- Liều mạng, thằng ranh con mày là cái thá gì, chúng tao muốn tìm Chủ tịch huyện Diệp tính sổ, vì sao lừa gạt lương dân chúng tao?
Một người thôn dân râu dài lên tiếng, nãy giờ vốn đã dừng lại, giờ thôn dân lại tiếp tục rống lên, gã thừa cơ cầm mà cuốc đập.
Bên cạnh cũng có hai ba người thôn dân cầm gậy thô, đòn gánh và các công cụ khác nhằm vào trên người Xa Hồng Quân mà ra đòn. Bên trái lại có thêm ba bốn người né sang Xa Hồng Quân thư ký nhằm vào trên người Diệp Phàm mà xả đòn.
- Chó Nhật, những người này có vấn đề, cứ như muốn giết chết chúng ta vậy.
Diệp Phàm trong lòng hơi rung động.
Thân mình né lên phía trước, kéo Xa Hồng Quân lên theo. Tiện chân đạp một đạp.
Bằng bằng bằng...
Vài tiếng vang lên
Ba người đang "tiếp đón" Xa Hồng Quân bị đạp ngã ra sau, tất nhiên, vài người đang công kích Diệp Phàm cũng vì vậy mà bị thất thế.
- Chủ tịch huyện đánh người, bà con hương dân ôi, trời ơi... Chúng ta không thể bị ức hiếp, Chủ tịch huyện ức hiếp chúng ta, còn quản hắn làm gì, chúng ta cũng là người, không phải chó. Nguồn:
Người râu dài bị té cố chịu đau đứng lên, hô lớn. Tiếp theo là vài người thôn dân khác hô theo.
- Đúng, đánh hắn đi, Chủ tịch huyện chẳng là gì cả.
Những người bị ngã toàn bộ đều đứng cả lên, cổ động thôn dân toàn bộ hướng về Diệp Phàm.
Vài cảnh sát khẩn trương chạy tới, tuy nhiên, Mã Vân Tiền hình như bị đau bụng, thằng nhãi này ôm bụng ngồi xổm, ở giữa bốn cảnh sát đang bảo vệ, kêu hừ hừ.
Tình thế chuyển biến đột ngột.
- Bằng.
Một tiếng súng vang lên, thôn dân bị khiếp sợ, cả đám ngơ ngác nhìn người cầm súng, Chủ tịch huyện Tiểu Diệp lúc này thoáng hiện chút xung thiên bá khí, tất cả ngơ ngác.
Súng là Diệp Phàm đoạt từ một cảnh sát.
Nhìn về phía thôn dân đang ngây người, Diệp Phàm hét lớn:
- Tôi là quyền Chủ tịch huyện Diệp Phàm của huyện Ma Xuyên, tới giải quyết vấn đề, các người nào đòn gánh, nào cuốc, muốn đánh chết tôi có phải hay không? Đập chết tôi các người đi đâu lấy cây đào trợ cấp?
- Mày gạt người, còn dám nổ súng, các bà con đừng bị lừa, hắn không dám bắn chúng ta đâu, vì phải đền mạng đấy.
Người râu rậm đắc ý kêu gào nói.
- Thât không?
Diệp Phàm thản nhiên cười, nhìn người râu rậm hô to:
- Anh lên thử xem.
- Tôi... Tôi...
Người râu rậm do dự, thấy Diệp Phàm hướng súng về phía mình, thằng nhãi này thân mình run lên, không hiểu gì quay đầu nhìn về phía Mã Vân Tiền đang ngồi xổm. Động tác này tuy nói phớt qua, nhưng vẫn bị Diệp Phàm với đôi mắt ưng thấy được.
Quái, chuyện lần này không phải là Mã Vân Tiền cố ý làm chứ? Vừa rồi bố mày cố ý xuất công nhưng không ra lực. Khi thôn dân bạo động lão khốn khiếp này không ngờ chơi trò giả bệnh trốn mất, phỏng chừng là có vấn đề. Diệp Phàm nghĩ thầm trong lòng, đột nhiên nhìn người râu rậm mà chỉ, quay đầu sang nhìn cảnh sát hô:
- Bắt hắn cho tôi, những kẻ chuyên quấy rối không được làm loạn. Các bà con không cần lo lắng, tiền cây đào bảo đảm không thiếu các người một phân, nếu ai còn dám gây loạn đánh nhau, toàn bộ bắt lại hết.
Diệp Phàm có vẻ đặc biệt có khí phách, kinh ngạc lòng người.
- Vâng.
Cảnh sát cũng phản ứng, tất cả giãn ra, trong tay còng số sáng bóng, kêu leng keng.
Ba cảnh sát dũng cảm xong vào đám đông, hướng về phía người râu rậm.
- Ai dám qua đây, bố mày liều mạng với chúng mày.
Người râu rậm rống to, lấy đòn gánh lên, đằng đằng sát khí quét qua một vòng, lập tức xung quanh y hình thành một khoảng trống.
Chợt nhìn nhóm thôn dân hô:
- Các bà con, chúng ta không thể để người ngoại lai ức hiếp người bản thôn chúng ta, cứ tiếp tục thế này về sau chúng ta sẽ bị ức hiếp gắt gao hơn. Chủ tịch huyện thì sao? Chẳng lẽ không phải là người? Là cái thá gì, chúng ta chỉ cần có nhiều người thì sẽ không sợ hắn.
Nghe y vừa rống như vậy, rất nhiều thôn dân đều mỉm cười. Trưởng thôn Dương Phát Thuận của Thôn Dương Thụ chạy tới Diệp Phàm chào hỏi, sau đó quay người lại, chỉ vào người râu rậm cười nói:
- Cái thá gì, thằng ranh mày tên gọi Lý Đại Mao, ha ha ha... Chủ tịch huyện Diệp, đều là do thằng ranh này gây ra. Thôn chúng tôi vốn đang đếm cây đào đếm rất trật tự, chính là do Lý Đại Mao dẫn theo một đám người đến quấy rối, sau vì Lý Trưởng thôn cũng tham gia vào. Chuyện lần này tất cả đều là do thôn Lý Gia khiêu khích, bọn họ phải bồi thường tiền thuốc cho chúng tôi.
- Đánh rắm, chúng tôi chỉ mời cán bộ của tổ hạch đào đi đếm cây đào, là các người không chịu, đánh chúng tôi trước.
Trưởng thôn Lý Quy Ngưu Thôn Lý Gia cũng lẻn đến trước mặt Chủ tịch huyện Diệp, chỉ vào Dương Phát Thuận chửi nói.
Bên kia loảng xoảng một tiếng vang lên, người râu rậm Lý Đại Mao đã bị ba bốn cảnh sát khống chế, cho tay vào còng.
- Đại thúc, bọn họ bắt người bừa bãi, ức hiếp người thôn Lý Gia chúng ta, không trả tiền.
Lý Đại Mao gầm rú nói, liều mình mà giãy dụa không cho còng.
- Là người của Lý gia, sao dám bắt nạt người thôn Lý Gia chúng ta.
Lúc này, lúc này người thanh niên có thân hình gầy như cây gậy trúc lúc nãy còn "chào hỏi" Diệp Phàm, giờ đứng ở trong đám đông hô to.
- Thả người thả người...
Người của Thôn Lý Gia bị y xách động, một lần nữa lại giơ đòn gánh, cuốc xẻng, gậy gộc lên, mắt ai cũng đỏ ngầu, như muốn cắn người.
- Làm gì thế, muốn tạo phản có phải hay không? Bắt hết thảy lại tống vào tù.
Lúc này, Phó phòng Cung Vĩnh Thanh giơ súng lên, hùng hổ hô lớn.
- Người này, muốn làm gì? Sao nói chuyện như vậy?
Diệp Phàm liếc mắt nhìn Cung Vĩnh Thanh một cái, nhíu mày.
Quả nhiên, người của thôn Lý Gia bị chọc giận, tiến lên phía trước, hô lớn:
- Tạo phản cái đít.
- Hừ, người nào dám tiến lên một bước, một phân tiền trợ cấp cho cây đào cũng không có.
Diệp Phàm đột nhiên vung tay lên, hô to.
Những lời này sức đe dọa khá lớn, thôn dân lập tức rục rịch co chân, nhìn Trưởng thôn Lý, tiền chính là điểm yếu của thôn dân, đối với thôn dân nghèo mà nói, một gốc cây được hai đồng trợ cấp thì sức hấp dẫn khá lớn.
- Trưởng thôn Lý, đứng đó làm gì?
Diệp Phàm hừ lạnh một tiếng, Lý Quy Ngưu rùng mình một cái, khẩn trương hô:
- Tốt lắm, mọi người trật tự, nghe Chủ tịch huyện Diệp nói chuyện. Chúng ta tới là vì trợ cấp, không phải đến để đánh nhau.
- Đem mấy người này còng lại cho tôi.
Diệp Phàm đột nhiên chỉ vào vài người vừa rồi công kích mình và Xa Hồng Quân.
Kỳ quái chính là, bọn cảnh sát không ai động đậy, một đám nhìn chằm chằm Phó trưởng phòng Cung.
Bố mày là một Chủ tịch huyện, đến vài tên cảnh sát cũng chỉ huy không được, xem ra phòng Công an huyện cũng cần phải chỉnh đốn. Diệp Phàm nghĩ thầm trong lòng, mặt trầm xuống, nói:
- Không muốn làm trong ngành công an nữa có phải hay không? Thư ký Xa, ghi chép lại tình hình hiện trường.
Lời này quả nhiên hiệu quả, nhóm cảnh sát không dám do dự, độc như hổ xông lên bắt người.
