- Ừ, đây là một vấn đề, lúc đó do bị thằng Phương Hồng Quốc phá rối, bằng không, tôi sẽ không bị động như vậy đâu.
Tuy nhiên, cậu cứ yên tâm đi. Trong huyện Ma Xuyên chúng ta chỉ có hơn chục xã thôi, về chức vị Bí thư Đảng ủy xã thì tôi tuyệt đối không cho người khác nhúng tay vào đâu.
Thái Tắc Dân, hắn chỉ là một con kiến nhỏ thôi, dù hắn cố gắng hết sức đến mức nào cũng chỉ là một Quyền Bí thư thôi, từ ' Quyền ' sẽ mãi mãi đi theo hắn.
- Muốn giành quyền nhân sự với Chu Phú Đức ta hả, hắn vẫn còn non.
Chú Phú Đức chẳng coi trọng việc này, cứ nghĩ miễn là sau khi mình hết bệnh rồi tổ chức một buổi gặp mặt, như vậy thằng Chủ tịch Diệp kia chắc sẽ không vênh váo được đến đâu nữa.
Không phải Chu Phú Đức xem thường thằng Diệp, hắn chẳng coi đồng chí Diệp Phàm ra gì cả, cho rằng chỉ một thằng nhóc vẫn còn mùi sữa làm được gì chứ, nhiều nhất là có thể nói suông vài câu, có sức, nhưng muốn nhúng tay vào nhân sự thì đừng có mơ.
- Mai có kịch gì hay không, Bí thư Chu?
Mã Lâm không kìm nổi, hỏi.
- Mai cậu sẽ biết. Nếu nói ra bây giờ thì không còn thú vị nữa đâu.
Chu Phú Đức cười nói, thuận miệng hỏi:
- Mã Bình, Mã Phi và Mã Tiêu ba người này thế nào rồi?
- Nghe nói đang bị tạm giam, thằng Ngô Đồng thật là hung hãn quá đi, sườn xương ngực của Mã Bình bị hắn đá đứt một đoạn. Bây giờ chỉ còn lại Mã Tiêu vẫn nằm trong bệnh viện, còn Mã Bình và Mã Phi thì bị tạm giam. Tối nay, Tộc trưởng Mã đã có buổi gặp mặt với những người có chút sức ảnh hưởng rồi, tin rằng ngày mai chắc sẽ có kịch hay để xem. Thằng khốn này dám ăn hiếp người Mã gia, chắc là không thèm sống rồi.
Mã Lâm đắc ý lên, nhất thời quên đi việc mình bị tạm thời cách chức.
- Nói với Tộc trưởng Mã một tiếng, vừa phải thì thôi.
Chu Phú Đức chợt hừ lạnh, khiến Mã Lâm vẻ mặt nghi hoặc khó hiểu, nên hỏi rằng:
- Vì sao? Phá thì phải phá lớn một chút chứ, bên kia phá trong hội nghị thường ủy, bên ngoài thì người Mã gia chúng ta đánh từ hai mặt, nói không chừng phá lớn một chút thì thằng họ Diệp kia sẽ không chịu nổi và sẽ tự cút đi đó, về việc này thì Chủ tịch Giang kia không phải là một tấm gương rồi sao?
- Đừng nhắc đến Giang Hòe Mạo nữa.
Chu Phú Đức bỗng nhiên nổi giận, quát lên. Thật lâu sau mới bình tĩnh lại, nói:
- Cậu cứ tưởng phá lớn rồi thì thằng họ Diệp kia sẽ gặp xui xẻo, khi tôi đi vắng mà Chủ tịch Diệp ở đây thì cả huyện sẽ bị rơi vào tình trạng rắc rối, và muốn lấy việc này để chứng tỏ ra thằng họ Diệp kia không có khả năng để quản lý một cái huyện hả?
Và cậu nghĩ như vậy hắn sẽ tự cút đi sao? Các người đều nghĩ sai rồi. Nếu các người quả thật là phá đến mức không thể cứu vãn được thì ông trong địa khu kia sẽ mặc kệ sao? Phải biết rằng Chủ tịch Diệp là ông ta đích thân đem đến huyện Ma Xuyên đó.
Nói không chừng người ta nổi giận rồi nói an ninh trật tự của huyện Ma Xuyên chúng ta không được tốt, không được không có Bí thư quản lý, cuối cùng là để ta nằm trong bệnh viện này, nhân cơ đem một Bí thư mới đến đây nữa, đến lúc đó các người dù muốn khóc cũng không còn nước mắt, hừ.
- Ừ, nói như vậy hình như cũng có chút lý, tôi sẽ bảoTộc trưởng Mã đừng quá đáng quá, nếu thật sự làm liên quan đến anh thì sẽ làm hỏng việc đó.
Dù sao Ma Xuyên vẫn là thiên hạ của đảng, Bí thư Trang tuy nói gần đây không có hành động gì, nhưng nếu thật sự hành động lên thì muốn cách chức của Bí thư Huyện ủy hình như cũng không phải là vấn đề, dù sao người ta vẫn là người quan trọng nhất trong Đảng ủy địa khu.
Mặc dù Chủ tịch Địa khu Vương đến ngăn cản cũng chưa chắc là được.
Mã Lâm trong lòng run lên, nếu Chu Phú Đức bị đánh bại, thay vị là người khác đến ngồi vị trí này, phỏng chừng sẽ không còn việc gì liên quan đến mình nữa.
Đến lúc đó đừng có nói là muốn lấy lại chức vị Trưởng phòng tài chính, còn có thể ngồi trong vị trí Trưởng phòng nữa hay không cũng là điều khó nói. Chu Phú Đức và mình đã ngồi cùng một chiếc thuyền, ai cũng không thể rời khỏi được ai.
Ngày hôm sau là Chủ Nhật.
Tuy nhiên, vì tình hình đặc thù của huyện Ma Xuyên, lại gần cuối năm, để có thể nhanh chóng tiến hành thi công sửa đường, đại viện của UBND huyện Ma Xuyên đang rất là náo nhiệt.
Hôm nay trong UBND huyện sẽ tổ chức hội nghị mở rộng Huyện ủy, chủ đề đương nhiên là về việc sửa con đường núi Thiên Xa rồi.
Mới sáng sớm, huyện Ma Xuyên ngoài Chu Phú Đức ra, còn lại thường ủy, cộng thêm Phó chủ tịch huyện tất cả là người.
Hơn nữa còn có vài cán bộ cấp phó phòng, Viện trưởng Viện tòa án nhân dân cấp huyện, Viện trưởng Viện kiểm sát nhân dân cấp huyện, Chủ nhiệm ủy ban Kinh tế – Thương mại huyện, Chủ nhiệm ủy ban Xây dựng huyện, Chủ tịch Hội đồng nhân dân huyện, Chủ tịch Mặt trận Tổ quốc, cộng thêm Trưởng phòng công an Ngô Đồng và Trưởng phòng quản lý giao thông, tất cả hơn hai mươi người tập trung hết ở đây.
Diệp Phàm ngồi trong vị trí của mình, vẻ mặt nghiêm túc. Những người đi vào đều trước tiên là ngó vị trí của người chủ trì đang trống kia một cái, đó dĩ nhiên là vị trí của Chu Phú Đức rồi, sau đó mới đưa mắt nhìn Chủ tịch Diệp Phàm.
Hiện trường tràn ngập một không khí quái dị, khá nghiêm túc. Những người đang đi vào và những người đang ngồi trong phòng chẳng ra tiếng gì cả, chỉ là những người quen biết nhau mới gật đậu nhau, không ai nói chuyện cười đùa cả.
Sắc mặt của Mã Vân Tiền kia đã sắp đen như Bao Công rồi, trừng mắt nhìn Diệp Phàm một cái rồi lại cúi đầu xuống. Bây giờ Chu Phú Đức không ở đây, hắn giống như là bị mắt đi người chống lưng rồi vậy.
Vi Bất Lý và Thiết Đông hai người liếc mắt nhìn nhau một cái, trong lòng thì đã tự hiểu nhau.
Phương Hồng Quốc và Tề Quy Vân cũng gần như thế, hai người nhẹ nhàng nhìn đối phương một cái rồi cũng không lên tiếng. Tình hình trước khi bắt đầu hội nghị này có chút giống đang diễn kịch câm.
- Chánh văn phòng Liễu điểm danh đi, xem thử có đến đủ người chưa. Nếu đã đến đủ rồi thì hãy bắt đầu đi. Thời gian không chờ người, chúng ta không thể chờ đời nữa. Những người không đến sẽ bị xử lý nghiêm, hơn nữa bị trừ đi tiền trợ cấp và tiền lương của ngày nay.
Diệp Phàm xem đồng hồ, liếc mắt nhìn mọi người một cái, vẻ mặt nghiêm túc nói.
Tối hôm qua, biểu hiện của Diệp Phàm khiến những cán bộ cấp cao trong huyện Ma Xuyên đều thấy kinh ngạc. Hắn trực tiếp phản đối quyết định của Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Mã Vân Tiền, khôi phục lại chức vị Trưởng phòng công an của Ngô Đồng, hơn nữa, dứt khoát chỉ thị Ngô Đồng bắt đi Mã gia tam hổ, bởi vậy, Chủ nhiệm Ủy ban Chính trị Pháp luật Mã Vân Tiền đã bị một phen bẽ mặt.
Còn người mà luôn luôn vênh váo và chỉ nghe lời Chu Phú Đức, tức là Trưởng phòng tài chính đồng chí Mã Lâm lần này cũng bị đụng vào tấm thép rồi.
Chủ tịch Diệp ra lệnh cho hắn tạm thời nghỉ việc. Đó cũng là vuốt râu Chu Phú Đức, khiêu chiến quyền lợi bá chủ của Chu Phú Đức phải rất mạo hiểm. Phải biết rằng từ khi Chu Phú Đức lên chức đến nay có chủ tịch nào có khí phách như thế đâu?
Chủ tịch Diệp mới đến đây hơn chục ngày mà đã lộ ra bộ mặt thật của hắn, thật sự làm những cán bộ nho nhỏ trong huyện cảm thấy rất kinh ngạc. Cho nên, cuộc hộp hôm nay không ngờ tất cả mọi người đều đến hết.
Liễu Mi Phương là Chánh văn phòng văn phòng Huyện ủy, cô điểm danh theo danh sách rồi nói:
- Chủ tịch Diệp, tất cả đồng chí đều tới rồi.
- Ừ, rất tốt, chính tỏ ra các vị đồng chí đều rất quý trọng thời gian. Hôm nay là Chủ Nhật, thật sự có chút ngại ngùng khi mọi người vẫn phải đến đây. Tuy nhiên, chút nữa Chánh văn phòng Liễu sẽ phát cho mọi người tiền lương gấp đôi bình thường, kèm theo một phần quà nhỏ nữa.
Diệp Phàm nói vậy. Cho như thế coi như là bồi thường.
Hắn lại một lần nữa liếc mắt nhìn mọi người, nói:
- Tôi được Bí thư Chu ủy quyền chủ trì hội nghị hôm nay. Chủ đề hôm nay chủ yếu là về việc sửa đường, san bằng mặt đường và mở rộng con đường Thiên Tường vào ngày kia.
Vừa qua tôi đã nói với những đồng chí liên quan trong các xã và huyện rồi, tức là không thể không tiến hành công việc san bằng và mở rộng con đường Thiên Tường.
Bằng không, huyện Ma Xuyên chúng ta sẽ hết cách chữa hoàn toàn. Các vị đồng chí, đã đến thời điểm chúng ta phải tử chiến đến cùng rồi.
Bí thư Chu vì nhân dân huyện Ma Xuyên chúng ta, vì huyện Ma Xuyên chúng ta không còn là nghèo nhất trong tỉnh, nhằm kéo về khách hàng Nhật Bản, ông ấy đã là một dũng sĩ, một anh hùng, một hào kiệt xuất sắc, Diệp Phàm tôi rất bội phục ông ấy.
Bí thư Chu có dặn dò phải khởi công toàn diện trước tết âm lịch, đây là một nhiệm vụ cưỡng chế, bất cứ người nào cũng không được phép vô cố làm việc lề mề và làm chậm tiến độ san bằng và mở rộng con đường Thiên Tường.
Lý do vì sao khách hàng Nhật không đến huyện Ma Xuyên chúng ta chính là vì Thiên Tường của chúng ta làm người ta thấy sợ, nếu không phá đi thần thoại của Thiên Tường thì chúng ta lấy cái gì để phát triển kinh tế trong huyện và để nhân dân Ma Xuyên có được một cuộc sống tốt đẹp?
Lời nói của Diệp Phàm làm người ta rất khó chịu, lúc nào cũng nhắn mạnh là Chu Phú Đức nói, khiến một số đồng chí tuy có lời oán hận những cũng không dám nói ra.
