Quốc Sắc Sinh Kiêu

chương 1008: lễ vật

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tại Lạc An, ở bên trong Tuyết Điện hoàng cung.

Hoàng hậu đứng ở bên ngoài Quang Minh Điện, cảm thấy hơi oan ức và phẫn nộ. Gương mặt nàng điềm tĩnh như nước, ôn nhu hiền đức. Dựa vào nét mặt thì rất khó nhận ra suy nghĩ trong lòng nàng, chỉ nhíu đôi mày liễu lại cũng đã là chuyện rất hiếm thấy. Nếu như không phải trong lòng đang tức giận thì đôi lông mày rất đẹp của nàng rất hiếm khi nhíu lại như vậy.

Nàng cảm thấy oan ức phẫn nộ và lại càng lo lắng.

Nàng đã ở bên cạnh hoàng đế hơn hai mươi năm, hoàng đế vẫn che chở nàng rất nhiều. Mỗi người đều có lúc buồn bực, mỗi khi hoàng đế không muốn thấy bất kỳ ai thì bên người hắn luôn có hoàng hậu làm bạn.

Nhưng lúc này, hoàng hậu khó có thể gặp mặt hoàng đế.

Tuy hoàng hậu chưa bao giờ có ác ý muốn hãm hại người khác nhưng trong lòng vẫn không nhịn được coi vị Tuyết Hoa nương nương kia như hồ ly tinh. Hoàng đế tu đạo vốn đã rất lạnh nhạt đối với việc triều chính. Nhưng cho dù thế nào thì sau khi tu đạo, hoàng đế thường thường vẫn sẽ triệu tập trọng thần tới bàn việc trong điện, quần thần vẫn có thể có cơ hội nhìn thấy hoàng đế.

Thế nhưng, từ sau khi con hồ ly tinh Tuyết Hoa nương nương kia đến, dường như hoàng đế đã quên rằng hắn chính là vua của một nước. Hoàng đế bắt đầu không để ý tới triều chính, thậm chí rất ít khi ra Quang Minh Điện, cả ngày chỉ ở bên trong Tuyết Điện cùng Tuyết Hoa nương nương.

Tuy hoàng hậu lo lắng việc hoàng đế không để ý tới triều chính như vậy sẽ khiến quốc gia loạn lạc nhưng xưa nay nàng vốn không nhúng tay vào việc triều chính, cũng không nói tới quốc sự ở trước mặt hoàng đế. Hôm nay, nàng tới Quang Minh Điện chỉ vì nàng quả thật lo lắng cho thân thể của hoàng đế. Hoàng đế đã già nua. Đừng nói rằng bây giờ hắn đã lớn tuổi, cho dù vào lúc trẻ trung khoẻ mạnh thì cũng không thể ngày đêm mê muội trong ca vũ phong nguyệt như vậy được.

Hoàng hậu chưa từng nghĩ rằng, một người trước kia tung hoành thiên hạ, hoài bão rộng lớn, một đời anh minh như vậy, theo năm tháng trôi qua đã trở nên hoang đường, càng ngày càng hôn hội.

Lẽ nào hắn đã mất đi hết tất cả trí tuệ và anh minh rồi sao? Khi trở nên già yếu, trí tuệ cũng dần dần bị mất đi sao?

Hoàng hậu biết rõ, vị Tuyết Hoa nương nương kia chính mà mỹ nhân do Hà Tây Đạo Tổng đốc Tinh Trung Hầu, Phùng Nguyên Phá kính hiến. Thậm chí, nàng còn biết rằng hoàng đế tu đạo, muốn vượt qua cửa ải thì nhất định phải cần tới sự trợ giúp của nhân đỉnh. Vị Tuyết Hoa nương nương này chính là nhân đỉnh do Phùng Nguyên Phá đưa tới.

Tuyết Hoa nương nương e lệ, khúm núm. Tuy dáng hình nàng mỏng manh nhưng vốn xuất thân là người Hồ, thể chất vô cùng tốt, xinh đẹp phong tao, tinh thông thuật giường chiếu. Hoàng hậu không tin việc một hoàng đế già nua vui đùa cùng với một Hồ nữ xinh đẹp mà thân thể vẫn có thể khỏe mạnh.

Một tên thái giám người Hồ cao to chậm rãi đi tới. Hoàng hậu nhíu mày, hỏi:

- Thánh thượng có để cho bổn cung vào không?

- Xin lỗi hoàng hậu. Thánh thượng đã nói rằng hôm nay cũng không gặp ai.

Da Lợi Tân biết trước mắt mình chính là hoàng hậu. Tuy lúc bình thường hắn rất kiêu ngạo, hung hăng, nhưng lúc này cũng không dám làm càn. Lần trước đánh nhau với Sở Hoan ở Quang Minh Điện, hắn đã bị dạy dỗ một trận nên thân, khiến cho tính kiêu ngạo bị giảm đi không ít. Hắn biết ở trong hoàng cung này, cho dù có chỗ dựa là Tuyết Hoa nương nương thì cũng vẫn có nhân vật lợi hại hơn dám ra tay với mình.

Đôi lông mày của hoàng hậu càng nhíu chặt hơn. Thủy Liên ở bên cạnh hoàng hậu không nhịn được, nói:

- Da Lợi Tân công công, ngươi có nói rõ với thánh thượng là hoàng hậu cầu kiến không?

Thủy Liên rất ghét mấy tên người Hồ.

Hắn vốn là người luôn ở bên cạnh hoàng đế, có địa vị cực cao ở trong cung. Đừng nói là cung nữ thái giám trong cung, ngay cả những phi tần hậu cung cũng đều phải nể mặt vị Thủy công công này.

Thế nhưng từ lúc Tuyết Hoa nương nương đến, hắn cũng chỉ có thể ở Quang Minh Điện chờ, không có tư cách tiến vào bên trong Tuyết Điện. Nếu muốn cầu kiến thánh thượng thì phải cần tới hai tên thái giám người Hồ bẩm báo trước. Một công công đứng đầu như hắn bây giờ cũng rất khó có thể gặp mặt hoàng đế. Trong mắt mọi người, hắn giống như đã bị thất sủng. Đám người trong cung gặp được Thủy Liên cũng đã tỏ vẻ không tôn trọng.

Thủy Liên biết rõ lúc này chỉ có hoàng hậu là có thể kéo hoàng đế ra khỏi Tuyết Hoa nương nương mà thôi. Chỉ cần kéo hoàng đế ra khỏi Tuyết Hoa nương nương thì địa vị của đám thái giám người Hồ ở trong cung sẽ giảm xuống, địa vị của Thủy công công hắn sẽ có thể khôi phục lại như xưa.

Có không ít cung nữ, thái giám trong cung hoàng hậu chính là tâm phúc của Thủy Liên. Hắn vờ vô tình tiết lộ với đám người trong cung hoàng hậu biết rằng đám thái giám người Hồ hung hăng càn quấy, Tuyết Hoa nương nương và hoàng đế ăn chơi vô độ. Dĩ nhiên, cung nữ của hoàng hậu biết chuyện này thì hoàng hậu cũng sẽ biết.

Hoàng hậu đã rất vất vả đi đến đây nhưng hoàng đế vẫn không chịu gặp mặt, điều này khiến cho Thủy Liên lập tức cuống lên. Lúc này, Da Lợi Tân khá coi thường Thủy Liên, liền trợn mắt lên, nói:

- Đương nhiên là Tạp gia đã nói rõ ràng. Thánh thượng nói rồi, người không muốn gặp ai, Tạp gia chỉ nói đúng theo lời thánh thượng mà thôi!

Sau đó hắn không nói nhiều, chỉ khom lưng về phía hoàng hậu, xoay người muốn trở lại bên trong điện.

Hoàng hậu yên lặng, chẳng biết vì sao trong lòng cảm thấy hơi chua xót, cô đơn. Đúng lúc nàng muốn rời đi thì lại thấy một viên quan mang theo mấy người đi tới. Hoàng hậu vừa liếc nhìn đã nhận ra đây chính là Lâm Nguyên Phương bộ Thượng Thư. Đây là thần tử mà hoàng đế cực kỳ tin tưởng, nhưng hoàng hậu không có ấn tượng tốt với người này.

Theo sau Lâm Nguyên Phương là bốn tên tùy tùng. Bốn người này đang dùng hai đòn gánh bê lấy một rương gỗ lớn. Rương gỗ này được làm từ loại gỗ hàng đầu, bên ngoài dát vàng, kim quang chói mắt, nhìn qua vô cùng đắt giá.

Nhìn thấy hoàng hậu, Lâm Nguyên Phương vội vàng chạy tới, quỳ rạp dưới đất, hô:

- Thần Lâm Nguyên Phương tham kiến hoàng hậu, hoàng hậu vạn an!

Hoàng hậu tươi cười, nói:

- Lâm thượng thư hãy bình thân.

Rồi nàng không nhịn được, hỏi:

- Lâm thượng thư đưa tới món đồ gì vậy?

- Hồi bẩm hoàng hậu, đây không phải là vật do thần hiến.

Lâm Nguyên Phương lập tức nói:

- Đây là quà do Tinh Trung Hầu từ Hà Tây Đạo ngàn dặm xa xôi dâng hiến tới. Thần đang muốn kính hiến cho thánh thượng.

Hoàng hậu nghe vậy, lập tức cảm thấy không có hứng thú gì.

Hoàng hậu biết rõ Tinh Trung Hầu, Phùng Nguyên Phá là hạng người gì. Ai cũng có thể nhìn ra vẻ nịnh nọt, a dua của Lâm Nguyên Phương, nhưng Phùng Nguyên Phá lại không như thế.

Phùng Nguyên Phá vốn xuất thân từ nghề giết lợn. Thoạt nhìn qua thì có vẻ giản dị, nhưng hoàng hậu biết rất rõ, so với Lâm Nguyên Phương, công phu nịnh nọt của Phùng Nguyên Phá mới đúng là lô hỏa thuần thanh. Cho đến bây giờ, hoàng đế vẫn luôn yêu thích vị Tinh Trung Hầu này, nhiều lần khen Phùng Nguyên Phá tuyệt đối trung thành, đúng là thần tử vừa trung thành lại có năng lực hiếm thấy.

Từ trước tới nay, hoàng hậu cũng không có cảm giác gì đối với Phùng Nguyên Phá. Biển có thể thu nạp được trăm sông, hoàng đế muốn trị vì thiên hạ, người nào cũng muốn dùng. Nhưng lần trước, sau khi Phùng Nguyên Phá kính hiến Tuyết Hoa nương nương, hoàng hậu đã cảm thấy hơi bất mãn đối với Phùng Nguyên Phá. Hôm nay lại thấy Phùng Nguyên Phá đưa đồ vật tới, trong lòng càng cảm thấy không thoải mái. Nàng cũng không hỏi nhiều, chỉ liếc vào chiếc rương gỗ lớn dát vàng kia một chút rồi lập tức tức xoay người rời đi.

Lâm Nguyên Phương đợi tới khi hoàng hậu rời đi mới đứng dậy, nhìn bóng lưng hoàng hậu, sửa sang lại quan bào. Vừa nghiêng đầu sang hướng khác, hắn đã thấy vị Da Lợi Tân kia đi tới.

Gương mặt của Lâm Nguyên Phương vốn đã hiện ra vẻ lạnh nhạt, lúc này lại nở nụ cười ôn hòa, dễ gần. Dường như Da Lợi Tân cũng có ấn tượng rất tốt đối với vị Lâm thượng thư này, tươi cười nói:

- Đây chẳng phải là Lâm thượng thư sao?

Lâm Nguyên Phương đã chắp tay cười nói:

- Da công công, ngươi vất vả ngày đêm, quả thật là đã cực khổ rồi.

Hắn tiến lên, cũng không thèm nhìn tới Thủy Liên, lấy ra một thỏi vàng đặt vào trong tay Da Lợi Tân:

- Công công quá vất vả, cũng phải chú ý tới thân thể của mình. Không biết lúc này thánh thượng có bận gì không?

Thủy Liên thờ ơ lạnh nhạt đứng ở một bên, trong lòng cực kỳ bất bình. Hắn thầm nghĩ Lâm Nguyên Phương quả nhiên là kẻ hai mặt. Trước khi Tuyết Hoa nương nương vào cung, một khi Lâm Nguyên Phương nhìn thấy mình đều hiện ra vẻ khách khí, thường xuyên đưa cho ít đồ. Nhưng lúc này, hắn không thèm nhìn tới một chút nào. Nghĩ đến đây, trong lòng Thủy Liên vang lên cái tên Sở Hoan. Nếu nói về đạo làm người, Thủy Liên thật sự cảm thấy Sở Hoan là người rất có tình có nghĩa. Cho dù biết mình thất thế cũng khách khí với mình, không hề dối trá.

