Quan Thuật

chương 796: đảng quản cán bộ (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Chủ nhiệm Mã, nhỏ giọng lại, bỏ đi.

Trưởng ban Tôn Minh Ngọc ngồi đối diện nhíu mày, nhìn Mã Vân Tiền, tính khí thổ phỉ của y lại bạo phát.

Đây là nơi nào, là phòng họp hội nghị thường vụ huyện, không phải cái chợ cho lũ đàn bà chanh chua chửi đổng nhau. Hơn nữa, hôm nay việc này rõ ràng là do Mã Vân Tiền khơi mào.

- Ông đây chính là ông nội mày.

Mã Vân Tiền điên rồi, mắng xong một tiếng liền đứng lên, chân hung hãn sải ra, hướng về phía Diệp Phàm mà đá.

Tuy nhiên, lão Mã vận khí không tốt, vừa mới từ trên ghế xoay qua, phỏng chừng do chân đứng còn chưa.

Phịch một tiếng, cả người lẫn ghế dựa ngã nhào ra khoảng hai mét hơn, càng léo hơn chính chiếc ghế dựa khi ngã vừa vặn thế nào mà nện lên bắp chân và bụng của Mã Vân Tiền.

- Ôi. Bạn đang đọc truyện tại Truyện FULL - ện FULL

Kêu lên một tiếng, Mã Vân Tiền đau điếng người, ngồi gần y là Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Phương Viên khẩn trương đứng lên, vẻ mặt kinh ngạc hỏi:

- Sao thế này Chủ nhiệm Mã, sao không cẩn thận như vậy, nhanh lên, tôi đỡ anh đứng lên.

Thằng nhãi này cũng thật sự là, mất mặt quá, đau có một chút mà la như heo bị giết.

Cái ủy viên thường vụ khác tất cả trong lòng đang nói thầm, chê cười lão Mã.

Chỉ có Diệp Phàm hiểu được, Mã Vân Tiền ngã sấp xuống tuyệt đối là do Phương Viên đồng chí làm, bởi vì Phương Viên ngồi ở trên Mã Vân Tiền, Mã Vân Tiền khi quay người lại, Phương Viên đúng lúc giơ chân ra, với công phu luyện hơn năm, phỏng chừng xuống tay cũng không nhẹ.

Lão Mã tất nhiên đúng lúc bị ngã sấp xuống, hơn nữa, Phương Viên vì tăng thêm chút thương tình với lão Mã, cố ý giơ tay ra ấn mạnh xuống chiếc ghế bị ngã, lực ấn của Phương Viên tuyệt đối hơn ba bốn trăm cân (cân TQ ~ ,kg).

Mã Vân Tiền tuy nói dũng mãnh, nhưng chân y dù sao cũng không phải thép đúc, huống chi chiếc ghế dựa điêu khắc kia khá nặng, bị đè như vậy, Mã Vân Tiền kia thấy bắp chân lập tức sưng to lên như chân heo.

Hơn nữa, Phương Viên cũng vô cùng căm hận thằng nhãi Mã Vân Tiền này, bởi vì Phương Viên nghe Xa Tuyết Liên nói là thằng nhãi Mã Vân Tiền này thường xuyên chạy tới chỗ cô ta quấy rầy cô.

Đã sớm muốn giáo huấn lão già này. Hôm nay chọn được thời cơ, đáng đời cho Mã Vân Tiền, xui xẻo.

Hơn nữa, tay chân của cao thủ như Phương Viên, trong phòng hội nghị này ngoại trừ Diệp Phàm với đôi mắt ưng có thể nhìn thấy, những người khác, một chút cũng không cảm nhận được, còn thực sự nghĩ rằng lão Mã bị chính mình do không cẩn thận mà ngã ghế, đập lên người làm bị thương chính mình.

- Lão Mã, sao lại thế này, chân ông sao sưng to như vậy?

Lúc này, Chu Phú Đức vừa đi vào phòng họp, nhìn thấy trường hợp này hơi loạn. Mã Vân Tiền còn ngồi ở ngầm, Chủ nhiệm Ủy ban Kỷ luật Phương Viên đang giơ tay đỡ, các ủy viên thường vụ khác toàn bộ vây quanh lại, bên trong tám phần là vui vẻ vì người khác gặp họa.

- Bí thư Chu, thằng bé Diệp Phàm chơi xỏ, cố ý hãm hại tôi.

Mã Vân Tiền chĩa ngọn giáo về phía Diệp Phàm.

- Nói cho đàng hoàng Chủ nhiệm Mã, cái gì mà thằng bé, đó là Chủ tịch huyện Diệp, hừ, đứng lên nhanh đi, đi bôi chút thuốc, về sau chú ý chút, chẳng còn thể thống gì.

Chu Phú Đức mịt mờ quét nhìn Diệp Phàm liếc mắt một cái, trong miệng giáo huấn Mã Vân Tiền, cảm thấy thằng nhãi này thật sự là khó nâng đỡ như A Đẩu, mất mặt hết chỗ nói.

- Tôi không đi, hôm nay việc này không giải quyết, tôi sẽ không để yên cho thằng ranh này.

Mã Vân Tiền không ngờ nổi khùng.

- Còn chê mất mặt thế chưa đủ có phải hay không? Dìu y đi ra ngoài.

Chu Phú Đức mặt nghiêm lại, ra hiệu bảo thư ký làm.

Thư ký của Chu Phú Đức khẩn trương vào giúp đỡ Mã Vân Tiền đi lấy thuốc, lão Mã còn muốn giải biện, tuy nhiên vừa thấy Chu Phú Đức hùng hổ phát cáu, trong lòng cũng không dám kêu than, cúi đầu đi ra lấy thuốc.

- Hừ, tôi hy vọng một số đồng chí về sau chú ý một chút, nơi này là phòng họp của cả huyện, các ngươi nhìn cờ Đảng đi, quốc kỳ cũng đang nhìn chúng ta. Chúng ta đều là đảng viên, là cán bộ Đảng, là lãnh đạo của huyện Ma Xuyên này, không phải vô lại ở đường phố.

Chu Phú Đức chỉ đoán thôi cũng có thể đoán được, phỏng chừng là Mã Vân Tiền ngu ngốc đi chọc đồng chí Diệp Phàm, sau đó do không chiếm được cảm tình, bản thân còn bị ngã ở gầm bàn. Đánh nhau thì hẳn là sẽ chưa đến mức, vì dù sao ở hiện trường có mặt nhiều ủy viên thường vụ như vậy, không lẽ nào lại ở chỗ này trình diễn võ thuật.

Nói những lời này ra tất nhiên cũng có ý cảnh cáo Diệp Phàm trong đó, chỉ có điều không chỉ tên, nói họ mà thôi. Dù sao Mã Vân Tiền kia bị mất mặt quá lớn, các ủy viên thường vụ ngồi ở đây đều hiểu được, Mã Vân Tiền là người hầu trung thành nhất của mình. Người hầu bị mất mặt thì người chủ tất nhiên cũng chẳng hơn gì.

Diệp Phàm không hé răng, róc rách một tiếng, bản thân châm một điếu Hồng Tháp Sơn hút. Dù sao Chu Phú Đức là xếp lớn ở Ma Xuyên, hiện tại công tác của hắn còn phải cần y ủng hộ, không nhất thiết vì mấy câu nói mà chống lại y. Hơn nữa, Mã Vân Tiền đích xác đã bị giáo huấn, hắn là người thắng cuộc thì phải đại lượng một chút thì sẽ không có ai nói được gì.

Thấy tất cả mọi người không nói lời nào, ngồi im lặng, Chu Phú Đức cũng ngồi vào chiếc ghế tượng trưng cho quyền lực số điêu long của mình. Nghe nói trước kia Mã Hồ Tử thường xưng y là Hoàng đế một phương của Ma Xuyên, cho nên, đến ghế rồng cũng đặt làm để ngồi.

Tất nhiên, Mã Hồ Tử bảo người ta khắc ghế rồng chỉ có thể nói là cực thổ sơn tái hóa, kích thức nhỏ không nói, hình dáng ghế rồng cũng được điêu khắc dài như rắn bốn chân. Hiện tại mắt rồng đã không còn, trở thành một hình tượng được xứng danh là rắn mù.

Tất nhiên, tròng mắt kia không phải do bản thân gã tự mình làm mất, mà là bị người khác làm. Bởi vì mắt rồng ban đầu được khảm bằng một viên lục bảo thạch, lớn như trứng bồ câu vậy đó, phỏng chừng có giá trị rất xa xỉ, bị người ta trộm mất cũng là chuyện bình thường.

- Các đồng chí, bắt đầu cuộc họp đi.

Chu Phú Đức ném chiếc cặp da lên bàn, vẻ mặt nghiêm túc, hừ nói, là hừ nói chứ không phải nói bình thường. Bởi vì Chu bá vương tức khí chưa tiêu.

Các ủy viên thường vụ vẻ mặt đều mờ mịt, không biết Bí thư Chu này trong hồ lô rốt cuộc bán là thuốc gì, bởi vì không biết nội dung cuộc họp.

Chu Phú Đức này cho tới bây giờ đã hống hách quen rồi, họp hội nghị thường vụ chỉ là hình thức, trước giờ chỉ tuyên bố một vài chuyện, mọi người làm ra vẻ có nghi vấn, hỏi và nghị luận vài câu, xem như tượng trưng cho quyền dân chủ, có thảo luận qua.

Hội nghị thường vụ của huyện Ma Xuyên, kỳ thật so với bày bàn ăn ở hậu viện nhà Chu Phú Đức cũng không kém nhau bao xa. Chu Phú Đức khi uống quá chén sẽ ở trước mặt cấp dưới thân tính, tỷ như Mã Vân Tiền, thở dài nói:

- Từ xưa, hào kiệt vốn cô đơn, không tìm ra một đối thủ để có thể cùng bọn họ đối địch.

Kỳ thật, đó chính là sự cô đơn của cao thủ mà thôi.

Từ khi Chu Phú Đức tại vị, Chủ tịch huyện Giang trước kia thật ra có cùng y đối đầu vài lần, trong một năm thời gian này bởi vì Ma Xuyên không có Chủ tịch huyện, chuyện lớn chuyện nhỏ ở huyện tất cả đều do Chu Phú Đức đồng chí hừ hừ vài tiếng định liệu. Hội nghị thường vụ thật ra có thường xuyên mở, chỉ có điều họp hay không họp thì cũng giống nhau cả thôi, hội nghị thường vụ kỳ thật đã biến thành cuộc họp thông báo.

Thường thì sẽ thông báo cho các vị ủy viên thường vụ ai đảm nhận Bí thư Đảng ủy xã, ai bị tước mũ quan, ai đảm nhiệm chức trưởng phòng, đại loại như thế. Ở huyện, thậm chí có người truyền tai nhau rằng Chủ tịch huyện tiền nhiệm chính do bị Chu Phú Đức xử lý nên mới thế.

Tuy nhiên, có một hiện tượng quái dị, có lúc Bí thư Đảng - quần chúng Vi Bất Lý cãi lại vài câu, tung ra vài bổ nhiệm nhân sự cá biệt, quỷ dị chính ở chỗ Chu Phú Đức giống như vì cân bằng mối quan hệ, sẽ sắp ra vài vị trí phân công quản lý công tác Đảng cho Vi Bất Lý.

Những người khác, đừng mong mò được chút quyền nào lên người. Trước kia, lão oan gia của Chu Phú Đức, cũng chính là Phó chủ tịch thường trực huyện Phương Hồng Quốc sẽ đứng ra cùng lão Chu đại chiến mấy chục hiệp. Mỗi lần như vậy, ban đầu người luôn chống lại Chu Phú Đức là Vi Bất Lý đồng chí lập tức quay đầu ngọn giáo, hai người hợp lực trong phút chốc đã áp chế được Phó chủ tịch huyện Phương.

Sau vài lần như vậy, Phương Hồng Quốc quyết định câm miệng không nói nữa, bởi vì có nói cũng chỉ là tự rước lấy nhục, chi bằng không nói tốt hơn.

Phương Hồng Quốc thường vào những lúc như thế này hung hăng thầm nghĩ: Lão Chu ơi lão Chu, mày, con mẹ nó, tình trường thất ý quan trường đắc ý, Bố mày tuy nói là có được đàn bà trên tay, nhưng lại tình trường đắc ý quan trường thì thua đến gần như tuột cả quần. May mắn là về phương diện đàn bà mày còn non tay, Nguyệt Linh cuối cùng đã đi theo bố mày. Mày, thằng ranh con, chỉ còn biết nhìn theo mà thèm thuồng, đồ chó Nhật. Thân thể của Nguyệt Linh kia thuộc về Phương Hồng Quốc bố mày, tên chó Nhật mày đừng mơ được chấm mút gì."

Diệp Phàm hiểu được một chút về nội dung hội nghị, bởi vì đêm qua Chánh văn phòng Huyện ủy Liễu Mi Phương có thông báo và đề cập qua, muốn kêu hắn vạch ra kế hoạch bước đầu, tất nhiên là kế hoạch về quá triển kinh tế cả huyện.

Tuy nhiên, thấy Chu Phú Đức không mở miệng, Diệp Phàm cũng giả ngu theo.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio