Vận mạng xoay chuyển, thời gian không ngừng xoay chuyển, nhưng đáng sợ nhất chính là vận mệnh, nó làm tất cả thay đổi không một tiếng động......
Ánh đèn màu đỏ phòng cấp cứu lóe sáng.
Người của Hàn gia và Tần gia, hai nhà đều tới, Lam Anh cũng đến, tất cả các trưởng bối cũng nóng nảy như đốt, nhất là Hàn Trung Trí, trông đứng trông ngồi, trông được một một đứa cháu, cứ như vậy mất đi, hai mắt ông ta đỏ ngầu, tức giận nói: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Tại sao con bé không tự chăm sóc mình cho tốt? Cho dù gặp phải chuyện gì, cũng nên suy nghĩ vì đứa bé của Hàn gia chúng ta!"
Trang Minh Nguyệt muốn tiến lên, ngăn chồng nói tiếp, Lam Anh lạnh lùng nhìn Hàn Trung Trí nói: "Ông nói không phải rất vô nghĩa sao? Người mẹ nào sẽ buông tha con của mình? Nhất định là có gì chuyện bất đắc dĩ! Bây giờ tâm trạng của mọi người không tốt, ông còn muốn đổ lỗi tới, đổ lỗi lui!"
Hàn Trung Trí lập tức quay đầu lại, tức giận trợn trừng mắt nhìn Lam Anh, nhưng thấy người Tần gia hai mắt đỏ bừng, lo lắng con gái bị nguy hiểm, ông ta không thể làm gì khác hơn là đi tới trước hai xui gia, xin lỗi an ủi.
Lam Anh nhìn ông ta như vậy, quay đầu đi ôm vai thở dài, lại thấy vẻ mặt Trang Minh Nguyệt đang lo lắng, nghẹn ngào rơi lệ nhìn cửa phòng cấp cứu, bà bước tới bên cạnh Trang Minh Nguyệt, kéo nhẹ vai của bà ta, nói: "Bà không sao chớ?"
Tính tình Trang Minh Nguyệt từ trước đến giờ rất ôn nhu, dễ xúc động, bà thở dài một hơi, có chút mệt mỏi nói: "Làm Thiếu phu nhân của nhà giàu có không phải dễ dàng, một lát lo lắng cha mẹ chồng không hài lòng, một lát lo lắng mình làm không được tốt, tôi mang thai đứa con đầu lòng, cũng bởi vì một chuyện không có, khi đó, cả gia tộc đều đổ lỗi cho tôi......!Chỉ có Trung Trí tin tôi......!Trong lòng của ông ta có thể hiểu, nhưng nói chuyện lại khó nghe như vậy".
Lam Anh thở dài, nhìn bà ta cười khổ nói: "Cũng chỉ có bà mới hiểu tên đầu gỗ kia"
Trang Minh Nguyệt không muốn nói chuyện, thở dài một hơi, thời gian trôi qua thật lâu!!
Ánh đèn phòng cấp cứu đã tắt, Hàn Văn Hạo bước tới trước cửa phòng giải phẩu, mọi người cũng lo lắng đi theo sát.
Cửa phòng cấp cứu mở ra, bác sĩ đi ra, trên mặt nghiêm túc nhìn mọi người nói: "Xin lỗi, đứa bé không thể giữ lại......!Chúng tôi đã cố gắng hết sức".
Các trưởng bối vừa nghe, tất cả đều đau lòng rơi lệ, ngay cả Hàn Trung Trí, hốc mắt cũng đỏ lên, cúi đầu, lắc đầu thở dài, vừa mất đi đứa bé!
Hàn Văn Hạo lạnh lùng đứng một bên, nín thở, hắn nắm chặt hai tay, hai mắt bộc lộ sát khí mãnh liệt, nói: "Ai dám phá hủy vợ con tôi, tôi muốn hắn chết!"
Anh em Hàn Văn Kiệt cùng lo lắng nhìn anh cả......
"Tránh một chút cho bệnh nhân ra......" Tiếng Y tá từ bên trong truyền tới.
Hàn Văn Hạo và mẹ Tần kích động bước lên trước, nhìn Tần Thư Lôi nằm trên trên giường nệm trắng như tuyết, sắc mặt tái nhợt, hai mắt khép chặt, giống như người chết, nhìn vô cùng thê lương làm cho người ta đau lòng, Hàn Văn Hạo nắm chặt tay Tần Thư Lôi, lần đầu tiên cho cô một chútdịu dàng, đem bàn tay nhỏ bé đặt lên môi hôn, mẹ Tần cũng đau lòng bật khóc: "Trời ơi, Phải làm sao đây? Sáng nay Thư Lôi mới đến tìm tôi, nói buổi sáng cho đứa bé ăn, nó rất thương đứa bé này a, mấy ngày nay, trên mặt rất vui vẻ, hạnh phúc......!Nếu nó tỉnh lại, biết đứa bé không còn, nó sẽ làm sao?"
Hàn Văn Hạo không nói lời nào, chỉ nắm tay Tần Thư Lôi thật chặt, nhìn hai mắt cô khép chặt, sắc mặt tái nhợt, tròng mắt xẹt qua một chút đau lòng, thở dài một hơi, trên mặt bắt đầu vặn vẹo đáng sợ......
