thối có thể khiến cho người có sức khỏe kém ngất xỉu đi.

Vậy nên gần đây nhân dân Ma Xuyên đều nói xã Kim Đào là xã đào thối. Nói như vậy cũng khó trách được, sáu trăm ngàn gốc đào trưởng thành có thể sản sinh ra không ít quả đào. Nhân dân huyện Ma Xuyên có thể ăn thoải mái, nhưng loại đào này nếu ăn nhiều quá thì lại bị tiêu chảy.

Khởi đầu là mấy đứa trẻ hái trộm, sau đó không có ai quản lý, chúng ăn nhiều đến nổi không ăn nổi cơm nữa. Đến trường chúng cũng lấy đào ném nhau đùa giỡn giống như quả tạ, rất thích thú.

Diệp Phàm đương nhiên cũng cảnh giác chuyện gì rồi nên ra tay hết sức kiên quyết.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio