Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 766: Lão Mã
Biệt viện, bốn người ngồi vây quanh bàn vuông nhỏ ăn cơm tối.
Yến Tam Hợp bỗng nhiên đặt bát đũa xuống.
"Ta không ăn, đến thư phòng xem chút gì đó đây."
"Yến cô nương?"
"Đừng gọi, để nàng đi đi." Lý Bất Ngôn kéo Thang Viên ngồi xuống.
Lan Xuyên nhai xong thức ăn trong miệng, lẩm bẩm nói: "Yến cô nương hình như có tâm sự."
"Tâm sự lớn lắm!"
Lý Bất Ngôn gắp một đũa thịt dê bỏ vào trong bát Lan Xuyên.
Cho dù Yến Tam Hợp không phải là con ruột của Trịnh gia nữa, nhưng mấy năm đó thật sự sống cùng nhau, tình cảm không hề tầm thường.
Hiện giờ tường Trịnh gia lại bỗng dưng sụp đổ, nào còn có tâm tư ăn cơm chứ.
"Ấy, Tam gia, Tiểu Bùi gia đến rồi." Thang Viên tinh mắt: "Ăn cơm tối chưa?"
"Cơm trưa cũng chưa ăn."
Tạ Tri Phi đảo qua cái bát chỉ còn lại một nửa: "Yến cô nương đâu?"
"Yến cô nương đến thư phòng rồi, ta lấy cho Tam gia, Tiểu Bùi thêm hai đôi đũa."
Tạ Tri Phi xoay người đi vào thư phòng: "Đưa thức ăn vào trong thư phòng."
Bùi Tiếu không khống chế được nhìn Lý Bất Ngôn, thoáng chốc đã im lặng đi theo.
"Tiểu Bùi gia, hình như cũng có tâm sự." Lan Xuyên nhỏ giọng than thở: "Chưa bao giờ thấy hắn tới chỗ chúng ta, mà chẳng nói câu nào!".
||||| Truyện đề cử: Hổ Tế |||||
"Ăn cơm của ngươi đi."
Thang Viên thưởng thức hạt dẻ, len lén liếc Lý Bất Ngôn.
Lý Bất Ngôn lắc đầu, cong môi cười yếu ớt.
...
Trong thư phòng.
Yến Tam Hợp hình như đã đoán được bọn họ muốn tới.
"Ngồi đi, ta đã pha trà rồi."
Tạ Tri Phi đi tới trước thư án, cúi đầu nhìn quyển sách trong tay Yến Tam Hợp, quả nhiên, bị hắn đoán được, nha đầu này đang xem hồ sơ vụ án Trịnh gia.
Lúc này, Lý Bất Ngôn mang theo hộp thức ăn đi vào.
Bùi Tiếu vốn đang nằm nghiêng trên giường trúc, vừa nhìn thấy nàng đi vào, thì trên mông như có đinh, lập tức bật dậy.
Hắn xông tới, giật lấy hộp thức ăn trên tay Lý Bất Ngôn.
Đừng nói Lý Bất Ngôn bị hắn dọa cho nhảy dựng, đến Yến Tam Hợp và Tạ Tri Phi cũng kinh ngạc.
Bùi Tiếu lấy đồ ăn trong hộp đặt lên bàn, tức giận nói với Tạ Tri Phi: "Còn không mau tới ăn cơm, muốn ta đút cho à?"
Tạ Tri Phi không so đo với người đang tổn thương, còn quay đầu giải thích với Yến Tam Hợp: "Tên nhóc này từ sáng đến giờ còn chưa có hạt gạo nào vào bụng."
Yến Tam Hợp khép hồ sơ lại: "Vậy các ngươi ăn cơm trước đi, ăn xong rồi nghe ta nói."
"Ngươi nói phần ngươi, chúng ta ăn phần chúng ta."
Yến Tam Hợp lắc đầu: "Ta nói rồi sợ các ngươi ăn không vô."
Tạ Tri Phi vốn đã cầm đũa lên, nghe nàng nói như vậy, lại buông xuống.
"Nói trước, ăn sau."
"Chắc chứ?"
"Chắc."
"Hôm nay ta tới gần Trịnh gia, có cảm giác như đến gần quan tài, lạnh như băng, âm u, trước kia đi qua chưa từng có cảm giác này."
Lạch cạch...
Tay Bùi Tiếu run lên, chiếc đũa rơi xuống đất: "Lời, lời này có ý gì?"
Yến Tam Hợp thả giọng nói rất chậm: "Tâm ma lại tới nữa, ta có thể cảm giác được."
"Quan tài của ai bị nứt?" Trong lòng Tạ Tri Phi đập mạnh: "Tiên đế, hay là của ai?"
Lạch cạch...
Một chiếc đũa khác cũng rơi trên mặt đất, Bùi Tiếu sợ hãi nhìn Tạ Tri Phi: "Lời này nếu bị người nghe được thì Tạ gia ngươi phải tru di cửu tộc đấy!"
Tạ Tri Phi căn bản không thèm để ý, chỉ kinh ngạc nhìn Yến Tam Hợp.
"Có thể là lão hoàng đế, cũng có thể là người khác, còn có một khả năng..." Yến Tam Hợp ngừng một chút: "Khả năng này hơi mơ hồ, ngươi không cảm thấy tường Trịnh gia sụp rất giống quan tài nứt ra sao?"
Máu quanh người Tạ Tri Phi chảy rất nhanh.
"Cho nên, rất có thể là một trăm tám mươi mạng người Trịnh gia đang quấy phá?"
Họ cố ý muốn lật chân tướng bị che dấu ở trong bức tường vây, mãi mãi không thể thấy lại ánh mặt trời kia ra?
Tạ Tri Phi liếc nhìn thức ăn trên bàn, đến cười khổ cũng không cười nổi.
Bị Yến Tam Hợp đoán được rồi, quả nhiên là ăn không vô.
...
Kẻ ăn không vô, còn có Bộ Lục.
Lúc này hắn đang ngồi xổm trước chuồng ngựa, bàn tay to khẽ xoa một con ngựa già.
Con ngựa này là chiến mã trước kia của lão tướng quân, theo lão tướng quân đông chinh tây chiến rất nhiều năm.
Vĩnh Hòa năm thứ tám, lão tướng quân chết trận sa trường, con ngựa này vây quanh thi thể của lão tướng quân, không ngừng hí vang, giọng đều kêu khóc.
Sau khi chở thi thể lão tướng quân về, nó không ăn không uống, giống như muốn đi cùng chủ nhân vậy.
Súc sinh, đôi khi còn có tình nghĩa hơn người.
Hắn và con ngựa này nói chuyện cả đêm, nói về lão tướng quân lúc trước, nói về ơn cứu mạng của lão tướng quân với hắn... nói đến nước mắt rơi đầy mặt.
Sau khi trời sáng, con vật kia r3n rỉ vài tiếng, bò khỏi đất, ăn cỏ uống nước, từ đó đã nhận hắn làm chủ nhân.
Hắn không nỡ mang nó ra chiến trường, bèn xây chuồng ngựa đích thân nuôi nó.
Sau đó hắn lên chức, dẫn binh cũng nhiều, không có nhiều thời gian, bèn giao nó cho thuộc hạ lão Văn chăm sóc.
Nhưng chỉ cần rảnh rỗi, thì hắn sẽ đến trò chuyện với nó, mang nó chạy vài vòng.
Chạy mệt rồi thì một người một ngựa tìm một rừng rậm nghỉ ngơi, hắn liên miên cằn nhằn nói chuyện phiền lòng gần đây gặp phải, nó ở bên cạnh lẳng lặng nghe.
Mười năm.
Hắn càng ngày càng ít nói, con ngựa cũng đã già, hắn cũng vậy.
Bộ Lục xoay người: "Thú y nói thế nào?"
Lão Văn: "Hồi bẩm tướng quân, quan thú y nói Diêm Vương gọi người chết canh ba, sẽ không đợi đến canh năm, ngựa cũng vậy, đến giờ rồi."
Trong lòng Bộ Lục quặn đau.
Vốn còn định chờ hắn rảnh rỗi, sẽ mang súc sinh này đi gặp Tam gia, để Tam gia nhìn xem tọa kỵ của tổ phụ hắn lúc trước thế nào.
"Lão già này." Bộ Lục vỗ nhẹ nó một cái, oán giận nói: "Sao không ở thêm với ta mấy năm nữa."
Ngựa cúi đầu nức nở vài tiếng, nhìn Bộ Lục, như là không nỡ, lại như đang nói lời từ biệt.
Nhìn một hồi lâu, trong mắt nó từ từ chảy ra hai giọt nước mắt, mí mắt khép lại từng chút một.
"Lão già nhà mi."
Bộ Lục vừa mắng, vừa dán mặt lên đầu ngựa, nhắm mắt lại.
Một người một ngựa đều không nhúc nhích.
Thật lâu sau, Bộ Lục đứng bật dậy, hít sâu một hơi: "Người đâu, cầm xẻng lại đây."
"Tướng quân, chôn ở đây sao?"
"Cứ chôn ở đây, ông đây đích thân chôn!"
...
Lúc chôn xong đã là nửa đêm, Bộ Lục khó chịu trong lòng, quay về doanh trướng uống một bầu rượu, ngã đầu đã ngủ.
Trời còn chưa sáng, thì bị người lay tỉnh, hắn mở mắt ra nhìn, lại là lão Văn nuôi ngựa.
"Chuyện gì?"
"Tướng quân, đại sự không tốt, ngựa, ngựa... Bệnh rồi."
Bộ Lục còn chưa tỉnh, mơ mơ màng màng: "Ngựa gì bị bệnh."
"Chiến mã trong quân doanh của chúng ta."
"Bị bệnh, mời thú y đến chữa bệnh." Bộ Lục lấy tay che mắt, trở mình: "Nói với ta thì có ích gì."
Lão Văn kéo cánh tay hắn, gấp đến độ không chịu nổi: "Tướng quân, tất cả đều bị bệnh, một con cũng không bò dậy nổi!"
Bộ Lục ngồi dậy: "Đều bị bệnh ư?"
"Đêm qua ta còn nhìn thử, cả đám đều rất khỏe, sáng sớm hôm nay đã nằm bò ra hết."
Lão Văn sợ hãi: "Sao lại nằm bò ra hết thế này?"
Bộ Lục vén chăn, đến giày cũng không mang, đi chân trần lao ra.
Xông tới chuồng ngựa của doanh trại, hắn lảo đảo vài bước mới đứng vững, giương mắt nhìn lên thì trái tim chợt chùng xuống.
Trong chuồng ngựa, không có một con ngựa nào đứng, đều nằm ngổn ngang trên mặt đất, vẻ mặt mệt mỏi.
Có chuyện gì thế?
Tất cả đều bệnh rồi ư?
Đại chiến sắp xảy ra, chiến mã trong quân doanh xảy ra vấn đề, không phải chuyện đùa, nếu bị trách phạt thì từ trên xuống dưới đều không thoát được.
Bộ Lục hét lớn một tiếng: "Người đâu, người đâu, mau đi mời quan thú y tới, mau!"
***Ngủ ngon ạ