Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

chương 1130: vân lạc phong phẫn nộ (12)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Sahara

**** 2h11" sáng, trùm mềm edit!!!!

______

Thân mình Nam Cung Lam mềm nhũn, nằm ngã ra đất, hai mắt vẫn mở to, nhưng lại trống rỗng vô hồn.

"Trà Sữa, hình phạt đối với những kẻ này giao cho ngươi chấp hành! Chuột hậu, ngươi mang theo tộc chuột đi giám sát người của hai đại gia tộc còn lại. Hiện tại ta phải trở về trị liệu cho Nam Cung trước, sau đó mới đi tìm hai đại gia tộc kia để tính sổ!"

Những việc mà Vân Lạc Phong cô làm ở Nam Cung gia, rất nhanh thì sẽ truyền tới tai của hai đại gia tộc còn lại, cho nên cô mới ra lệnh cho chuột hậu đi giám sát bọn chúng, để tránh những kẻ đó vừa thấy tình thế không ổn liền thừa cơ mà chạy trốn.

"Hít!"

Thời điểm mà Vân Lạc Phong khom lưng xuống vác Nam Cung Vân Dật lên, Nam Cung Vân Dật bị cô động trúng chỗ đau, tức thì liền nhe răng trợn mắt: "Vân Lạc Phong, ngươi có phải là nữ nhân không hả? Động tác không thể ôn nhu dịu dàng một chút hay sao?"

Vân Lạc Phong liếc nhìn Nam Cung Vân Dật: "Đối với ngươi, không cần phải ôn nhu!"

Khuôn mặt tuấn mỹ của Nam Cung Vân Dật tức khắc liền đen lại, oán giận nói: "Hai chủ tớ các ngươi đúng là có cùng một tính cách mà, quả thật là có thứ chủ nhân nào thì sẽ có cái dạng sủng vật thế ấy!"

Nghe thấy lời này, Vân Lạc Phong hơi hơi nheo hai mắt lại, bàn tay cô dùng thêm chút sức mà ấn xuống chỗ xương bị gãy của Nam Cung Vân Dật, khiến hắn ta đau đến mức kêu lên ỏm tỏi.

"VÂN, LẠC, PHONG!" Nam Cung Vân Dật nghiến răng nghiến lợi gằn từng chữ.

"Nam Cung, lý do gì mà ngươi lại để Nam Cung Lam tra tấn đến mức này hả?" Vân Lạc Phong cong môi cười lạnh: "Linh thú ta cho ngươi đâu?"

Nam Cung Vân Dật ngượng ngùng nói: "Nam Cung Lam dùng đồ đệ của ngươi uy hiếp ta, ta không còn biện pháp nào, chỉ đành thu hồi hai linh thú trở về!"

"Ngươi tốt xấu gì cũng ở Hoa Hạ đọc nhiều sách như vậy, trong đầu ngươi chẳng lẽ toàn là bùn nhão à?" Vân Lạc Phong cười lạnh: "Ả uy hiếp ngươi, ngươi liền thu hồi lại linh thú? Bọn họ bắt đi tiểu Bạch, chẳng qua là muốn ép ta giao ra thuốc giải mà thôi! Chúng tuyệt đối sẽ không dám làm tổn hại đến tánh mạng của tiểu Bạch, tại sao điều cơ bản như vậy mà ngươi cũng nghĩ không ra hả?"

"Huống chi.... " Vân Lạc Phong dừng lại một chút: "Bọn chúng vốn không giết được tiểu Bạch, nếu không cũng sẽ không dùng hồn đinh để khắc chế con bé!"

Nam Cung Vân Dật sờ sờ gáy mình, trên mặt có chút xấu hổ: "Tình thế lúc đó quá cấp bách, ta làm sao mà nghĩ được nhiều như vậy!"

"Nhớ kỹ bài học lần này! Sau này làm bất cứ việc gì cũng nên dùng đầu óc mà suy nghĩ cho kỹ, đừng có quá xúc động!" Vân Lạc Phong lại lần nữa liếc mắt nhìn Nam Cung Vân Dật: "Ngươi và tiểu Bạch đối với ta mà nói, đều rất quan trọng, ta không hy vọng người bên cạnh mình bị thương, đặc biệt là những trường hợp vốn dĩ không cần bị thương!"

Thực lực của Nam Cung Vân Dật không tệ, hơn nữa còn có thêm hai con linh thú bảo hộ, vậy mà lại để Nam Cung Lam đánh cho tàn phế đến mức này.

"Đa tạ..."

Vừa định nhấc chân đi, bỗng nhiên từ đầu vai truyền tới hai chữ này, lập tức khiến Vân Lạc Phong phải ngừng bước lại.

"Nam Cung!" Vân Lạc Phong hơi mỉm cười: "Rất nhanh thì ta sẽ phải rời khỏi Vô Hồi Đại Lục này rồi! Khi ấy, ta sẽ ở tại một đại lục khác chờ ngươi, ta chờ ngươi sau khi trở nên mạnh hơn, sẽ đi đến đó tìm ta!"

Ngữ khí của Nam Cung Vân Dật chưa từng có lúc nào nghiêm túc như lúc này: "Được! Ta nhất định sẽ đi tìm ngươi!"

Đây là lời hứa của Nam Cung Vân Dật hắn với hảo huynh đệ của mình!

Lời hứa nhất sinh nhất thế!

Sau khi trở lại Y Tháp, Vân Lạc Phong bắt đầu chữa thương cho Nam Cung Vân Dật.

Bởi vì thương thế Nam Cung Vân Dật quá nặng, muốn nhanh chóng chữa khỏi là không dễ dàng một chút nào. Vì thế, đoán chừng phải mất thời gian mấy ngày, mới có thể giúp Nam Cung Vân Dật bình phục lại.

Cũng ngay trong thời điểm này, Mộ Sở bị Vân Lạc Phong phái đi hàn đàm thí luyện rốt cuộc cũng quay về...

"Vân cô nương, ta đã hoàn thành nhiệm vụ, lấy được long lân mang về. Không biết, hiện tại ta đã có thể gia nhập Y Tháp được chưa?" cả người Mộ Sở có chút lung lay đứng không vững, phân nửa trên mặt nhiễm đầy máu tươi, một ngón tay lộ cả ra phần xương trắng, y phục trên người thì rách tả tơi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio