Tôi đang ngồi trong một quán rượu gần hoàng cung, đang đợi trời tối thì sẽ quay về nhận lỗi với Huyết Nguyệt.
"Mày biết tin gì chưa? Chủ tịch thương hội Gió Nam hôm nay đang tổ chức đấu giá thì đột nhiên thổ huyết hôn mê, nghe nói bị thương rất nặng, đang ra giá cao tìm thần dược trị thương." - Một gã ma nhân ăn mặc như thương buôn nói chuyện với ba người bạn nhậu của hắn.
"Trùng hợp như vậy? Nhị Vương Gia hôm nay đang duyệt binh, thì nghe báo tin con trai duy nhất của lão đã bị người giết chết, cũng thổ huyết bất tỉnh giữa quân doanh." - Một tên hiệp sĩ nói.
"Là ai giết tên vương tử vậy? Tên đó không muốn sống nữa hay sao mà dám giết người hoàng tộc." - Một gã chỉ có một con mắt lên tiếng hỏi.
"Mày không đi xem hội thi do bốn học viện tổ chức sao? Năm nay quán quân là một tên sống dai vô cùng, nghe nói là người của Bất Tử tộc chính cống, hắn ta bị cắt đầu, bị chém thành trăm mảnh mà vẫn hồi sinh được." - Gã thương buôn ba hoa nói.
"Lúc đầu tên đó ẩn nhẫn cực sâu, ai cũng nghĩ là hắn rất yếu, tao còn cược rất nhiều tiền vào đối thủ của hắn, vậy mà cả bốn ván thi đấu hắn đều may mắn giành chiến thắng."
"Đến khi bị khán giả la ó đòi tước chức quán quân thì hắn mới ra tay, chỉ một chiêu duy nhất đã giết chết vương tử, uy thế lúc đó rất đáng sợ."
Những tên đó vẫn tiếp tục nói chuyện, nhưng tôi không nghe được tin tức gì mới, nên liền rời khỏi quán, mặc áo choàng tàng hình tiến vào hoàng cung.
Tôi đến toà tháp của Huyết Nguyệt đầu tiên, khi đi vào phòng thì thấy nàng đang ngồi trên bàn, khuôn mặt xinh đẹp đang tức giận.
"Hừ, lần này em gây ra nhiều rắc rối thật đấy, có hai tên muốn giết em, chị giải quyết chúng rồi, trong vài trăm năm chúng sẽ không gây uy hiếp cho em được."
"Nhưng em tốt nhất là đừng gây ra thêm rắc rối, ma thần như chị nếu ra tay với sinh vật Bậc thấp thì sẽ sinh ra rất nhiều chuyện ngoài ý muốn, nên em đừng ỷ lại vào chị."
"Ngoài ra chị thấy tốc độ tiến hoá của em quá chậm, sức mạnh tiến hoá mới là nòng cốt căn bản, em cũng đừng quá ỷ lại vào bảo vật."
Tôi bị Huyết Nguyệt giáo huấn một trận, nàng mắng xối xả, như tát nước trong mưa, chỉ ra rất nhiều khuyết điểm của tôi.
Tôi tỏ ra thành tâm nghe nàng chỉ dạy, chuyện này giống y như lúc tôi còn nhỏ, tôi thường gây ra chuyện, Biển Xanh là người giải quyết, mỗi lần như vậy nàng đều mắng tôi cả tiếng, sau đó vài ngày tôi lại gây ra chuyện tiếp.
"Hừ! Chị mắng em cũng chỉ vì muốn tốt cho em thôi, em lớn rồi, không thể suốt ngày gây hoạ như vậy được." - Cuối cùng Huyết Nguyệt cũng dừng lại.
"Ta biết nàng luôn đối tốt với ta nhất." - Tôi đi lại gần ôm Huyết Nguyệt, dụi đầu vào bộ ngực to lớn mềm mại của nàng.
Phụ nữ đánh là yêu, mắng là thương, còn nếu nàng ghét ngươi thì sẽ xem ngươi như không khí, hận ngươi thì sẽ một dao đâm chết.
Đây là câu tôi đọc được trong cuốn Làm Sao Để Hiểu Phụ Nữ, công nhận vị tác giả của cuốn sách viết vô cùng có lý.
Tôi liền ở lại phòng của Huyết Nguyệt ba ngày rồi mới tới phòng của Kim Nguyệt.
Kim Nguyệt đang áp một tấm kim loại lên trán, khuôn mặt cực kỳ âm trầm.
Tôi ngồi xuống bên cạnh nàng chờ đợi.
Sau hai mươi phút thì Kim Nguyệt đặt tấm kim loại xuống bàn.
"Có chuyện gì vậy? Tình hình dịch bệnh xấu hơn sao?" - Tôi lo lắng hỏi, Kim Nguyệt luôn rất bình tĩnh, sắc mặt nàng xấu như vậy, có lẽ chuyện rất tệ.
"Thành Mây Trời phong thành rồi." - Kim Nguyệt khó khăn nói ra.
"Phong thành! Dịch bệnh tệ đến mức đó sao?"
"Đúng vậy, dịch bệnh đã lây lan khắp thành phố, nếu không phong thành thì có thể sẽ lây sang các toà thành khác, như vậy còn tệ hơn nữa." - Kim Nguyệt cắn răng nói.
Ở thế giới của chúng tôi rất thường xuyên xảy ra các loại thiên tai nhân hoạ, như Vong Linh thiên tai, Thánh Tộc thiên tai, Trùng Tộc thiên tai, Dị Hình thiên tai.
Còn nhân hoạ chính là có một sinh vật cấp cao nào đó vì một lý do nào đó mà chủ động tấn công một toà thành, hoặc là chiến tranh giữa hai vương quốc.
Dịch Bệnh thiên tai cũng xảy ra khá thường xuyên, thường thì sẽ được các luyện dược thuật sĩ và tư tế chữa trị nhanh chóng chữa trị, còn nếu luyện dược thuật sĩ và tư tế ở đó không chữa được thì sẽ nhờ viện trợ từ kinh thành.
Phong thành được áp dụng khi dịch bệnh lây lan quá nhanh, chỉ vài ngày mà lan khắp cả thành, lúc đó ma trận phòng hộ toà thành sẽ được kích hoạt, không một ai có thể ra vào toà thành.
Lúc này nếu may mắn tiếp viện từ kinh thành tới kịp thì mọi người sẽ được cứu, còn nếu trễ quá thì cả toà thành sẽ tự sinh tự diệt, những ai đủ mạnh thì sẽ sống sót tiếp, còn ai yếu thì chết, tuân theo chọn lọc tự nhiên.
Tất nhiên cũng có một vài loại dịch bệnh do nguyền rủa hoặc dị hình gây ra, bệnh này không giết chết nạn nhân, mà biến đổi họ thành quái vật, lúc đó bắt buộc phải tàn sát tất cả những người nhiễm bệnh, giống như tôi từng giết sạch một thị trấn dị hình trước kia vậy.
"Em nghĩ chúng ta cần lên đường ngay bây giờ." - Kim Nguyệt liền lấy ra một bộ áo choàng pháp sư mặc lên người rồi đi ra ngoài.
Nàng đi phía trước còn tôi tàng hình đi ngay phía sau lưng nàng.
"Sao em không đi ra khỏi thành, mà lại đi về phía trung tâm kinh thành vậy?" - Tôi thắc mắc hỏi.
"Chúng ta sẽ đi bằng cổng dịch chuyển, nhưng lát nữa sẽ có rất nhiều người khác nữa, chàng nên mặc áo giáp và gọi em là công chúa." - Kim Nguyệt nhẹ nhàng nói.
"Vâng thưa công chúa." - Tôi đáp ứng yêu cầu của nàng.
Kim Nguyệt khẽ gật đầu rồi đi tiếp.
Sau một lúc chúng tôi tới một toà nhà lớn trong kinh thành, bên ngoài được xây dựng bằng đá đen, cánh cửa đang rộng mở.
Kim Nguyệt liền đi vào bên trong, tôi cũng cởi áo choàng tàng hình ra.
Trong toà nhà là một ma trận lớn hơn chục mét, đủ chổ cho hơn mười người đứng.
Có mười người đang đứng trong ma trận, trong đó có bốn người lại chính là nhóm cứu thương trong hội thi hôm trước, vài người khác tôi không biết, nhưng chắc cũng là tư tế hoặc luyện dược thuật sĩ.
Bỗng tôi nhìn thấy Mỹ Lệ cũng có mặt trong đội ngũ này nữa, nhưng nàng giả bộ như không nhìn thấy tôi.
"Tham kiến công chúa!" - Đội ngũ chữa bệnh cất tiếng chào khi thấy Kim Nguyệt.
"Chúng ta lập tức xuất phát, tình hình hiện tại rất nguy cấp." - Kim Nguyệt bước vào ma trận, ra lệnh xuất phát.
Nàng lấy ra bốn viên Hạch Tâm, đặt vào bốn lỗ hổng ở bốn góc ma trận, rồi lấy ra rất nhiều kết tinh năng lượng và đá năng lượng bỏ vào những lổ nhỏ hơn, ma trận dịch chuyển bắt đầu hút năng lượng từ hạch tâm và kết tinh, nó bắt đầu phát sáng rực rỡ, ánh sáng chói loà tầm mắt, khi ánh sáng nhạt dần thì chúng tôi đã đến một nơi hoàn toàn xa lạ.
"A..." - Một nữ tư tế mặc váy trắng hét ầm lên, cách nàng chỉ vài bước chân là hàng chục con quái vật cực kỳ gớm ghiếc.
Những con quái vật này toàn thân lở loét bốc mùi hôi thối, móng vuốt và răng nanh mọc dài, ngọn hoắt.
Đôi mắt của chúng đỏ như hòn lửa, vằn vện tia máu.
"Bảo vệ công chúa!" - Tôi hét lớn rồi triệu hồi hai thanh kiếm lên tay, chuẩn bị chém đôi bất cứ con quái vật nào dám lại gần.
Những người khác cũng lấy ra trượng phép, ngọc ma thuật sẵn sàng chiến đấu.
Nhưng thay vì lao vào tấn công thì lũ quái vật sợ hãi bỏ chạy, chúng trốn vào các toà nhà, đóng chặt cửa lại.
"Họ là những bệnh nhân sao?" - Một người trong nhóm y tế lên tiếng hỏi, nhưng không ai trả lời nàng.
Kim Nguyệt nhíu mày, cả thành phố bây giờ tan hoang, khắp nơi có vết máu tươi, nhưng lại không thấy xác chết.
"Chúng ta đi đến cổng thành phía nam, thành chủ đang ở đó." - Kim Nguyệt ra lệnh.
Cả nhóm liền chậm rãi di chuyển, trên đường đi lâu lâu có thể thấy những con quái vật đang lấp ló trong những con hẻm, tôi thấy chúng đang gặm ăn thứ gì đó, ngay khi vừa thấy đoàn người chúng tôi thì những con quái vật bỏ chạy.
"Công chúa muốn tôi bắt một tên lại để kiểm tra không?" - Tôi đưa ra gợi ý.
Kim Nguyệt suy nghĩ một lát rồi gật đầu.
Tôi nhìn về phía một con quái vật đang núp trong hẻm nhỏ, nó hé con mắt nhìn về phía đoàn người.
Tôi liền lao về phía nó.
Con quái vật vội vàng bỏ chạy, nhưng tốc độ của tôi nhanh hơn nó rất nhiều, chỉ vài giây tôi đã đuổi kịp, tóm lấy cổ của nó.
"Thả tôi ra, thả tôi ra." - Con quái vật gào thét giãy giụa, cố gắng tránh thoát nhưng vô ích.
Tôi xách nó quay lại chỗ nhóm người, ném nó xuống đất.
Con quái vật lồm cồm bò dậy, ánh mắt sợ hãi.
"Làm ơn tha cho tôi, tôi không làm gì sai cả." - Con quái vật run rẩy nói, trên người nó chảy ra chất dịch hôi thối máu đen.
Mấy cô gái trong đoàn sợ hãi tránh xa con quái vật.
Kim Nguyệt giơ bàn tay lên, từ tay của nàng phát ra ánh sáng nhu hoà.
