Mà mấy người sau lưng ông ta cũng tỏ vẻ mình sẵn sàng bồi thường.
“Được thôi, nếu đã sẵn sàng bồi thường, thì các người hãy chuyển hết tài nguyên tu luyện của nhà họ Tiêu cho mỗi năm đến chỗ tôi đi!”
Nghe thế, mọi người ở đó đều giật mình, những tài nguyên tu luyện mà nhà họ Tiêu cung cấp mỗi năm chính là vốn liếng quan trọng nhất giúp họ tu luyện.
Nếu bồi thường hết cho Diệp Viễn, thì thực lực của bọn họ sẽ giảm xuống rất nhiều.
Thấy bọn họ có vẻ do dự, sắc mặt Diệp Viễn chợt lạnh.
“Thế nào, không muốn hả?”
Mọi người vẫn có vẻ khó xử, số tài nguyên đó với bọn họ mà nói là vô cùng quan trọng.
Bọn họ cùng liếc nhìn nhau vài cái, ai cũng nhìn thấy cùng một suy nghĩ trong mắt đối phương.
“Ra tay!”
Đột nhiên, Tôn Kỳ Phong hét lớn một tiếng, một chưởng đánh về phía Diệp Viễn.
Đám Hô Diên Quy Hải và Cẩu Kiến Nhân cũng cùng nhau ra tay.
Tuy bình thường bọn họ khá chướng mắt nhau, thường xuyên đấu tranh gay gắt, nhưng khi gặp kẻ thù thì cả hai không hẹn mà cùng đứng chung một chiến tuyến.
Tuy Diệp Viễn rất mạnh, nhưng một mình đối mặt với vài Thánh Giả cùng với một cao thủ Võ Vương trong tình huống khoảng cách gần nhau đến vậy.
Chắc chắn sẽ không thể thoát khỏi đòn tấn công của bọn họ.
“Bốp bốp bốp!”
Gần như cùng lúc, một chưởng của tất cả bọn họ đều nện thẳng vào người Diệp Viễn.
Bọn họ cứ tưởng khi tất cả cùng ra tay thì Diệp Viễn không chết cũng sẽ bị thương.
Nhưng kết quả, lại khiến bọn họ đều tất vọng.
Bởi vì một chưởng mạnh nhất của bọn không thể tạo thành bất kỳ thương tổn nào với anh.
Diệp Viễn vẫn đứng yên đó chẳng hề hấn gì.
“Sao lại như thế được?”
Sau đó tất cả mọi người đều đứng ngơ ngác ở đó.
Không thể chấp nhận kết quả này.
Ngay sau đó, họ nghe thấy.
“Soạt!”, một tiếng.
Tôn Kỳ Phong bị một chưởng vừa nãy đánh trả lại, vội vàng bỏ chạy.
Một chưởng đó đã giúp Tôn Kỳ Phong hiểu được Diệp Viễn là một người sâu không lường được, không phải là kẻ mà người như ông ta có thể đánh lại. Đối mặt với một người như thế, ông ta chỉ có một suy nghĩ, đó là bỏ trốn. “Hừ, tôi đã cho ông đi chưa?” Diệp Viễn hừ lạnh một tiếng, đưa tay tóm vào không trung, Tôn Kỳ Phong đã chạy được hơn trăm mét bỗng cảm nhận được một lực giữ rất chặt mà ông ta không cách nào chống lại.