Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 869: Chu Thanh 3
Bốn năm, nàng vẫn còn nhớ mùi trên người anh, vì sao chứ?
Chu Thanh ở bên cạnh Tam gia làm việc ba tháng đầu, mỗi đêm trước khi đi ngủ đều nhịn không được nghĩ đến vấn đề này.
Tam gia có quan hệ rất tốt với đại tiểu thư, tam gia có món gì ngon, đồ gì vui cũng đều đưa cho đại tiểu thư một phần, đã thế người đưa đồ đều là hắn.
Đại tiểu thư cũng thường đến viện Tam gia ngồi một lúc, nàng ngồi không lâu, uống xong một chén trà là đi.
Lúc tỷ đệ hai người nói chuyện, hắn ở bên cạnh rót trà thêm nước.
So sánh với bốn năm trước, nàng dường như đã thản nhiên tiếp nhận sự thật mình không nhìn thấy, lời nói cử chỉ cũng vững vàng hơn rất nhiều, giống như tiểu thư khuê các thực sự.
Giọng nói của nàng cũng dịu dàng xuống, càng hay hơn, giống như cơn gió mát trong mùa hè, nghe thế nào cũng cảm thấy thoải mái.
Đến bên cạnh Tam gia, Chu Thanh vẫn giống như trước, dậy sớm luyện công, trước khi ngủ luyện công.
Trước khi đến Tạ gia, sư phụ đã dặn hắn, nếu ngươi luyện công cho tốt thì có thể tiến bộ hơn năm phần, đừng để hoang phế.
Sân viện quá nhỏ, hắn sợ làm ồn tam gia ngủ, sau khi hồi bẩm lão gia, lão gia đặc biệt cho phép hắn đến hậu hoa viên luyện tập.
Bình thường hắn đều đến sau canh hai, về trước canh ba, luyện một canh giờ.
Không biết có phải ông trời sắp xếp hay không, hắn lại đụng phải nàng.
Nữ nhân bên cạnh nàng đổi thành nha hoàn Vân Huệ, Vân Huệ đỡ nàng, tản bộ trong vườn.
Nàng không đến mỗi ngày, chỉ khi có trăng mới đến, nàng nói với Vân Huệ, đây là đang hấp thu tinh hoa của thiên địa nhật nguyệt.
Nếu đến con đường đá xanh thẳng, nàng sẽ bảo Vân Huệ buông tay, đi một mình.
Nàng đi rất giỏi, thắt lưng thẳng tắp, thoạt nhìn hoàn toàn không giống người mù.
Nàng sẽ đi tới đi lui trên con đường thẳng đó mấy lần, khi mệt lắm mới chịu ngồi xuống.
Vừa ngồi xuống thì xương đã không còn, dựa vào Vân Huệ, hoặc là nhõng nhẽo, hoặc tâm sự...
Tóm lại hoàn toàn khác với đại tiểu thư Tạ gia trước mặt người khác.
Chu Thanh không muốn làm phiền các nàng.
Ngày trăng lên hắn sẽ đến vườn sớm hơn nửa canh giờ, các nàng đến hắn sẽ núp đi ngồi luyện công. Chờ các nàng đi rồi, lại đứng dậy luyện thêm nửa canh giờ.
Dần dần hắn mới phát hiện, đại tiểu thư có phụ mẫu, huynh đệ, nhưng trên thực tế cũng rất lẻ loi hiu quạnh.
Nàng sợ phụ mẫu ghét bỏ, bèn làm ra dáng vẻ nhu thuận an phận, không chủ động muốn cái gì, cũng không chủ động đi ra ngoài viện.
Nàng không dám đắc tội bất cứ ai, đối với ai cũng dịu dàng nhỏ nhẹ, nàng giống như con chuột, núp trong động, chỉ chờ đêm khuya, mới dám thò đầu ra.
Phụ nhân bốn năm trước là vú em của đại tiểu thư, ỷ vào việc nuôi tiểu thư, lại ỷ vào quan hệ tốt với phu nhân, bèn tác oai tác quái trong viện.
Đại tiểu thư không dám nói, sợ phụ nhân kia đi tố cáo trước mặt phu nhân, sợ phu nhân ghét bỏ nàng, nên cũng chỉ có nén giận.
Sau đó, phụ nhân kia càng ngày càng lớn mật, trộm châu báu của đại tiểu thư ra ngoài cầm đồ, lúc này mới kinh động đến lão phu nhân Tạ phủ, lúc này mới đuổi người ra ngoài.
"Vân Huệ à, nương ta sinh chuột có thể đào hang, sinh mèo có thể bắt chuột, sinh ra ta lại không chỉ vô dụng, còn phải tốn tiền nuôi, ta sống trên đời này đúng là dư thừa."
"Tiểu thư đừng nghĩ nhiều, lão gia phu nhân đều thương tiểu thư mà!"
"Đúng vậy, ta nghe lời nhu thuận bọn họ sẽ thương ta."
Mượn ánh trăng, Chu Thanh núp trong bóng tối nhìn chằm chằm đại tiểu thư, nhìn không chớp mắt.
Nhu thuận nghe lời thì thương nàng.
Không ngoan ngoãn nghe lời sẽ ghét nàng.
Vận mệnh của đại tiểu thư Tạ phủ có khác gì gã sai vặt hắn đâu, chẳng thể nào nắm được trong tay mình.
Từ ngày đó trở đi, Chu Thanh cảm thấy lòng mình, từng chút lún vào một vòng xoáy.
Vòng xoáy kia sâu hay không hắn không biết, nhưng bên trong chỉ có một Tạ Văn Xu.
Vòng xoáy kia ngoài đại tiểu thư, còn có một gã sai vặt thân không xu dính túi, hai người cách nhau mười vạn tám ngàn dặm.
Một năm trôi qua;
Ba năm trôi qua;
Năm năm trôi qua...
Thiếu nữ trưởng thành đại cô nương, mà hắn cuối cùng cũng thành thị vệ mà Tam gia không thể rời khỏi.
Khi có trăng, bọn họ vẫn tụ tập trong vườn hoa; Cũng như trước, một người trong sáng, một người ở chỗ tối.
Lại là một ngày trăng tròn, nàng và Vân Huệ đạp trăng bước đến, không ngờ vừa mới ngồi một hồi, trên trời đột nhiên mây đen dày đặc, gió lớn nổi lên, mưa lập tức rơi xuống.
"Tiểu thư ra hành lang tránh mưa, ta về phòng lấy ô." Vân Huệ đỡ nàng vào hành lang rồi vội vàng chạy đi.
Nào biết mới vừa đi, bầu trời đã có sấm sét, cuồng phong nổi lên, xung quanh đều là tiếng mưa rơi, sắc mặt nàng trắng bệch, nắm góc áo của mình, bất lực ngồi đó.
Trong cuồng phong, mưa to đột nhiên rơi xuống, hành lang làm sao ngăn được mưa gió.
Nàng muốn tìm một nơi trú mưa, lại không biết nên đi đâu, chỉ có thể ngồi xổm xuống, cuộn mình lại.
Chu Thanh ở bên cạnh nhìn vừa khó chịu vừa sốt ruột, lại nhịn không được, vọt ra ngoài.
"Đại tiểu thư, đắc tội rồi." Hắn nâng nàng dậy, vác lên vai, khiêng đến một góc chết trên hành lang, rồi buông xuống.
Góc chết có ba mặt tường bao quanh, nhưng lại chỉ có thể chứa được một người.
Hắn đứng trước mặt nàng, che cơn mưa gió thổi tới từ phía không có tường kia.
"Là Chu Thanh sao?" Giọng nàng run rẩy.
"Ừ."
"Đã trễ thế này rồi, sao ngươi lại ở đây?"
"Đi ngang qua."
"May mà có ngươi."
"Ừ."
Sau một hồi im lặng, nàng lại mở miệng: "Ngươi đi chưa?"
"Vẫn còn."
"Chờ Vân Huệ đến, ngươi có thể đi rồi."
"Vâng."
"Chỗ ngươi đứng có mưa không?"
"Không."
"Thật sự không sao?"
"Thật."
Nàng dường như có hơi không tin, khẽ thở dài: "Mưa này sắp tạnh sao."
"Ừ."
Đừng ngừng lại. Cứ rơi mãi đi.
Chu Thanh thầm nghĩ.
Nhưng mà, mưa không ngừng, Vân Huệ đã che ô vội vàng tới.
Hắn kêu lên, Vân Huệ sửng sốt, vội vàng chạy tới.
"Đại tiểu thư, ta đi đây."
"Chờ đã."
Nàng gọi hắn lại: "Vân Huệ, em mang theo mấy cái ô."
"Hai cái."
"Đưa cho Chu Thanh một cái."
"Đại tiểu thư, không cần."
"Cầm lấy." Nàng cười với hắn: "Đừng dầm mưa, cẩn thận bị cảm lạnh."
Chủ tớ hai người che một cái ô rời đi.
Chu Thanh không đi.
Hắn không nỡ rời đi.
Ánh mắt đuổi theo bóng người dưới tán ô, mãi đến hai người biến mất ở cuối cơn mưa bụi, hắn cũng chẳng nhích chân.
Đừng dầm mưa, cẩn thận bị cảm lạnh.
Sau này mỗi một ngày mưa, hắn chỉ cần nhớ đến những lời này.
Cũng thấy vui.
Cho dù sống ở thôn Chu gia, cho dù phụ mẫu còn sống, thì cả đời hắn cũng không thể xứng với nàng.
Cho dù nàng bị mù.
Vòng xoáy càng lúc càng lớn, triệt để cuốn hắn vào, hắn bị cuốn đến cam tâm tình nguyện, vui vẻ chịu đựng.
Làm sao bây giờ?
Vừa thấm vào tim, đã phải móc ra, thật đau đớn làm sao.
Hắn không muốn đau, cứ che giấu như vậy như vậy quanh năm suốt tháng, hắn che giấu rất khá, đến Tam gia và Đinh Nhất thân mật nhất cũng không nhìn ra.
Cô nương lớn rồi, phải thành thân, đưa mắt khắp thành Tứ Cửu, chẳng có ai xứng đôi với đại tiểu thư.
Nam tử thế gia chê mắt nàng mù, sợ đứa bé tương lai sinh ra, cũng là một người mù.
Nam tử bình thường, thì Tạ gia chê không xứng với nàng.
Một năm lại một năm, cứ trì hoãn như vậy.
Hắn lại mơ hồ dâng lên chút hy vọng, hơn nữa lúc đêm khuya yên tĩnh hắn sẽ mơ một giấc mộng thật đẹp.
Thực ra, cũng không phải mộng, là sự chuẩn bị nhiều năm suốt tháng của hắn."