Chỉ mình Lưu Hoành thôi đã đủ để tiêu diệt hết cả nhà họ Sở bọn họ rồi, lại càng không phải bàn tới nhà họ Hứa cùng với các nhà quyền thế ở Sở Châu.
Một mình Diệp Viễn thì sao đủ sức lật trời, giúp bọn họ đối phó với tất cả các gia tộc quyền thế ở Sở Châu?
“Má nó, bố mày còn chưa tới tìm mày để báo thù mà bản thân mày đã tự dâng lên tận cửa rồi hả”.
Hứa Mặc trông thấy Diệp Viễn tìm đến thì cơn tức bỗng chốc dâng lên.
Tuy trước đó một mình Diệp Viễn có thể đánh bại gần trăm tay đấm thuê mà anh ta có.
Điều đó khiến anh ta vô cùng chấn động, nhưng hôm nay thì khác, hôm này ở đây không chỉ có một trăm người, mà còn có cả vệ sĩ của các gia tộc, đâu đó hơn cả ngàn.
Dù Diệp Viễn ghê gớm đến mức nào, thì liệu có thể một mình đấu với hơn ngàn người không?
Hơn nữa bên cạnh Lưu Hoành lúc này là một cao thủ võ đạo hàng thật giá thật.
Có người đó ở đây, Hứa Mặc chẳng cần phải lo lắng điều gì nữa.
Hận không thể trực tiếp ra tay giết chết Diệp Viễn, để mối thù sâu đậm và nỗi sỉ nhục trước đó được rửa sạch.
Nhưng anh ta lại biết rõ, với thực lực của bản thân bây giờ thì chẳng thể làm gì Diệp Viễn được, vì thế anh ta buộc lòng phải xin bố mình giúp đỡ.
“Bố, chính là tên khốn nạn chết tiệt này đánh con đó!”
Hứa Thiên Long lập tức quay đầu chuyển tầm mắt về phía Diệp Viễn.
Mọi người ở đó đều tò mò chuyển ánh mắt sang nhìn anh.
Hôm qua Hứa Mặc dẫn theo gần trăm người đi giải quyết Diệp Viễn, kết quả lại bị một mình Diệp Viễn giải quyết hết, chuyện này họ cũng có nghe nói.
Điều đó khiến họ vô cùng tò mò, rốt cuộc là một người thế nào mà lại ghê gớm đến thế.
Khi mọi người nhìn thấy Diệp Viễn còn trẻ như thế thì tất cả đều khá là kinh ngạc.
Tất nhiên, cũng có một nhóm người khác lộ vẻ mặt khinh thường.
Trong mắt bọn họ, Diệp Viễn chỉ là kẻ ỷ bản thân có chút sức mạnh nên ngông cuồng, không xem ai ra gì.
Nên biết rằng, hổ xuống đồng bằng còn bị chó khinh, huống cho bây giờ Hứa Thiên Long và Lưu Hoành lại không phải chó, mà là hai con thú hung hãn.
“Ranh con, mày là người đánh con tao đấy hả?” Đối mặt với câu hỏi của Hứa Thiên Long, Diệp Viễn hoàn toàn phớt lờ, anh chỉ ngồi xổm người xuống, lấy ngân châm ra giúp quản lý cầm máu. Nhìn thấy thế, rất nhiều người ở đó đều lắc đầu, mấy ngày nay họ chưa thấy người nào dám ngó lơ Hứa Thiên Long và Lưu Hoành như thế. Dám phớt lờ Hứa Thiên Long và Lưu Hoành đang lên như diều gặp gió ở Sở Châu thì đúng là tự tìm đường chết.