Ánh mắt sợ hãi của con quái vật dần bình tĩnh lại, sau đó trở nên đờ đẫn.
"Chuyện gì đã xảy ra?" - Kim Nguyệt hỏi với giọng nói du dương, nàng đang sử dụng một loại ma thuật ngôn ngữ nào đó.
"Tôi không biết, một tháng trước trong thành nghe đồn có quái vật xuất hiện, binh lính truy tìm và tiêu diệt chúng."
"Quái vật xuất hiện ngày càng nhiều, rồi một hôm tôi thức dậy, thì tôi cũng đã biến thành quái vật." - Con quái vật đờ đẫn nói.
Kim Nguyệt gặng hỏi nó thêm nhiều câu, nhưng con quái vật này cái gì cũng không biết.
Sau đó Kim Nguyệt giải trừ ma thuật, con quái vật liền sợ hãi bỏ chạy.
"E rằng lần này không phải là bệnh dịch, mà là dị sinh vật hoặc có ai đó đang nguyền rủa toà thành này." - Vị học giả Bậc trong nhóm y tế lên tiếng.
"Không phải nguyền rủa, trên người tên đó không có khí tức ma thuật nguyền rủa." - Nữ tư tế Bậc lên tiếng.
"Vậy có lẽ là do dị sinh vật gây ra, nhưng là loài nào? Dường như không phải là dị hình, dị hình rất giỏi che dấu và khống chế tâm trí, những người này dường như vẫn giữ được ý thức." - Vị học giả tiếp tục phân tích.
Cả nhóm vừa di chuyển vừa bàn luận về căn dịch bệnh kỳ lạ này.
Suốt đường đi có rất nhiều ánh mắt sợ hãi, nhìn đội ngũ chúng tôi qua các khe cửa, mỗi khi tôi nhìn lại thì họ vội vàng đóng chặt cửa lại.
Mất hai giờ di chuyển thì cũng đi đến cổng thành.
"Gào..." - Tiếng gầm thét vang dội, hàng trăm con quái vật túa ra, lao về phía cổng thành.
Chắn trước cổng thành là mười gã hiệp sĩ, họ cầm khiên và kiếm chắn phía trước, pháp sư và cung thủ ở phía sau.
Đám quái vật lao tới liền bị chặn lại, bị kiếm đâm chết, bị tên bắn, bị lửa thiêu.
Những con quái vật có hình dạng xấu xí, thực lực rất yếu, chỉ tương đương với Bậc cấp trung.
Sau khi bị giết gần một nửa thì lũ quái vật sợ hãi lui lại.
"Mọi người hãy quay về đi, thành chủ đã gửi thư cầu cứu kinh thành rồi, tiếp viện sẽ rất nhanh đến đây." - Một nữ pháp sư hét lên, cố gắng trấn an những người dân nhiễm bệnh.
"Lần trước cô cũng nói thế, nhưng kinh thành xa xôi, khi tiếp viện tới thì cả thành phố biến thành quái vật cả rồi, hay là cô thả bọn tôi ra khỏi thành, để bọn tôi tự sinh tự diệt." - Một con quái vật cao lớn hơn những con khác nói.
"Tuyệt đối không thể, căn bệnh này cực kỳ nguy hiểm, nếu thả các ngươi đi có thể lây cho cả vương quốc."
"Còn nếu các người vẫn muốn trốn khỏi thành, thì nhìn đó mà làm gương." - Nữ pháp sư chỉ tay vào một núi xác chết, đều là xác của những người bệnh biến thành quái vật.
Một vài người sợ hãi rút lui, dù sao ở lại trong thành thì chết dần chết mòn, còn muốn xông ra thì sẽ chết ngay lập tức.
Đám quái vật dần tan rã, nhưng chắc chắn họ sẽ còn quay lại.
"Bọn họ càng ngày càng đông, nếu cứ như vậy chúng ta nhiều nhất là thủ vững được chỗ này ba ngày nữa." - Một gã hiệp sĩ nói.
"May là căn bệnh này chỉ có thể gây hại cho sinh vật Bậc , nếu chúng ta mà cũng bị lây thì toà thành này xem như xong." - Một gã cung thủ than thở.