Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 618: Hình gia
Hắn và Thiên thị vừa thấy vú già kia, đã cảm thấy có gì đó không đúng.
Người nọ rất gầy, gầy đến da bọc xương, hai má bôi rất đỏ, ngoài miệng cũng quẹt đầy son, đôi đồng tử đen nhánh nhìn chằm chằm người ta, nhìn có hơi đáng sợ.
Vì thế hai người vội ngăn cản Tứ gia.
Nào biết đúng lúc này, trong miệng nữ nhân kia phát ra một loạt âm thanh.
"Kháng tinh tạo thành trường phòng, trong mười ngày ắt có tai ương, ruộng đất gió giữ mất chức quan, cũng sẽ bị tiểu nhân gây thương tích, gả cưới hôn nhân vào ngày này, con cháu tân phụ phải giữ phòng trống, mai táng nếu dùng ngày này, lúc ấy sẽ có tai họa, bị thương nặng."
Lúc đó, hắn vừa đến bên cạnh Tứ gia không lâu, lão thái gia cũng không dạy hắn bản lĩnh đoán mệnh và xem phong thủy gì, chưa kịp phản ứng Tứ gia đã hất tay bọn họ, chạy tới."
"Ngươi vừa mới lầm bầm gì thế?" Tứ gia hỏi.
"Ngươi là người Chu gia, còn tới hỏi ta?" Vú già đáp.
"Sao ngươi biết ta họ Chu?"
"Ta còn biết ngươi đứng hàng thứ tư cơ."
"Ngươi là ai?" Bà già hừ một tiếng, lại đáp: "Ta là bà ngoại ngươi."
Tứ gia chợt giận dữ, xoay người rời đi.
Lúc này, trong miệng vú già kia lại lầm bẩm gì đó, Tứ gia đi tới đi lui, đã chậm lại, cuối cùng lại quay đầu, chạy trở về lại.
Cứ như vậy, vú già ngồi nói, Tứ gia đứng nghe... Ước chừng nửa canh giờ, hai người đều không nhúc nhích.
Hắn mấy lần muốn tiến lên kéo Tứ gia đi, đều bị Thiên thị ngăn lại.
Thiên thị lớn hơn hắn ba tuổi, đã làm việc bên cạnh Tứ gia từ sớm
Hắn không dám không nghe Thiên Thị nói, đành phải lặng lẽ hỏi: "Kia vú già lầm bầm gì thế?"
"Hình như đang nói chuyện bói toán phong thủy."
Thiên Thị lắc đầu: "Ta cũng không hiểu lắm."
Hắn sốt ruột đến độ huyệt thái dương giật giật: "Ngươi không hiểu, còn yên tâm để Tứ gia nghe nàng nói hươu nói vượn, lỡ như dạy cái xấu thì làm sao bây giờ?"
"Ngươi vừa tới, nên không hiểu tính Tứ gia." Thiên thị nói nhỏ: "Thứ gì hắn không muốn nghe, thì một câu cũng không lọt vào lỗ tai, thứ hắn muốn nghe, ai cũng kéo không đi được đâu."
Thấy hắn còn trừng hai mắt không hiểu, Thiên Thị lại nói: "Chúng ta làm hạ nhân, tiểu chủ nhân vui vẻ mới là đại sự hàng đầu, những thứ khác đều có thể mở một mắt, nhắm một mắt."
Một lát sau, người Phó gia từ xa tìm đến.
Bà già kia lỗ m ãng sờ s0ạng khắp mặt Tứ gia, cười híp mắt nói: "Gặp ta, là tạo hóa của ngươi, nhớ kỹ rồi thì hãy dùng cả đời, đứa cháu ngoại thân yêu của ta."
Thiên thị vừa thấy nữ nhân kia động thủ, sợ tới mức vội tiến lên, ôm Tứ gia đi.
Hắn đi theo phía sau bọn họ thấy rất rõ ràng, ánh mắt Tứ gia vẫn nhìn về phía bà già kia, không chớp mắt.
Lúc này, người nhà họ Phó cũng nhìn thấy vú già trong vườn ươm, ngươi hỏi ta, ta hỏi ngươi, đều hỏi này vú già chui ở đâu ra thế?
Tiểu Bùi gia đã nghe đến bối rối: "Chẳng lẽ vú già kia không phải là người Phó gia?"
Thái Vi lắc đầu.
"Sau đó người này bị sao?"
Thái Vi cắn bút viết ba chữ: Mắng, đánh, đuổi!
Trong nhà vô duyên vô cớ có một nữ nhân điên, mấy hạ nhân Phó gia đồng loạt xông lên, người mắng kẻ đánh, nữ nhân bị đuổi ra khỏi nhà.
Tóc người phụ nữ kia bị rớt xuống một lọn, hoa cũng rơi, tay áo cũng bị xé hỏng, trên mặt toàn là dấu bàn tay, chật vật không ra gì.
Nhưng nàng còn cười khanh khách, vừa cười, vừa khoa tay múa chân vui sướng nhảy múa, giống như một người điên.
"Thái Vi, lúc ấy Chu Toàn Cửu bao nhiêu tuổi?"
Thái Vi viết một chữ trên giấy: Sáu.
Sáu tuổi?
Chỉ mới sáu tuổi đã có thể nhớ được lời nói điên rồ của nữ nhân điên?
"Chu Thanh, cho Thái Vi chút nước, để hắn nghỉ ngơi một lát."
Tạ Tri Phi ra lệnh xong, quay đầu nhìn Yến Tam Hợp, vừa muốn nói, thì Tiểu Bùi gia đã xông tới như mũi tên.
Mình tới còn chưa đủ, còn vẫy vẫy tay với Lý Bất Ngôn, ý bảo nàng cũng tới nghe thử.
Lý Bất Ngôn thật sự thấy hết nói nổi.
Người này nửa canh giờ trước còn cãi nhau với nàng, còn chỉ trời thề sẽ không để ý tới nàng, lúc này lại gọi nàng qua đó?
Tiểu Bùi gia hơi lành vết sẹo đã quên đau!
Cứ đi đi.
Đại hiệp ta cũng tò mò lắm!
Bốn cái đầu sáp lại, Tiểu Bùi gia lập tức nói: "Phó di nương này có chút tà môn."
Tạ Tri Phi: "Ta cảm thấy nàng cố ý chờ ở nhà họ Phó?"
Lý Bất Ngôn: "Nàng ta nói hơn phân nửa là mấy thứ bàng môn tà đạo."
Yến Tam Hợp: "Ta có một suy đoán lớn mật, là nữ nhân, lại hiểu những thứ tà đạo này, có thể là người của Hình gia hay không?"
Nương nó!
Nương nó!
Nương nó!
Bốn người, tám con mắt, trong mắt đồng thời toát ra một tin tức: Hình gia và Chu gia chẳng lẽ có thù oán?
Tạ Tri Phi quyết định thật mau: "Phải phái người đến núi Ngũ Đài Đông một chuyến."
Tiểu Bùi gia vừa nghĩ đến tính tình lão hòa thượng kia đã đau đầu: "Hắn không chịu nói thật thì làm sao bây giờ?"
"Đơn giản." Yến Tam Hợp cười gằn một tiếng: "Ngươi đe dọa Canh Tống Thăng, xem hắn có nói hay không."
Thật thông minh!
Cũng thật thất đức!
Tiểu Bùi gia lập tức đi tới trước bàn của Thái Vi, cầm lấy bút trên bàn, bắt đầu múa bút thành văn.
Viết xong, lấy quan ấn tùy thân mang theo, hà hơi mấy cái rồi đóng quan ấn của mình lên.
Thấy Thái Vi ngồi trên ghế thái sư nhìn hắn không chớp mắt, Tiểu Bùi gia gấp tờ giấy lại, hừ một cái nói:
"Đại nhân ta nghĩ cách tìm ra nữ nhân điên kia, Chu đại ca, bỏ tiền đi."
Chu Viễn Mặc vểnh tai, nghe được rõ ràng lời nói của bốn người, hắn không nói hai lời, đã lấy trong ngực ra mấy tờ ngân phiếu.
Tiểu Bùi gia nhận ngân phiếu, mở cửa đi ra ngoài, đưa cho Hoàng Kỳ dặn dò.
Trái tim của Hoàng kỳ còn khổ hơn hoàng liên.
Mới trở về, lại phải đi, còn tiếp tục như vậy, thì hắn dứt khoát xuất gia ở đỉnh Đông Đài cho rồi.
Bạc này, tất cả thuộc về ngươi.
Hoàng Kỳ vừa nhìn mấy tấm ngân phiếu kia, ước chừng hơn một ngàn lượng, trong lòng chợt vui như nở hoa.
Đây là một chuyến đi béo bở!
Hắn vội nhét ngân phiếu vào trong ngực, nói với Đinh Nhất: "Ta không ở đây, bảo vệ tốt gia nhà ta. Còn nữa, một chữ cũng không thể bỏ sót, trở về kể lại hết thảy cho ta nghe."
Đinh Nhất: "..."
Chỉ còn lại một mình hắn trông cửa lớn, thật trống vắng.
......
Bùi Tiếu quay lại trong phòng, gật đầu với bọn người Yến Tam Hợp, tỏ vẻ hết thảy đều đã sắp xếp xong xuôi.
Ba người đồng thời giơ tay phải lên, đồng thời giơ ngón cái lên.
Bùi Tiếu trong lòng đắc ý quá trời.
Thấy chưa, thời điểm mấu chốt vẫn phải dựa vào Tiểu Bùi gia hắn!
Hắn thật tình không biết, màn này rơi vào trong mắt Thái Vi, lại là một quang cảnh khác.
Tiểu Bùi gia là con trai Bùi thái y giúp hắn bắt mạch phải không?
Bùi gia là thế y gia tộc.
Nội tình của Tạ đại nhân, hắn cũng từng nghe cai ngục nói.
Con trai út của đại thần nội các Tạ Đạo Chi.
Hai người đều vây quanh cô nương tên Yến Tam Hợp kia, phải chẳng Yến Tam Hợp kia thật sự có bản lĩnh hay không?
Một màn này, rơi vào trong lòng Tạ Nhi Lập, cũng là một cảnh tượng khác.
Chưa gì mà lão tam, Minh Đình và Yến Tam Hợp chủ tớ đã thân nhau đến thế?
Người này nói nửa câu, người kia tiếp nửa câu, cử chỉ của bốn người cực kỳ ăn ý, chẳng ai chen vào được lời nào.