- Mọi người chú ý, đừng nhúc nhích, nhúc nhích sẽ lấy không được trợ cấp. Vì sao tôi muốn còng vài người này. Vừa rồi vài người này muốn công kích tôi cùng Thư ký Xa, hơn nữa, ra đòn trí tử, đồng chí này, anh tới đây nói xem, hạ độc thủ công kích cán bộ huyện, đây phạm tội gì? Phó trưởng phòng Cung, anh là công an, nói xem.
Diệp Phàm chỉ vào Cung Vĩnh Thanh, vẻ mặt nghiêm túc, nói.
- Tội gây trở ngại công vụ, công nhiên kháng pháp, âm mưu công kích Chủ tịch huyện, cán bộ huyện, dẫn dắt quần chúng gây rối...
Cung Vĩnh Thanh biết Diệp Phàm trong lòng không thoải mái, khẩn trương quát. Tất nhiên, tất cả tội danh toàn bộ được y kể ra một loạt, nhằm dọa thôn dân.
- Cung... Phó trưởng phòng Cung, sẽ không ngồi tù chứ?
Trưởng thôn Lý tất nhiên là người thiếu kiến thức pháp luật, mặt biến sắc, hơi lắp bắp hỏi.
- Ngồi tù còn nhẹ, bắn chết cũng còn được, hừ, còng chặt lại, trực tiếp mang về huyện.
Phó trưởng phòng Cung Cung Vĩnh Thanh vì tiêu trừ sự không vui ở trong lòng Diệp Phàm, lúc này cũng ném hết mọi thứ, ra sức mà trấn áp.
- Tốt lắm các bà con. Hôm nay tôi xuống chính là đến xử lý việc trợ cấp cây đào. Nếu các người đánh chết tôi, đi đâu đòi trợ cấp, có phải hay không?
Diệp Phàm lời này vừa nói ra, khiến cho mọi người cười rần.
Diệp Phàm hai tay làm động tác đè xuống dưới, cười nói:
- Mấy ngày hôm trước các người bảo chặt cây đào, lòng tôi đau lắm.
Rất đáng tiếc, nếu tôi thực nghĩ không muốn quản các người? Vậy thì mặc các người cứ chặt có phải hay không? Đối với tôi bớt một chuyện vẫn hay hơn.
Tuy nhiên tôi không cam lòng, ở huyện chúng ta muốn vì mọi người tìm được một con đường làm giàu. Tin tôi, năm nay đến mùa thu đào, tuyệt sẽ không giống năm rồi.
Ở huyện đi vay cũng muốn trợ cấp cho các người, vì cái gì? Các người bản thân thử ngẫm lại xem? Chẳng lẽ tiền mà nhà các người bán đào có thể chạy vào túi tôi sao?
- Đúng vậy, Chủ tịch huyện Diệp nói có lý.
Lúc này một người lớn tuổi của Dương gia thôn nói.
- Đúng, cán bộ trước kia mới mặc kệ chúng ta thôi?
Tiếng một con gái vang lên.
- Chủ tịch huyện Diệp, tiền trợ cấp của chúng tôi khi nào thì có thể lấy, ở huyện không phải không có tiền sao? Nói là đếm trước thì còn có tiền để lấy, đếm sau sẽ không tiền? Bằng không chúng tôi cũng sẽ không đến Dương gia thôn, lôi kéo cán bộ.
Trưởng thôn Lý có chút lo lắng, hỏi.
- Trước tết tuyệt đối sẽ đem tiền trợ cấp đủ số cho các người, không thiếu một đồng. Thiếu chia ra, các người đến Ủy ban nhân dân huyện tìm tôi.
Diệp Phàm tay lên, vung chân. Chợt, thằng nhãi này nhăn mặt, lạnh thấu xương người, quan sát một vòng xuống dưới, hừ nói:
- Nếu lại có người dám can đảm gây rối, không nghe theo an bài, phòng Công an huyện cũng không phải ngồi không, gặp một người còng một người.
- Được, chúng tôi nghe Chủ tịch huyện Diệp.
Trưởng thôn Lý la lớn.
- Có ai bị thương không?
Diệp Phàm giọng điệu ôn hòa hơn rất nhiều.
- Vết thương lớn không có, vết thương nhỏ thì mười mấy, đắp chút thuốc sẽ không sao.
Lúc này Trưởng thôn Dương Phát Thuận của Dương gia thôn hồi đáp.
- Vậy là tốt rồi, mọi người giải tán đi, về nhà, đừng để đất bị hoang, còn nữa, cây đào các người phải chăm cho tốt lắm, vào tháng bảy tháng tám còn phải dựa vào chúng nó kiếm tiền.
Diệp Phàm phất phất tay, đám người bắt đầu giải tán.
- Chủ nhiệm Mã, sao rồi? Muốn tôi gọi vài người đỡ anh về hay không?
Diệp Phàm đi đến bên tảng đá, vẻ mặt thống khổ nhìn Mã Vân Tiền, hỏi.
- Không cần đâu, cảm ơn, tốt hơn nhiều rồi, ôi, dạ dày tôi, bệnh cũ thôi.
Mã Vân Tiền vẻ mặt thống khổ, ôm bụng cau mày.