Năm người còn lại nhìn thấy Diệp Viễn vừa ra tay liền dùng một quyền đánh chết một người trong số bọn họ, mấy người này đã hiểu ra, Diệp Viễn là một cao thủ.
Là kiểu cao thủ bọn họ không thể địch nổi, mạnh đến mức đáng sợ.
Gần như cùng lúc, mấy người phi thân về phía năm hướng khác nhau.
“Hừm, tôi cho mấy người đi chưa?”
Diệp Viễn quát lạnh, bóng người liền biến mất tại chỗ.
Lại một lần nữa xuất hiện trước mặt một mỹ nữ.
Diệp Viễn đột nhiên xuất hiện, lập tức dọa cho mỹ nữ này hồn bay phách lạc.
Không kịp nghĩ ngợi, mỹ nữ trực tiếp nhấc chân, hung hăng đá vào chỗ hạ bộ Diệp Viễn.
“Mẹ kiếp, muốn để ông đây thành thái giám à!”
Diệp Viễn tức giận mắng một tiếng, đồng thời nhấc chân, đi sau về trước, hung hăng đá một cước lên đầu mỹ nữ này.
Một tiếng xương nứt và một tiếng kêu thảm vang lên, đầu mỹ nữ trực tiếp bị Diệp Viễn một cước đạp nổ.
Lúc này, bóng người Diệp Viễn lại biến mất.
Lại một lần nữa xuất hiện ở trước mặt một mỹ nữ khác.
Mỹ nữ thứ hai cũng bị Diệp Viễn một cước đạp nổ nhanh chóng.
Cứ lặp đi lặp lại nhiều lần như vậy, mấy mỹ nữ khác cũng chết hết.
Bây giờ chỉ còn lại mỹ nữ dẫn đầu, mà giờ phút này, mỹ nữ dẫn đầu kia đã trốn ra ngoài trăm mét.
Lúc chuẩn bị đi đánh chết mỹ nữ dẫn đầu kia, Diệp Viễn lại nhìn thấy bên cạnh cô ta đột nhiên xuất hiện một thân ảnh màu đen.
Người đó giơ tay túm mỹ nữ kia, giữa mấy cái lóe sáng liền biến mất dạng.
Chỉ còn lại một giọng nói vẫn chưa biến mất trong không khí.
“Thằng nhãi, thù này Phệ Thiên Giáo tao đã ghi nhớ!”
Giọng nói mơ hồ không phân rõ nam hay nữa.
Diệp Viễn cứ lạnh lùng nhìn, mặc kệ hai người kia rời đi, cũng không có ý muốn đuổi theo.
Sau nửa tiếng đồng hồ. Trong một căn phòng tổng thống ở Sở Châu, cậu Vu và tên trộm mộ đang ngồi trên ghế sofa. Đột nhiên, không gian trước mặt hai người méo mó, một thân ảnh đen mang theo mỹ nữ dẫn đầu kia xuất hiện trước mắt hai người. “Đại trưởng lão, những người khác đâu?”