Da Lợi Tân thản nhiên thu vàng, mặt mày hớn hở nói:

- Thánh thượng vừa gặp Huyền Chân Đạo Tông, lúc này đang nghỉ ngơi. Nhưng Tạp gia sẽ đi bẩm báo vì Lâm thượng thư.

- Làm phiền, làm phiền!

Lâm Nguyên Phương vừa cười vừa nói:

- Phiền công công nói với thánh thượng rằng Tinh Trung Hầu, Phùng Nguyên Phá có lễ vật muốn kính dâng lên. Hạ quan đã đưa đến trong cung, muốn mời thánh thượng xem qua một chút!

- Lễ vật của Tinh Trung Hầu sao?

Da Lợi Tân lập tức nói:

- Tạp gia này sẽ lập tức đi bẩm báo.

Da Lợi Tân đi vào bẩm báo, Lâm Nguyên Phương để tùy tùng đặt rương gỗ xuống, chắp hai tay sau lưng, ở ngoài điện chờ đợi. Ánh mắt hắn đảo qua Thủy Liên, nhưng vẫn làm như không nhìn thấy gì.

Chỉ trong chốc lát, Da Lợi Tân đã đi ra, nói:

- Lâm thượng thư, tùy tùng của ngươi không thể vào điện!

Sau đó hắn vẫy tay ra hiệu cho vài tên võ sĩ trước điện:

- Mấy người các ngươi mang rương gỗ vào đi.

Lúc này hắn mới cười nói với Lâm Nguyên Phương:

- Lâm thượng thư, thánh thượng ở bên trong chờ ngươi, mời đi theo Tạp gia!

Da Lợi Tân dẫn đường đi trước, Lâm Nguyên Phương theo ở phía sau. Đằng sau là bốn tên võ sĩ trước điện đang khiêng rương gỗ tiến vào bên trong Tuyết Điện.

Lâm Nguyên Phương được dẫn tới bên cạnh một chiếc giường lớn bên trong điện. Xung quanh chiếc giường lớn này đều là màn màu vàng buông xuống, không nhìn thấy động tĩnh bên trong.

Lâm Nguyên Phương ra hiệu cho đám võ sĩ trước điện đặt rương gỗ xuống, đợi đám võ sĩ lui ra mới quỳ gối bên giường, cung kính nói:

- Vi thần Lâm Nguyên Phương bái kiến thánh thượng, nguyện Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế. Bái kiến Tuyết Hoa nương nương, nguyện nương nương thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế!

Hắn đã nghe được một chút động tĩnh ở bên trong tấm màn màu vàng. Tiếng cười khẽ cùng tiếng nói mơ hồ truyền ra, chắc hẳn hoàng đế và Tuyết Hoa nương nương đang ở trong đó. Tuy Tuyết Điện cấm không cho người đi vào, nhưng Huyền Chân Đạo Tông và Lâm Nguyên Phương lại là ngoại lệ. Mỗi ngày, Huyền Chân Đạo Tông đều tới thiền cùng hoàng đế. Tuy bây giờ có thêm Tuyết Hoa nương nương, nhưng vẫn không ảnh hưởng tới sự sủng tín của hoàng đế đối với Huyền Chân Đạo Tông. Mỗi ngày, Huyền Chân Đạo Tông đều đến Tuyết Điện này. Tuy Lâm Nguyên Phương không được tới đây nhiều như Huyền Chân Đạo Tông, nhưng chỉ cần vào cung cầu kiến thì hầu như hoàng đế đều sẽ tiếp kiến.

Đột nhiên, tiếng nói lười biếng của hoàng đế bên trong nhanh chóng truyền ra:

- Là Lâm ái khanh sao? Nghe nói ngươi đem lễ vật tới, rốt cuộc đó là gì vậy?

- Hồi bẩm thánh thượng, không phải vi thần kính hiến lễ vật mà là Tinh Trung Hầu phái người từ Hà Tây Đạo đưa tới.

Lâm Nguyên Phương chổng mông, kê đầu sát mặt đất, nói:

- Vi thần cung thỉnh thánh thượng nhìn qua!

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio