Quỷ Đế Cuồng Thê: Đại Tiểu Thư Ăn Chơi Trác Táng

chương 989: hạng nhất (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Edit: Sahara

Thân mình Long Nguyên chợt mền nhũn, ngã phịch xuống ghế, thần sắc uy nghiêm của hoàng đế lúc này bị thay bằng một mảnh tái nhợt, sắc mặt thập phần khó coi.

Những người vừa bị đào thải còn chưa biết là có chuyện gì xảy ra, quay sang hai mặt nhìn nhau đầy khó hiểu, lát sau mới có người giải thích cho họ biết tình huống hiện tại là như thế nào. Sau khi được biết trận pháp mà Vân Lạc Phong đối mặt là trận pháp dùng để khảo hạch y sư tiến vào ngự y viện, thì tất cả bọn họ đều trợn mắt há hốc mồm.

Dưới không khí lạ thường như thế, nửa canh giờ nữa lại trôi qua, đại môn của Dược Tháp lại chậm rãi hé mở, một đám người trẻ tuổi không thông qua được tầng ba uể oải ủ rũ xuất hiện ngay ở cửa tầng một.

Một lần nữa, trong số những người kia vẫn không có thân ảnh của Vân Lạc Phong.

"Khảo nghiệm ở tầng ba kết thúc rồi, nếu như không thấy Vân Lạc Phong bị đào thải thì có nghĩa là cô ấy đã thành công tiến lên tầng bốn!"

Tầng thứ tư, chỉ có các y sư trong ngự y viện mới đủ thực lực tiến vào!

Hiện tại, Vân Lạc Phong đã tiến vào tầng thứ tư?

Hít!!!

Tất cả mọi người lại phải hít thêm một ngụm khí lạnh vào người, trợn mắt há hốc mồm mà nhìn cánh cửa lớn của Dược Tháp từ từ đóng chặt lại.

"Cát Dương, ông đoán thử xem, nha đầu kia có thể lên được tầng thứ năm hay không?"

Gương mặt già nua của Thanh Mộc có chút kích động, ngay cả giọng nói cũng có chút run rẩy.

Không có người nào hiểu rõ hơn so với người của ngự y viện, cái khảo hạch này khó đến mức nào? Nếu như Vân Lạc Phong có thể thành công thông qua được tầng thứ năm, vậy thì có thể đại biểu cho việc y thuật của Vân Lạc Phong không hề kém hơn y sư trong ngự y viện.

Tuy nhiên, người của ngự y viện đại đa số đều đã quá nửa trăm, nha đầu này lại mới có bao lớn? Tuổi còn trẻ mà đã có thành tựu bậc này, Thiên Vân Quốc đúng là đã nhặt được một bảo vật tuyệt thế mà!

Thời gian của tầng thứ năm cũng đã qua!

Trong số những thí sinh bị đào thải, vẫn không hề có bóng dáng của Vân Lạc Phong như cũ.

Cảm xúc khiếp sợ của mọi người lúc đầu bây giờ đều đã biến thành chết lặng. Dường như bọn họ đã có thể tiếp nhận được một phần của sự chấn động mà Vân Lạc Phong mang đến cho bọn họ.

Thanh Mộc và Cát Dương lại quay sang nhìn nhau, đều thấy được sự vui sướng trong mắt đối phương.

Bọn họ hoàn toàn có thể tưởng tượng, nếu như hành vi của Vân Lạc Phong trong ngày hôm nay bị truyền ra ngoài, thì ngay cả hai đế quốc còn lại cũng sẽ dốc lòng chiêu mộ Vân Lạc Phong.

"Các người đoán xem, rốt cuộc Vân Lạc Phong có thể đi được đến tầng thứ mấy đây?"

"Cái này cũng khó nói lắm, bất quá, ta đoán cô ấy rất nhanh sẽ đến cực hạn thôi! Khẳng định là ở tầng thứ sáu Vân Lạc Phong sẽ bị đào thải!"

Nhóm quần chúng bắt đầu sôi nổi nghị luận, trong mắt bọn họ lúc này đã không còn sự trào phúng như lúc mới bắt đầu, ngược lại là đang suy đoán xem Vân Lạc Phong sẽ có thể đi được đến tấng thứ mấy của Dược Tháp!

Đại môn của Dược Tháp lại lần nữa mở ra!

Hai tay của Liễu Thần Dật chắp ra sau lưng, khóe môi giương lên nụ cười đắc ý, đôi con ngươi ôn nhuận đảo quanh bốn phía, hỏi: "Vân Lạc Phong đâu? Có phải là đang núp ở đâu đó không dám ra gặp ta hay không? Các người mau bảo cô ta ra gặp ta đi! Yên tâm! Liễu Thần Dật ta là người từ trước đến giờ luôn thương hương tiếc ngọc, ta sẽ không thật sự phế đi cánh tay của cô ta đâu!"

Trong Dược Tháp này, người có thể đi được đến tầng sáu cũng đã được xem như là một thiên tài xuất chúng.

Cho nên, Liễu Thần Dật kết luận, Vân Lạc Phong tuyệt đối không thể đi được đến bước này.

Nhưng điều khiến cho Liễu Thần Dật thấy khó hiểu chính là, bình thường đám hoa si kia thấy hắn thì sẽ như ruồi thấy mật mà bu lại chung quanh, lúc này thấy hắn ra tới, chiếu lý nên đến vây quanh hắn mà hỏi han ân cần mới đúng. Thế nhưng lúc này đây, một người cũng không thấy đến, ngược lại còn dùng một loại ánh mắt cổ quái mà nhìn hắn.

Liễu Thần Dật cuối cùng cũng cảm thấy có điều gì đó không thích hợp, liền nhíu chặt mày, hỏi: "Xảy ra chuyện gì?"

Lúc này, Lăng Quý Phi ngồi trên đài cao, sắc mặt đã có chút khó coi, ngữ khí cũng mang theo vài phần nghiêm khắc: "Liễu Thần Dật, ngươi đúng là đã khiến cho Lam Tường Quốc chúng ta mất hết thể diện, cư nhiên chỉ có thể đi được đến tầng thứ sáu thì bị đào thải! Ngay cả Vân Lạc Phong mà vẫn còn chưa có ra khỏi Dược Tháp kia kìa!"

Vốn dĩ nghe thấy Lăng Quý Phi quở trách, Liễu Thần Dật liền có chút khó chịu mà trầm mặt xuống, thế nhưng, một câu tiếp theo của Lăng Quý Phi lại khiến cho hắn chết sửng tại chỗ.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio