"Cô muốn làm gì tôi."
Tôi vô cùng hoang mang, nữ Quỷ Thi rất đẹp, nhưng tôi vừa mới tận mắt thấy nàng xé xác một thiếu nữ, giờ e là tôi cũng chịu chung số phận.
Tôi bị nàng đè xuống giường, nàng áp cặp môi còn dính máu lên miệng tôi.
Theo bản năng tôi mút lấy chúng.
"Chết tiệt, giờ mình lại còn bị một nàng Quỷ Thi cưỡng hiếp."
Chắc chắn cô nàng này cũng giống mấy người vợ hờ khác của tôi, đều muốn hút năng lượng sống từ tôi mà thôi.
Cô nàng này có lẽ là người vợ đã chết của lão thừa tướng biến thành, có lẽ sau khi vợ ông ta chết, ông ta giấu xác nàng ở đây, dùng nhiều loại nguyền rủa khiến xác nàng thức tỉnh thành Quỷ Thi, rồi mỗi ngày bắt các thiếu nữ tới cho nàng ăn.
Tính ra lão thừa tướng này cũng đủ si tình và tàn ác.
Muốn nuôi một Quỷ Thi từ lúc dị biến đến lúc tỉnh lại ký ức ít thì mất vài ngàn năm, nhiều thì mất vài chục ngàn năm.
Cần dùng tính mạng của hàng triệu cô gái làm thức ăn cho nàng.
Tôi cố gắng đẩy nàng Quỷ Thi ra.
"Cô muốn ăn tôi đúng không? Cô nằm xuống đi, tôi cho cô ăn no luôn." - Tôi nhìn nàng ta và nói.
Tôi xoay người đè ngược lại cô nàng Quỷ Thi xuống giường, dù sao cũng chạy không thoát, thay vì để nàng cưỡng hiếp tôi thì tôi tự mình cưỡng hiếp nàng sẽ tốt hơn.
"Hy vọng ăn no nàng sẽ để mình đi."
"Nàng tên là gì?" - Tôi nhìn nàng Quỷ Thi rồi hỏi.
Nhưng nàng không trả lời, chỉ nhìn lại tôi, ánh mắt nàng thể hiện rõ sự thèm khát muốn ăn tươi nuốt sống tôi.
"Nàng chưa thức tỉnh trí tuệ sao? Ta gọi nàng là Thi Thi (Xác Chết Đáng Yêu) nhé."
Thi Thi không trả lời, nàng ôm lấy đầu tôi kéo xuống, hôn lấy hôn để lên mặt lên miệng.
Tôi cũng hôn nàng mãnh liệt.
"Tính ra thì nàng cũng đẹp thật, thân thể trơn láng, làn da mềm mại, ngũ quan xinh xắn đáng yêu, đôi mắt tỏa ra ánh sáng như muốn hút hồn người khác." - Tôi vừa nhìn Thi Thi vừa suy nghĩ.
"Mình cho nàng ăn nhanh nhanh rồi chuồn thôi."
Tôi tự cởi quần áo của mình, cầm côn thịt kề vào khe nhỏ bên dưới của nàng.
Khi tôi đâm vào thì Thi Thi giãy giụa đau đớn, phải cố gắng hết sức thì tôi mới giữ yên được nàng.
Thực ra Thi Thi và người vợ quá cố của lão thừa tướng là hai sinh vật hoàn toàn khác nhau.
Người vợ kia thì đã chết, linh hồn cũng tan nát.
Còn Thi Thi là vong linh sinh vật sinh ra từ xác chết và những ma thuật nguyền rủa, chứ không phải người vợ quá cố kia, nàng có một linh hồn và tính cách hoàn toàn mới.
Từ sau khi dị hóa thành Quỷ Thi, có lẽ lão thừa tướng chưa bao giờ dám đụng vào nàng, vì nếu làm vậy thì lão sẽ bị nàng hút cạn sự sống mà chết, trên thế giới này chắc chỉ mình tôi không sợ bị hút năng lượng sống.
Sau một lúc Thi Thi ngừng giãy giụa, một dòng máu đen chảy xuống bên dưới thân thể nàng.
Nàng lại ôm ghì chặt đầu tôi vào người nàng.
"Thi Thi ngoan, ta cho nàng ăn liền đây."
Tôi cử động hông của mình, nhẹ nhàng đâm vào rút ra cây côn thịt.
Hành động của tôi khiến Thi Thi bắt đầu rên rỉ nho nhỏ.
"Ưm...ưm..." - Cô nàng không biết nói chuyện, chỉ dùng tiếng rên và hành động để thể hiện cảm xúc.
Khi mới chỉ ân ái được năm phút thì một lực hút bắt đầu xuất hiện từ trong cơ thể của nàng.
"Nàng nôn nóng muốn hút khô ta sớm vậy sao? Cũng được, nhưng sau khi ăn no nhớ thả ta đi đấy."
Tôi bắt đầu tăng tốc, Thi Thi nằm ở bên dưới tôi thở dốc liên tục.
"Ưm...ưm..." - Cô nàng ôm chặt tôi rên rỉ vô cùng thân mật.
"Nàng dễ thương ghê."
Không biết Thi Thi có hiểu câu nói của tôi không, nhưng nàng tỏ ra vô cùng ngượng ngùng.
Tốc độ hút năng lượng sống của nàng từ từ chậm rãi, chứ không hút mãnh liệt như mấy nàng Mị Ma.
Cảm giác khi cùng nàng quan hệ rất tuyệt vời, nàng dịu dàng như dòng nước, khiến tôi ngụp lặn trên người nàng không biết chán.
Sau nửa tiếng thì năng lượng sống trong cơ thể tôi dần cạn kiệt, Thi Thi hút no căng bụng, lúc này nàng đang nhắm mắt hưởng thụ.
Tôi nhẹ nhàng rời khỏi người nàng.
"Tạm biệt, sau khi ta tìm được bằng chứng phạm tội của thừa tướng, ta sẽ đem nàng ra khỏi đây."
"Giờ mình phải chuồn nhanh lên, lão thừa tướng mà về thì mình tiêu."
Khi tôi chuẩn bị mặc áo choàng tàng hình đi ra ngoài thì Thi Thi ôm tôi chật cứng từ phía sau.
"Nàng làm gì vậy, ăn no rồi thì phải thả ta đi chứ?"
Nhưng Thi Thi không trả lời, nàng chỉ nhìn tôi chăm chú, tay chân nàng đeo chặt lấy tôi.
"Nàng muốn đi theo ta sao?"
Thi Thi gật gật đầu.
"Khó nhỉ, mình đem nàng theo thì khi lão thừa tướng trở về chắc chắn lão ta sẽ nổi điên."
"Nhưng cô nàng này dính người như vậy, mình sẽ mang nàng theo rồi trốn khỏi tòa thành này, lão thừa tướng cũng không biết mình là ai để mà kiếm."
Sau khi suy nghĩ một lúc tôi đưa ra quyết định, có một cô gái xinh đẹp muốn đi theo tôi thì tôi cũng không bỏ rơi nàng được.
Tôi mặc áo choàng tàng hình cho Thi Thi, rồi dùng tốc độ cao nhất chạy ra khỏi căn phòng.
"Ai?"
"Là kẻ nào?"
Bây giờ tôi không ẩn tàng năng lượng, nên ngay lập tức những người trong trang viện phát hiện ra tôi.
"Có trộm, mau chặn hắn ta lại."
Người thiếp là Vũ Kiếm Sư là người gần tôi nhất, tốc độ của nàng rất nhanh, nàng lao về phía tôi, lưỡi kiếm của nàng phát sáng rực rỡ.
"Mình không có thời gian, chạy nhanh lên mới được."
Tôi vừa cõng Thi Thi trên lưng vừa điên cuồng chạy, vừa cố gắng né tránh những lưỡi kiếm năng lượng từ phía sau lưng.
Khi tới cánh cửa trang viện tôi tông mạnh vào cánh cửa rồi chạy ra ngoài.
Cô nàng Vũ Kiếm Sư đuổi theo quyết liệt, nhưng tôi quen di chuyển trong rừng, luồn lách giữa dòng người cũng giống như luồn lách giữa cây cối.
Chỉ năm phút sau cô nàng đã mất dấu tôi.
Thi Thi mặc áo choàng tàng hình nên không ai thấy nàng, họ chỉ thấy tôi đang di chuyển vô cùng quái dị, giống như một người gù mà thôi.
Khi tôi gần ra khỏi thành thì tôi nghe thấy tiếng thét giận dữ vang lên từ phía trang viện của lão thừa tướng, có lẽ lão ta đã phát hiện Thi Thi bị tôi bắt cóc.
Tôi càng chạy nhanh hơn ra khỏi thành, nhưng do thừa tướng không biết tôi là ai nên không đuổi theo.
"Có chuyện gì vậy?"
"Thánh Trùng Tộc tấn công hả?"
Nhiều người khác cũng hoang mang khi nghe thấy tiếng gầm phát ra từ giữa kinh đô.
"Ầm..." - Một vụ nổ vô cùng mạnh vang lên, không biết có chuyện gì đang xảy ra.
Tôi mặc kệ tất cả, cõng Thi Thi chạy nhanh khỏi tòa thành, khi vừa ra ngoài tôi biến thành hình dạng ma quỷ của mình, sử dụng Đôi Cánh Vảy Máu bay về phía khu rừng, chỉ cần vào rừng thì không ai truy đuổi được tôi nữa.
Tôi chạy suốt ba ngày thì mới dừng lại, chỗ này cách khá xa kinh đô, dù là sinh vật Bậc Cấp Cao muốn tìm kiếm cũng không thể.
Giờ tôi đang ở trong một hang động trong rừng, cảnh vật ở đây khá đẹp, bên trong hang đá có nhiều thạch nhũ lung linh, có một dòng suối nhỏ trong vắt ở bên trong.
Tôi lấy ra một vật phẩm ma thuật gọi là ngọc định vị, viên ngọc này bây giờ chỉ còn một nửa, tôi truyền năng lượng vào nó, viên ngọc bắt đầu phát sáng.
Thứ này là vật dụng khá phổ biến, khi bẻ đôi viên ngọc thì chỉ cần truyền năng lượng vào thì hai mảnh ngọc sẽ cảm ứng năng lượng với nhau, đi theo sự cảm ứng năng lượng của mảnh ngọc sẽ giúp tìm được mảnh còn lại.
Mỹ Lệ đưa nó cho tôi trước khi tôi đi do thám, để sau khi trở về nàng có thể tìm được tôi.
Bỗng cánh tay tôi lại bị ôm chật cứng.
"Nàng không cần ôm lấy ta suốt như vậy đâu, ta sẽ không bỏ rơi nàng."
Thi Thi vô cùng dính người, nàng có sở thích ôm tôi cứng ngắc, dù tôi có cố gắng dụ dỗ nàng buông tôi ra thì lúc sau nàng lại ôm dính lấy tôi.
"Nàng lại đói sao?"
Nhưng Thi Thi lắc đầu, nàng chỉ tiếp tục giữ chặt lấy cánh tay tôi.
Cô nàng này thực sự vô cùng đáng yêu, tôi quyết định sẽ đem nàng về làm vợ mình luôn.
Một tuần sau thì viên ngọc định vị phát sáng rực rỡ.
"Mỹ Lệ sắp tới đây rồi." - Tôi nhìn viên ngọc một lúc.
"Thi Thi ngoan, nàng mặc áo choàng tàng hình vào ở yên đây một lúc nha, ta sẽ quay lại liền."
Thi Thi gật đầu, giờ nàng rất ngoan ngoãn nghe lời.
Tôi mặc áo choàng tàng hình cho nàng rồi đi ra ngoài cửa hang.
Khoảng mười phút sau Mỹ Lệ xuất hiện, nàng đạp trên một vật phẩm bay giống như cái vảy màu tím.
"Anh đã làm chuyện gì trong phủ thừa tướng vậy?" - Ngay khi thấy tôi nàng liền hỏi.
"Tôi có làm gì đâu, chỉ tìm kiếm bằng chứng, nhưng bị phát hiện nên phải bỏ trốn thôi."
"Lão thừa tướng như phát điên sau khi anh rời khỏi nhà lão, ông ta trực tiếp biến thành Ác Quỷ tấn công thẳng hoàng cung."
"Miệng liên tục gầm thét đòi Nhà Vua thả vợ của ông ta ra, bộ anh nổi thú tính bắt cóc thê thiếp của ổng hả?" - Đôi mắt của Mỹ Lệ phát ra ánh sáng tím, nàng nhìn tôi chăm chú, ánh mắt của nàng khiến tôi chột dạ.
"Làm gì có, tôi chỉ phát hiện ra lão thừa tướng có một căn phòng bí mật xây bằng kim loại, bên trong chứa rất nhiều xác chết của thiếu nữ mà thôi, chắc chắn ông ta luyện cấm thuật nào đó." - Ngay lập tức tôi chuyển chủ đề.
"Có chuyện này nữa sao?" - Đôi mi của Mỹ Lệ nhíu lại.
"Phải, chính mắt tôi nhìn thấy, bên trong là vô số xương của các thiếu nữ."
"Nhà Vua đã bắt giam thừa tướng vào ngục, giờ tôi sẽ quay trở về thông báo cho công chúa biết chuyện này, nếu thực sự lão ta luyện cấm thuật bằng sinh mạng của những thiếu nữ, thì Nhà Vua sẽ có đủ lý do để hành quyết lão ta, phe cánh của lão sẽ tan rã." - Mỹ Lệ có vẻ rất vui khi nghe thông tin này.
"Tôi đi báo cho công chúa đây, khi nào xong việc thì anh sẽ có thể quay lại kinh thành." - Mỹ Lệ nói xong liền vội vã muốn đi về.
"Khoan khoan, vậy phần thưởng của tôi thì sao?" - Tôi vội vã hỏi Mỹ Lệ.
"Phần thưởng?" - Mỹ Lệ ngẩn người giây lát.
"Khi nào anh trở về Nhà Vua hoặc công chúa sẽ thưởng cho anh."
"Nhưng tôi làm việc này là để giúp nàng cơ mà." - Tôi nhìn Mỹ Lệ rồi nói.
Nàng nhìn tôi một lúc.
"Hừ, đồ háo sắc, tôi không có phần thưởng nào cho anh đâu." - Mặt nàng đỏ lên khi hiểu điều tôi muốn nói.
Nói xong nàng liền đạp lên chiếc vảy, tức giận bay vút đi.
"Đang yên đang lành, vì nàng mà mình phải trốn vào rừng ở, giờ lợi dụng xong nàng lại bỏ đi." - Tôi nhìn bóng nàng đi xa, lắc lắc đầu than thở.
"Thôi kệ, vẫn còn một cô gái khác ở bên cạnh mình."
Tôi quay vào trong hang động, ôm Thi Thi vào lòng, cô nàng vô cùng ngoan ngoãn đáng yêu.