Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 646: Thân chinh
Hàng ngàn dặm.
Kinh thành.
Hán vương bị nhiễm phong hàn, ngã bệnh.
Tin tức truyền đến trong cung, hoàng đế không chỉ phái nội thị đến vương phủ thăm, còn ban thưởng.
Phu thê Triệu Ngạn Tấn vô cùng đắc ý.
Nhưng chưa đắc ý ba ngày thì đã có người buộc tội Hán vương ở kinh thành lâu ngày, mãi không chịu về đất phong, phá hỏng quy củ tiên đế lập ra.
Quy củ là: Hoàng tử trưởng thành không triệu thì không được vào kinh, cho dù có việc thì cũng phải mau trở về.
Hán vương vào kinh vốn để hầu bệnh hoàng đế, bây giờ hoàng đế long thể khỏe mạnh, Hán vương nên quay về đất phong, mà không nên ở lại trong kinh.
Triệu Ngạn Tấn căn bản không để loại tấu chương buộc tội này vào mắt.
Một tháng nữa là đến lễ mừng năm mới rồi, bệ hạ tuổi lớn, thích con cháu vây quanh, tấu chương này không cần hắn ra mặt, thì bệ hạ cũng sẽ giải quyết cho hắn.
Chắc chắn rồi.
Ngày hôm sau lúc lâm triều, hoàng đế không nhắc tới chuyện tấu chương buộc tội, chỉ hỏi giám chủ Khâm Thiên Giám Chu đại nhân, đã định ngày ban hôn cho hoàng thái tôn chưa."
Chu đại nhân tiến lên một bước, nói mùng tám tháng năm sang năm là ngày tốt nhất, thích hợp kết hôn, ngày này cũng hợp với ngày sinh của Hoàng thái tôn và Ngô gia tam nữ.
Hoàng đế trầm ngâm một lúc lâu, lắc đầu nói: "Trong tháng hai chọn ngày tốt đi."
Quần thần xôn xao.
Bây giờ cách tháng hai, còn không đến ba tháng thời gian, ba tháng chuẩn bị đại hôn của hoàng thái tôn, thật sự là quá vội vàng.
Nào biết, câu nói kết tiếp của Hoàng đế lại càng khiến mọi người khiếp sợ.
"Tháng ba, trẫm muốn ngự giá thân chinh, Chu đại nhân, ngươi giúp trẫm chọn ngày lành."
Hoàng đế ngự giá thân chinh?
Sáu mươi hai tuổi?
Hèn gì lại muốn tổ chức đại hôn của thái tôn sớm trong tháng hai.
Quần thần ta nhìn ngươi người nhìn ta, không biết phải khuyên bảo bệ hạ thế nào.
Nhưng vừa nghĩ tới việc bệ hạ cả đời này đều ở trên lưng ngựa, ngự giá thân chinh cũng không chỉ một lần hai lần, thì lại nuốt lời muốn nói xuống.
"Trong lúc trẫm xuất chinh, Thái tử sẽ giám quốc, Hán vương theo trẫm xuất chinh."
Lời này vừa dứt, ánh mắt mọi người đều hữu ý vô tình nhìn về phía Thái tử.
Thái tử mấy năm trước, cũng từng giám quốc.
Lần đó cũng là bệ hạ mang theo Hán vương viễn chinh Thát Đát, sau khi đắc thắng, đại quân chuyển quân về triều.
Sau khi Thái tử nghe được tin tức, mang theo bá quan chuẩn bị ra khỏi thành nghênh đón.
Lúc nghênh đón chuẩn bị không đủ, thời gian hơi chậm trễ, khiến bệ hạ rất mất hứng, liên tục hạ mấy người của thái tử, trong đó có hai vị còn vào ngục.
Cũng chính là lần đó, Thái tử hoàn toàn mất đi sủng ái trong lòng thái tử.
Trước mắt bao người, sắc mặt Thái tử chợt xám trắng.
Hắn đứng dậy khỏi ghế, thân thể mập mạp nơm nớp lo sợ quỳ xuống.
"Nhi thần, tuân chỉ."
Trong quần thần, Tạ Đạo Chi lặng lẽ nhìn thoáng qua Hoàng thái tôn, chợt rũ mắt xuống, đồng thời thầm thở dài thật sâu.
Võ An Hầu liên tục thỉnh cầu xuất chinh, bệ hạ vân không gật đầu đồng ý, tâm của hắn rốt cuộc vẫn nghiêng về Hán vương.
......
Khi tin tức truyền đến tai Tạ Tri Phi, hắn đang ở trong tù thẩm vấn phạm nhân.
Tên trộm kia đã trộm của sáu hộ gia đình, lại cứ không chịu khai ra đồng bọn là ai.
Nếu như thường ngày, thì Tạ Tri Phi còn tốt tính kéo dài thời gian với hắn một chút, nhưng vừa nghe bệ hạ ngự giá thân chinh, còn mang theo Hán vương, thì bao nhiêu sự tốt tính đều bay sạch hết.
"Đánh mười bản trước rồi nói sau."
Tạ Tri Phi đi ra khỏi phòng, quay đầu liếc Chu Thanh một cái, nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta còn chưa nghĩ ra cách gây phiền toái cho hắn, hắn lại ra tay như vậy."
Chu Thanh nhìn gia nhà mình, môi mấp máy vài cái, không biết phải khuyên như thế nào.
"Ngươi không cần an ủi ta."
Tạ Tri Phi thản nhiên nói: "Người phải an ủi là cái việc ở cung Đoan Mộc kìa."
Chân trước mới té ngã ở chỗ Lý Bất Ngôn, chân sau đã gặp phải chuyện đại hôn sớm, bệ hạ th@n chinh, sự ngột ngạt này chẳng ai chịu nổi.
"Phái người đưa thư cho Minh Đình, bảo hắn tối nay đến biệt viện một chuyến với ta."
Tạ Tri Phi nghĩ một chút, lại nói: "Ngươi đích thân đến Bộ gia quân một chuyến, đã tra được người tập kích chúng ta."
Chu Thanh ngẩn ra.
Tạ Tri Phi: "Là Hán vương."
Chu Thanh lại ngẩn ra: "Gia, chỉ dựa vào mấy câu nói kia của Yến cô nương, lại không có chứng cứ xác thực?"
Tạ Tri Phi trừng mắt: "Lời Yến Tam Hợp nói chính là chứng cứ xác thực, nàng đoán sai lúc nào chưa."
"Bộ tướng quân sợ sẽ không tin."
"Ngươi cứ nói với hắn như vậy, về phần có tin hay không, đó là chuyện của hắn."
Chu Thanh do dự một hồi: "Bệ hạ còn chưa tuyển người xuất chinh cùng, Bộ tướng quân..."
"Chắc chắn không thể thiếu hắn." Tạ Tri Phi: "Bệ hạ th@n chinh là vì đánh thắng trận, muốn đánh thắng trận thì không thể thiếu Bộ gia quân xung phong."
Chu Thanh: "..." Gia cũng thành thần toán rồi?
Thần toàn hay không Tạ Tri Phi không biết, hắn bây giờ chỉ muốn làm một việc: châm ngòi ly gián!
Không đúng, còn có một chuyện hắn cũng muốn làm: Đi tìm Chu Viễn Mặc, xem có thể để cho Hán vương bệnh tiếp không.
......
Chu Viễn Mặc thấy Tạ Tri Phi tới tìm hắn, không hề bất ngờ.
Hán vương theo bệ hạ xuất chinh, thái tử ở lại giám quốc, chuyện này nhìn thì hợp tình hợp lý, nhưng chỉ cần nghĩ kỹ, đã biết tình cảnh của thái tử nguy hiểm đến mức nào.
Bệ hạ sáu mươi hai tuổi đến phương bắc đánh trận, trước không nói trận chiến ra sao, chỉ nói về sức khỏe bệ hạ bây giờ, có thể bình an vô sự trở về hay không? Nếu như không thể, bên người bệ hạ chỉ có một Hán vương, vậy thì biến số hẳn là quá nhiều.
Từ xưa đến nay, không phải chưa từng xảy ra chuyện như vậy.
Tần Đại Đế đi du ngoạn ở phía Nam, bệnh chết trên sân thượng cung Sa Khâu, con trai Hồ Hợi bí mật không phát tang.
Dưới sự trợ giúp của đại thần Triệu Cao và Lý Tư, gi ết chết hơn hai mươi huynh đệ tỷ muội, cũng bức tử con trưởng Phù Tô, lên làm hoàng đế.
Bài học đẫm máu đó!
"Tam gia." Chu Viễn Mặc thở dài một tiếng: "Chuyện làm một lần không thể làm lần hai, hắn sẽ nghi ngờ."
"Ta còn chưa mở miệng, ngươi đã một mực từ chối." Tạ Tri Phi không khỏi buồn bực.
Chẳng qua ngẫm lại cũng đúng, non nửa thái y viện đều chạy tới Hán vương phủ, nếu là đến bênh phong hàn cũng trị không hết, thì ai có thể tin đây?
"Điều ta có thể giúp Tam gia, chỉ là sau khi tính toán ngày xuất chinh, nói bóng gió với bệ hạ, là ngày sinh Hán vương, không hợp đi theo bệ hạ chuyến này."
Chu Viễn Mặc: "Hơn nữa còn không thể bịa chuyện, cần phải có chuyện thực tế lót đệm, tính bệ hạ đa nghi, Khâm Thiên Giám còn có người tài ba khác."
Có cách, dù sao cũng tốt hơn không có cách.
Sự buồn bực bị quét sạch, Tạ Tri Phi ôm quyền với hắn: "Ta cảm ơn Chu đại ca thay Hoài Nhân."
"Giữa ta và ngươi, còn cần nói cảm ơn gì." Chu Viễn Mặc tiến lên một bước, nói nhỏ: "Bây giờ ta vẫn có thể làm việc cho bệ hạ, đều là công lao của tam đệ."
Cũng là Chu đại ca ứng đối tốt.
Chu Viễn Mặc thấy hắn không kể công, không khỏi mềm lòng.
Còn thời gian ba tháng, luôn có thể tìm được cơ hội, tam đệ yên tâm, ta và ngươi đang ở trên một chiếc thuyền, sẽ không trơ mắt nhìn thuyền lật được.""
Lời này, không khác gì cho Tạ Tri Phi uống một viên thuốc an thần.
Hắn cũng không nói nhiều, chỉ nói nhỏ: "Mấy ngày nữa bọn họ sẽ trở lại, ta sẽ phái người nghênh đón một trăm dặm, hẳn là có tin tức tốt mang về."
Chu Viễn Mặc nhìn vào mắt Tạ tam gia, cũng nói nhỏ: "Nếu ta không tìm được cơ hội, kính xin Thái Tôn điện hạ sớm chuẩn bị cách khác."