- Chủ tịch Diệp, con đường Thiên Tường đúng là nên sửa, nhưng không biết kế hoạch chi tiết trong huyện là thế nào?
Lúc nãy, Bí thư Đảng-Quần Vi Bất Lý nhẹ nhàng liếc Diệp Phàm một cái, giọng điệu lạnh nhạt, hỏi.
- Con đường Thiên Tường là bắt đầu tính từ đoạn đường giáp với huyện Quy Vân đến thị trấn Ma Xuyên chúng ta, lên núi xuống núi, tất cả là bao nhiên cây số. Còn về tình hình cơ bản của con đường là như thế nào, chắc Trưởng phòng Thiết của Phòng quản lý giao thông đã rất rõ ràng, cậu nói trước đi.
Diệp Phàm nhìn mọi người một cái rồi đi xuống, vì hắn không biết ai là Trưởng phòng quản lý giao thông huyện Ma Xuyên Thiết Nhất Thủy.
Thật ra, Diệp Phàm đã sớm điều tra rõ tổng chiều dài và tình hình cơ bản về mặt đường rồi. Hắn chỉ là cố tình nói như thế để gây chú ý của các vị cán bộ đang ngồi ở đây nhằm tìm một cái lý do để chỉnh sửa toàn diện con đường Thiên Tường thôi. Bạn đang đọc truyện được copy tại Truyện FULL
- Tôi là Thiết Nhất Thủy của Phòng quản lý giao thông. Chủ tịch Diệp, tổng chiều dài của con đường này là km, riêng đoạn đường núi Thiên Xa, phải lên núi xuống núi đã chiếm đi km rồi.
Đoạn đường từ Thiên Tường chạy đến thị trấn huyện Ma Xuyên chúng ta là km, nền đường chỉ khoảng ,m, dù cộng thêm ven đường, rãnh thoát nước nữa cũng không vượt qua m.
Nếu là hai chiếc xe lớn thì không thể đi qua song song được, chỉ có thể đi từng chiếc thôi. Đặc biệt, con đường Thiên Tường men theo sườn núi, vô cùng quanh co khúc khuỷu.
Đường cong nhiều mà dốc, những chiếc xe từ trên chạy xuống không thấy những chiếc xe ở dưới, những chiếc xe ở dưới tất nhiên cũng không nhìn thấy được những chiếc xe ở trên. Hơn nữa, bên cạnh con đường thì là vách treo dốc đứng sâu vài trăm mét, nếu bị rơi xuống đó tuyệt đối không thể sống được.
Trong đoạn đường này thường xuyên xảy ra tai nạn giao thông, mỗi năm xảy ra sự cố lật xe gần vụ. Từ năm đến giờ đã có năm rồi, tất cả có người chết trong con đường Thiên Tường do tai nạn giao thông.
Đoạn đường này đã trở thành một ám ảnh của nhân dân huyện Ma Xuyên và khó mà xóa đi được, có thể nói nó là một cơn ác mộng khiến người ta hoảng sợ, nó được xưng là con đường xuống suối vàng...
Đồng chí Thiết Nhất Thủy rất xúc động, thịt bắp trên mặt cũng có vẻ buồn rầu.
Khiến Diệp Phàm nghi ngờ thằng này có phải đã tập luyện ở nhà trước rồi sao, bằng không làm sao có thể miêu tả sinh động như thế nhỉ. Vài hôm trước đương nhiên là Nông Viện Viện đã nói với y về việc này rồi, không ngờ đạt được hiệu quả tốt như thế.
Mọi người trong phòng nghe xong đều rất nghiêm túc. Làm một cán bộ nhà nước, mặc kệ lợi ích chính trị thế nào, về việc này, có lẽ trong lòng mọi người đều rất hy vọng có thể sửa lại con đường này cho thật tốt.
- Chủ tịch Diệp, chúng tôi đều hiểu rõ về tình hình cơ bản của con đường rồi, khỏi phải nói nữa. Tôi muốn hỏi, con đường này rốt cuộc phải mở rộng tới bao nhiêu mét, đã chuẩn bị phương án chưa, chi phí bao nhiêu, huyện chúng ta có thể chấp nhận được không?
Bất ngờ Mã Vân Tiền hình như rất quan tâm tới con đường đó, mở miệng hỏi rằng. Hắn dĩ nhiên là có ý đồ riêng, Diệp Phàm cũng biết được người này chắc không có lòng dạ tốt như thế đâu.