Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

chương 1109: tiểu bạch gặp nạn (7)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Sahara

"Không xong!"

Nam Cung Khánh cảm nhận được khí thế phát ra từ trên người Lâm Nhược Bạch, sắc mặt liền đại biến, vội vàng quát to: "Nhanh tới ngăn cản nha đầu này lại, bằng không sẽ không kịp nữa!"

Tức khắc, tất cả mọi người đều nhắm vào Lâm Nhược Bạch, thân hình bọn họ tựa như những lưỡi đao sắc bén, giết người trong vô hình.

Đôi con ngươi đỏ như máu của Lâm Nhược Bạch là một mảnh bình tĩnh, tĩnh đến không hề gợn sóng, ánh mắt lạnh lùng cứ thế mà nhìn đám người đang lao về phía mình.

Gió lốc trên đỉnh đầu Lâm Nhược Bạch không có tiêu tán, ngược lại còn càng ngày càng tăng trưởng mãnh liệt.

Cuồng phong nổi lên quanh thân Lâm Nhược Bạch, mái tóc đen dài vũ động trong cuồng phong, khuôn mặt nhỏ tinh xảo đáng yêu còn chưa thoát hết nét trẻ con, nhưng lại không còn một chút linh khí cùng sinh động của quá khứ, chỉ còn lại sự lạnh nhạt làm tâm người khác phải chấn động mà run sợ.

Ngay khoảnh khắc mà đám người Nam Cung Khánh lao đến trước mặt Lâm Nhược Bạch, khí thế trên người cô liền bất ngờ nổ mạnh một cái, dư ba bắn ra, thổi quét bốn phía xung quanh, nháy mắt đã đem tất cả những người lao tới bắn ngược lại ra ngoài, chật vật ngã xuống đất.

Nam Cung Khánh cảm thấy kinh ngạc mà ngẩng đầu lên, nhìn về phía tiểu cô nương một thân y phục màu xanh đậm, trong ánh mắt ông ta tràn đầy sự kinh hoảng và sợ hãi.

Ma!

Xác thật, hiện tại, Lâm Nhược Bạch ở trong mắt bọn họ mà nói, giống như là một Huyết Ma khát máu, dường như đã mất đi hết tất cả lý trí, chỉ còn biết có chém giết mà thôi.

"Chạy!"

Mấy người Nam Cung Khánh quay sang nhìn nhau, sau đó liền quay người mà chạy trốn đi.

Kế sách hiện giờ của bọn họ, là chỉ có thể nhanh chóng trở về tìm viện binh.

"Chủ nhân.... "

Thanh Loan ngơ ngác nhìn Lâm Nhược Bạch.

Không biết tại sao, nhưng, thời khắc này, Lâm Nhược Bạch cho nó một cảm giác rất xa lạ.

Cảm giác này, khiến nó run sợ mà không biết lý do.

"Các ngươi đều đáng chết!"

Lâm Nhược Bạch nâng tay lên, thoáng chốc, trong tay cô liến chém ra một đạo linh khí, đạo linh khí này đánh trúng lên người một trưởng lão của Nam Cung gia.

Trong thời khắc này, tất cả mọi người đều được chứng kiến một cảnh tượng mà suốt đời khó quên.

Trước ngực trưởng lão bị Lâm Nhược Bạch đánh trúng xuất hiện một cái lỗ lớn, nhưng lại không có một giọt máu nào chảy ra, sau đó, cái lỗ kia càng lúc càng lớn, rồi dần dần khuếch tán ra toàn thân của trưởng lão kia, không mất bao nhiêu thời gian, cả người ông ta đã biến thành tro bụi, tiêu tán trong không khí.

Ông ta ngay cả kêu cũng không kịp kêu lên một tiếng thì đã chết rồi.

Mà người trưởng lão này còn là một cường giả Tôn Linh Giả.

Đường đường một Tôn Linh Giả, ở dưới tay của Lâm Nhược Bạch lại không chống đỡ nổi một chiêu?

Nam Cung Lam nuốt xuống một ngụm nước miếng, theo bản năng lui về sau hai bước, trên khuôn mặt tái nhợt của cô ta chỉ còn lại sự hoảng sợ không thôi, cô ta xoay người, trong đầu chỉ có một ý nghĩ, trốn, trốn khỏi ác ma khát máu này.

Tuy nhiên, vào lúc này, ánh mắt của Lâm Nhược Bạch đã khóa chặt lại trên người Nam Cung Lam.

"Cha, cứu con!" Nam Cung Lam kinh hoảng kêu lên, gấp đến độ cả nước mắt cũng đã rơi xuống.

Cô ta vốn cho rằng đồ đệ của Vân Lạc Phong chỉ là một quả hồng mềm, lại không ngờ tới thực lực của nha đầu này đột nhiên tăng lên một cách cường đại như thế! Sớm biết như vậy, cô ta đã không đi khiêu khích nha đầu này.

Ầm!

Cả người Lâm Nhược Bạch đột nhiên biến mất giữa hư không, khi cô xuất hiện lại, thì đã ở ngay sau lưng Nam Cung Lam, Lâm Nhược Bạch đánh một quyền lên lưng Nam Cung Lam, đem cả người ả đánh bay xa tận mấy thước, khi ả té xuống đất thì miệng không ngừng nôn ra máu tươi.

Nam Cung Lam sợ hãi ngẩng đầu lên, liền thấy ngay Lâm Nhược Bạch đang sắp sửa lao đến trước mặt mình.

"Ngươi.... Ngươi đừng giết ta, ta sai rồi, cầu xin ngươi đừng giết ta!"

Nam Cung Lam như lê hoa đới vũ* mà nhìn Lâm Nhược Bạch, trong ánh mắt tràn ngập sự hoảng sợ của cô ta còn hàm chứa một tia khẩn cầu.

(*lê hoa đới vũ: hoa lê dính hạt mưa, vốn dùng miêu tả vẻ đẹp khi khóc của Dương Quý Phi, về sau được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái.)

Nghiễm nhiên, hiện giờ Lâm Nhược Bạch ở trong mắt Nam Cung Lam, chẳng khác gì so với ác ma.

"Chết!"

Lâm Nhược Bạch hơi hơi nâng cằm lên, từ trên cao mà nhìn xuống Nam Cung Lam đang nằm dưới đất, trường kiếm trong tay giơ lên cao, mắt thấy tích tắc thôi là sẽ hạ xuống, làm cho khuôn mặt của Nam Cung Lam trắng bệch cắt không còn một giọt máu.

Ầm!

Đúng ngay vào lúc này, từ một chỗ không xa, mấy đạo khí thế cường đại đột ngột truyền đến, làm bầu trời vốn đã ảm đạm vô sắc, bây giờ càng thêm u ám.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio