Quỷ đoản mệnh của Tạ gia sống lâu trăm tuổi
Tác giả: Di Nhiên
Dịch: Quá khứ chậm rãi
Chương 870: Chu Thanh 4
Hắn để dành một ít bạc, mua một gian nhà, nhà không lớn, nhưng từng cọng cây ngọn cỏ, một phòng một xá bên trong đều bố trí theo viện đại tiểu thư.
Hắn nghĩ Tạ lão gia chung quy sẽ đi, đại gia và đại thiếu phu nhân cuối cùng cũng sẽ tiếp nhận gia nghiệp này.
Nếu có một ngày, bọn họ không chứa nổi đại tiểu thư, hắn liền xin Tam gia, đón nàng vào nhà ở.
Không cần ra vẻ nhu thuận, cũng không cần lấy lòng bất cứ ai, nàng cứ làm chính mình là được.
Thực ra, chưa chắc đại gia đã không chịu chứa nàng, Tam gia cũng chưa chắc sẽ đồng ý, nhưng hắn tình nguyện.
"Yến cô nương, không phải người chết mới có tâm ma, người sống cũng có." Chu Thanh ngẩng đầu, cực kỳ bình tĩnh nói: "Nàng là tâm ma của ta, rất nhiều năm rồi."
Trong phòng yên lặng như tờ.
Biểu cảm trên mặt mọi người, đều thay đổi.
Nhất là Tạ Tri Phi, hắn im lặng nhìn Chu Thanh quỳ gối trước mặt, không nói nên lời.
Là rất nhiều năm, đông qua hè đến, bốn mùa luân chuyển, hắn lại không hề phát hiện!
Lúc này, chỉ nghe Yến Tam Hợp nói.
"Đúng vậy, người sống cũng có tâm ma, chỉ là không thể nói ra miệng, nếu không thể nói ra thì sao Tạ Đạo Chi biết được? Một phần tự do, còn chưa đủ để cho ngươi phản bội Tam gia."
"Ta không biết vì sao ông ấy biết được, nhưng ông ấy nhìn ra, khi thích một người, thì ánh mắt không thể giấu được."
Chu Thanh dừng một chút: "Ngài ấy nói với ta, ta có suy nghĩ không chính đáng với Đại tiểu thư, theo quy củ phải đuổi ra Tạ phủ, đuổi ra kinh thành.
Chỉ cần nói cho ngài biết hành tung của tam gia, ngoại trừ thả ta tự do, nếu tâm ý của ta đối với đại tiểu thư vẫn không thay đổi, sau khi ngài ấy trăm năm sẽ cân nhắc phó thác đại tiểu thư cho ta chăm sóc."
Yến Tam Hợp biến sắc.
Tạ Đạo Chi lại nói như vậy?
Quả nhiên là đúng bệnh hốt thuốc.
Thông minh, thông minh!
"Thế là ngươi đồng ý?"
"Ta..." Chu Thanh rũ mắt xuống, giọng nói nhỏ đi.
"Yến cô nương, chuyện sau trăm năm của lão gia ta không quan tâm, ta chỉ muốn thỉnh thoảng gặp nàng một lần trong phủ, thấy nàng mạnh khỏe là đủ rồi."
"Nương nó, ngươi thật đúng si tình." Tạ Tri Phi đập mạnh bàn.
"Ta không đồng ý, ông ấy có thể đuổi ngươi ra khỏi Tạ phủ, ra khỏi kinh thành ư?
Trăm năm sau có đại gia, có ta, không thì có nhị phòng, đại tiểu thư đến phiên ngươi chăm sóc sao?"
Chu Thanh cười chua xót, cả người ngã sấp xuống đất, không nói gì nữa.
Hắn không kiếm cớ cho mình, điểm yếu bị người ta nắm lấy, bao nhiêu suy nghĩ lý trí đều bị ném sang một bên.
Yến Tam Hợp lạnh lùng liếc Tạ Tri Phi một cái: Ngươi đã đồng ý gì với ta?
Ngực Tạ Tri Phi phập phồng vài cái, mềm nhũn ngã xuống ghế.
"Chu Thanh, ngươi ngẩng đầu lên, tỉ mỉ nói cho ta biết, về Trịnh gia, ngươi đã nói những gì cho hắn?"
"Ngoại trừ thân thế Yến cô nương, thì ngài ấy biết hết." Chu Thanh đứng thẳng dậy, rất tỉ mỉ nói: "Sau khi tường vây Trịnh gia sụp đổ, Tam gia tra được bước nào, tra được người nào, chuyện có tiến triển hay không, ngài ấy đều muốn ta nói tỉ mỉ."
Yến Tam Hợp: "Hắn từng hỏi tại sao không?"
Chu Thanh: "Có hỏi, nhưng ta không nói."
"Câu trả lời sẽ sớm được biết thôi." Yến Tam Hợp thầm nói một câu: "Như vậy, chuyện liên quan đến Nghiêm Hỉ, ngươi đã đưa tin thế nào?"
"Trong đám ăn mày, có một người tên Xuân Tử, là người của ta, mỗi lần đều do hắn đưa thư cho lão gia, ta không đích thân ra mặt."
Chu Thanh khai ra hết.
Chuyện Nghiêm Hỉ ta lập tức thông báo cho Xuân Tử, Xuân Tử nói với lão gia.
"Hèn gì làm không chút sơ hở như thế." Yến Tam Hợp từ trên cao nhìn xuống hắn: "Hối hận không, Chu Thanh?"
Chu Thanh mím chặt môi, đôi mắt đen nhìn Yến Tam Hợp.
Yến Tam Hợp đưa mắt nhìn Tạ Tri Phi: "Sau chuyện này, bên cạnh Tam gia không còn chỗ cho ngươi nữa."
Sự chua xót tràn lên hốc mắt.
Chu Thanh, bộ xiêm y màu xanh khói của ta đâu?
Chu Thanh, đi nói với Minh Đình, buổi tối đến Lầu Xuân Phong uống rượu, không say không về.
Chu Thanh, gia say rồi, ngươi đỡ gia.
Chu Thanh, lát nữa đại ca ta mắng ta, ngươi nhìn ta mà làm.
Chu Thanh...
Chu Thanh...
Chu Thanh...
Trong lòng chua xót, Chu Thanh nhìn về phía Tạ Tri Phi.
Hắn nhớ rõ lần đầu tiên gặp Tam gia, Tam gia còn nằm ở trên giường, khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, nhưng trong veo giống như một hồ nước.
"Ngươi tên là Chu Thanh? Tên này hay ghê, từ chữ nào thế? Là hai loại màu sắc à!"*
*Chu là đỏ, thanh là xanh.
"Ngươi yên tâm, ta dễ hầu hạ lắm."
"Sau này, chúng ta cũng một nhóm."
"Có ai ăn hiếp ngươi, ngươi đừng chịu đựng, cứ nói với ta, ta trút giận cho ngươi."
Hắn vừa gật đầu, vừa nghĩ:
Cùng là con trai của người làm quan, vì sao người này lại tốt như vậy? Hắn đã là cô nhi, trên đời này còn có ai trút giận cho hắn?
Chu Thanh không nói gì, dần dần cúi đầu xuống.
Hắn chưa bao giờ biết nói lời ngon ngọt, cũng không cần phải biện giải cho mình, sai là sai, không có thuốc hối hận để uống, là giế t chết hay róc thịt thì đều do chủ tử xử trí.
Hối hận?
Chỉ cần nghĩ đến Tam gia, hắn đã hối hận muốn chết.
Hắn nghĩ, cuộc đời này hắn sẽ không bao giờ gặp được một chủ tử nào tốt hơn Tam gia nữa.
Hối hận?
Nếu như ông trời lại cho hắn một cơ hội lựa chọn, nếu như Tạ Đạo Chi vẫn là lấy đại tiểu thư làm điểm yếu của hắn, hắn có lẽ vẫn sẽ lựa chọn như thế.
Điểm yếu là gì?
Là chỗ yếu nhất của một người.
Điểm yếu của hắn là trái tim.
Điểm yếu của con người cũng là trái tim.
Con người không thể phản bội trái tim mình, cho dù phải chịu rất nhiều đau khổ, cho dù mất đi hết thì cuối cùng hắn vẫn có thể cười nói, ta không hối hận.
...
Thẩm vấn Chu Thanh xong.
Hắn dập đầu ba cái với Tạ Tri Phi, để lại một câu rồi rời khỏi phòng khách.
"Gia, đừng mềm lòng, người bất trung bất nghĩa như ta, nên xử trí như thế nào thì xử trí như thế đó, ta tuyệt không nói hai lời."
Hắn đã trải hết lòng rồi, còn người trong phòng khách lại sầu muốn chết.
Giết hắn?
Chuyện này không đến mức giết hắn.
Không giết?
Dường như không dễ cho qua chuyện này như thế.
Đuổi hắn đi?
Người có thể đuổi hắn đi, chỉ có Tam gia.
Mọi người nhìn về phía Tam gia...
Ánh mắt Tam gia lạnh lẽo, đen kịt đáng sợ.
Đinh Nhất thầm thở dài trong lòng.
Tam gia mỗi tháng phạt hắn tiền lương, nhưng lại lén lút trợ cấp cho hắn.
Đối với hắn còn như thế, đối với Chu Thanh...
Haiz, thật khó lòng!
Lý Bất Ngôn thầm thở dài.
Trên đời này không có sự đồng cảm thực sự, giống như người bên ngoài không thể cảm nhận được tình nghĩa giữa nàng và Tam Hợp, bọn họ cũng không thể cảm nhận được tình nghĩa giữa Chu Thanh và Tam gia.
Haiz,, quá khó khăn.
Yến Tam Hợp không thở dài, mà nói.
"Về Chu Thanh, nếu như không nghĩ ra các xử trí thì cứ thả lỏng đã, dù sao đã biết rõ ràng rồi, cũng không vội, tiếp theo còn phải đối mặt với Tạ Đạo Chi nữa.". Truyện Hot
"Yến Tam Hợp."
Tạ Tri Phi chăm chú nhìn nàng, ảo não nói không nên lời trên mặt, hiển nhiên còn chưa bước ra khỏi câu chuyện xưa của Chu Thanh.
"Nàng nói xem ta có hèn không, hắn đã phản bội ta rồi, nhưng vừa nghe xong chuyện của hắn và tỷ tỷ, ta lại thấy đau lòng cho hắn."
"Ngươi không hèn." Yến Tam Hợp nói trúng tim đen: "Đó là vì ngươi sống tình cảm."
Tạ Tri Phi im lặng, trong lòng sóng ngầm mãnh liệt.
Tình cảm, là đặc điểm của nam nhân Trịnh gia.