Không ngờ Diệp Viễn lại không để ý đến mình, còn dám ra tay làm người ta bị thương trước mặt mình, điều này quả thật không coi đệ tử của Cổ Thông Thiên ra gì.
“Tự tìm cái chết!”
Cổ Hạo Nam lạnh lùng quát, bóng người trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Diệp Viễn.
Một bàn tay trắng nõn lại mang theo kình khí ác liệt, hung hãn đánh vào ngực của Diệp Viễn.
Diệp Viễn khinh thường cười một tiếng, vẫn không sử dụng linh khí và thuật pháp, chỉ nhẹ nhàng giơ bàn tay lên, nghênh đón một chưởng của Cổ Hạo Nam.
“Ầm!”
Hai chưởng đụng nhau, Diệp Viễn vẫn đứng nguyên tại chỗ.
Còn Cổ Hạo Nam thì loẹt xoẹt lùi về phía sau mấy bước.
“Sao có thể?”
Mọi người ở đây nhìn thấy cường giả Cổ Hạo Nam cấp bậc Đại Tông Sư này lại chịu thua thiệt trong tay Diệp Viễn, tất cả đều cảm thấy không tưởng tượng nổi.
Sau khi ổn định thân hình, trong mắt Cổ Hạo Nam lóe lên một tia hung ác.
Người luôn kiêu ngạo như anh ta lại bị một kẻ vô danh tu luyện ngoại công đánh lui.
Điều này khiến anh ta cảm thấy mất hết mặt mũi.
“Thằng nhãi, tự tìm cái chết!”
Cổ Hạo Nam quát lên một tiếng, kình khí trên lòng bàn tay vờn quanh, mang theo uy thế vô thượng, lại một lần nữa hung hãn đánh vào ngực Diệp Viễn.
Cổ Hạo Nam mang theo nổi tức giận chồng chất đã nổi lên ý muốn giết Diệp Viễn.
Quyền vừa rồi Cổ Hạo Nam cho rằng bản thân mình khinh thường, cộng thêm cũng không dùng hết toàn lực, cho nên mới bị thua thiệt trong tay Diệp Viễn.
Một quyền này anh ta đã dùng hết toàn bộ công lực, thề phải đánh chết tên khốn khiếp Diệp Viễn, người khiến anh ta mất mặt.
Nhìn thấy một quyền mang theo uy thế vô thượng này của Cổ Hạo Nam, tất cả mọi người đều cảm thấy Diệp Viễn chết chắc rồi.
Đối mặt với một quyền hung hãn của Cổ Hạo Nam, ánh mắt Diệp Viễn cũng không hề chớp, vẫn cứ thản nhiên đứng tại chỗ.
Để mặc cho quả đấm của Cổ Hạo Nam hung hãn đánh vào ngực mình.
Rất nhiều người nhìn thấy cảnh này cũng theo bản năng nhắm hai mắt lại, không muốn nhìn thấy cảnh Diệp Viễn bị một quyền của Cổ Hạo Nam đánh thê thảm. Cổ Hạo Nam nhìn thấy Diệp Viễn không tránh một quyền dùng toàn lực của mình, trên mặt mang theo một tia cười nhạt. “Ầm!” Cùng với một âm thanh như kim thiết giao nhau vang lên.