Ở phía xa, mấy người bạn của Tô Minh thấy ánh mắt của Tô Minh luôn dõi theo Diệp Viễn và Thẩm Tiểu Tiểu.
Tô Minh gật đầu.
“Cậu Tô, có cần mấy anh em xử lý tên nhóc đó không?”
Mấy người dường như nhìn ra trong lòng Tô Minh không vui, chủ động lên tiếng nói.
Tô Minh thực sự muốn xử Diệp Viễn một trận, nhưng ngại vì có Thẩm Tiểu Tiểu ở đây, Tô Minh cũng không tiện đích thân ra mặt.
Bây giờ mấy anh em tốt tình nguyện ra mặt, đương nhiên Tô Minh cầu còn không được.
“Vậy thì nhờ mấy cậu rồi!”
Mấy anh em tốt lập tức vỗ ngực bảo đảm nói: “Cậu Tô, cậu đợi xem kịch hay đi!”
Nói xong, mấy cậu ấm bèn đi về phía mấy người Diệp Viễn.
Bao vây Diệp Viễn ở giữa.
Vương Văn Quân ở một bên nhìn thấy mấy người này, vội vàng đứng lên chào hỏi: “Cậu Vương, cậu Lưu, cậu Hồ, các anh cũng đến rồi!”
“Ở đây không có chuyện của anh, tránh xa cho tôi”.
Cậu Vương dẫn đầu nóng nảy xua tay, vẻ mặt khinh thường.
Vương Văn Quân lập tức ngoan ngoãn im miệng, kéo Tôn Lăng Tuyết đứng sang một bên.
Đương nhiên Vương Văn Quân quen biết mấy người này, mấy người này đều là cậu ấm hào môn Sở Châu, ỷ vào thế lực của nhà mình, vô cùng thích gây chuyện thị phi.
Mấy người này rất thân thiết với Tô Minh, bây giờ qua đây, rõ ràng là muốn gây chuyện với Diệp Viễn.
“Nhóc con, đứng lên!”
Lúc này, cậu Vương lại nhìn sang Diệp Viễn, ánh mắt tràn đày cao ngạo.
Nhưng Diệp Viễn trực tiếp phớt lờ đám người này, tiện tay cầm một ly nước ngọt uống.
Thấy Diệp Viễn trực tiếp phớt lờ bọn họ, khiến mấy người rất không vui.
Một cấu ấm với sắc mặt trắng bệch tức giận mắng.
“Mẹ kiếp, tên nhãi con, cậu Vương bảo mày đứng lên, mẹ kiếp, mày không nghe thấy hả?”
Cậu ấm này nói xong, tay còn tóm lên áo trước ngực Diệp Viễn, muốn lôi Diệp Viễn ra khỏi ghế.
“Bành!”
Nhưng tay của cậu ấm này còn chưa chạm được vào áo của Diệp Viễn.
Chỉ nghe thấy một tiếng “bành” bức bối vang lên.
Cậu ấm này liền bay ngược ra xa, ôm bụng ngã dưới đất, đau đớn kêu la.
Tiếng vang và tiếng kêu thảm đột ngột lập tức thu hút sự chú ý của tất cả mọi người có mặt.
Tất cả mọi người đều dồn ánh mắt qua.
Muốn xem xem rốt cuộc là ai dám gây chuyện ở hội đấu giá Long Hưng.
Khi mọi người nhìn rõ người bị đánh, sắc mặt biến đổi.
Đương nhiên bọn họ nhận ra người bị đánh, đó là cậu ấm của nhà họ Lưu ở Sở Châu, cậu ấm lụa là nổi tiếng ở Sở Châu.
Sau đó, mọi người lại nhìn sang Diệp Viễn, kẻ đánh người vẫn bình tĩnh ngồi trên ghế.
Thấy Diệp Viễn rất lạ mặt, hình như không giống người của hào môn Sở Châu. Lại thấy Diệp Viễn ăn mặc rất bình thường, bèn chắc chắn Diệp Viễn không phải là người của gia tộc lớn. Có lẽ là người đến góp vui. “Một người bình thường lại dám đánh cậu Lưu, đúng là gan to bằng trời!” “Cái gì mà gan to bằng trời, tôi thấy là tự tìm đường chết thì đúng hơn!”