"Bệnh nhân trước hết phải trở về phòng bệnh nghỉ ngơi, có thể ba giờ sau cô ấy sẽ tỉnh lại......" Bác sĩ nói.
Người cả nhà vừa nghe, tất cả đều đi theo giường di động, đi tới phòng bệnh VIP......
Ba anh em Hàn Văn Hạo vừa đi, vừa đẩy chiếc giường di động của Tần Thư Lôi, Hàn Văn Kiệt kỳ quái nói: "Rốt cuộc xảy ra chuyện gì? Đây là tai nạn ngoài ý muốn, hay do người làm?"
"Ngoài ý muốn!?" Hàn Văn Hạo cắn chặt răng, ánh mắt chợt lóe nói: "Thế giới này không có cái gì ngoài ý muốn! Chuyện xảy ra ở bên cạnh Hàn Văn Hạo tôi sẽ không có chuyện ngoài ý muốn! Chỉ chờ Tần Thư Lôi tỉnh lại, tôi có thể biết, rốt cuộc xảy ra chuyện gì!"
Tĩnh Đồng mặc áo sơ mi màu trắng kẻ sọc, váy ngắn màu đen, buộc tóc đuôi ngựa thật cao, đeo mắt kính đen, đeo thẻ công tác one-king, trong tay đang cầm một ly cà phê đi tới trước cửa phòng làm việc của Tổng giám, nhẹ nhàng gõ cửa......
Trác Bách Quân nắm điện thoại hỏi Trầm Ngọc Lộ, mỉm cười nói: "Tài liệu đã gửi đi ra ngoài, Daniel ký nhận rồi, lúc này chắc là hắn đang tức giận ngồi trước bàn làm việc, tính toán xem phải đối phó Hàn Văn Hạo thế nào......"
Trầm Ngọc Lộ đang cầm ly rượu đỏ mỉm cười, nói với Trác Bách Quân: "Lúc nảy gọi điện thoại cho Hồ Điệp bên Canada, cô ta đang ở phòng tranh, nói tôi nếu không có việc gì thì đừng quấy rầy cô ta......"
Trác Bách Quân nhắc nhỡ Trầm Ngọc Lộ: "Cô phải cẩn thận, Hàn Văn Hạo làm việc vô cùng sắc bén và nhanh chóng, hắn sẽ rất nhanh tra ra được cô!! Lúc Tần Thư Lôi ngã xuống lầu, vừa khéo cô cũng ở trong tiệm áo cưới, cô có thể chịu đựng được sao?"
Trầm Ngọc Lộ không lên tiếng, ngẩng mặt nhìn sắc trời càng lúc càng tối, khắp bầu trời, giãy giụa màu xanh cuối cùng.....
Tiếng gõ cửa vang lên.
Rốt cuộc Trác Bách Quân để điện thoại xuống, có chút mất hứng nói: "Vào đi!"
Tĩnh Đồng cẩn thận cầm cà phê, sắc mặt bình tĩnh đi vào, mỉm cười nói: "Tổng giám, mời anh muốn cà phê......"
Trác Bách Quân nhìn khuôn mặt mới của Tĩnh Đồng, nói: "Cô là ai? Thư ký của tôi đâu?"
Tĩnh Đồng cũng có chút kỳ quái nhìn Trác Bách Quân nói: "Hiểu Vân mang thai, tháng trước cô ấy đã yêu cầu từ chức, sau đó tôi được bộ phận nhân sự điều tới đây làm thư ký của anh, tôi là Tĩnh Đồng......"
Trác Bách Quân vừa nghi ngờ nhìn Tĩnh Đồng, vừa mở cơ sở dữ liệu, tra xét tư liệu của Tĩnh Đồng, phía trên biểu hiện thật sự cô đã làm việc tại bộ phận nhân sự hơn hai năm rồi, sắc mặt của hắn có chút hòa hoãn, nói: "Thư ký của tôi luôn do tôi lựa chọn, hôm nay cô làm việc xong, trở về bộ phận nhân sự đi......"
"Vâng....." Tĩnh Đồng mỉm cười, cầm cà phê cẩn thận đặt lên bàn Trác Bách Quân, nhưng bởi vì khom người một cái, hai cúc áo trên ngực “cốc” một tiếng, bung ra, lộ ra bộ ngực sữa thật sự mê người, khuôn mặt của cô lập tức đỏ lên, nắm chặt cổ áo trên ngực, vội vàng nói tiếng xin lỗi, muốn xoay người rời đi, Trác Bách Quân lại nắm chặt tay Tĩnh Đồng, nhìn cô, ánh mắt lộ ra ánh sáng dâm tà nói: "Cô muốn đi đâu?"
Cử động của Trác Bách Quân làm cho Tĩnh Đồng có chút hoảng sợ, run run hỏi: "Tổng giám! Anh muốn làm gì?"
"Không phải cô muốn làm thư ký của tôi sao?" Trác Bách Quân lập tức nắm chặt cổ tay Tĩnh Đồng, làm cho cả người cô nằm vắt ngang bàn làm việc nghiêng ra trước, áo lót ren và bộ ngực sữa lập tức bày ra không bỏ sót, thậm chí bởi vì quá đầy đặn, trong áo lót lộ ra một chút điểm hồng làm cho người ta muốn mút lấy, ánh mắt của hắn sáng lên..