Sau khi cơn đau không còn nữa, Lâm Y Quốc mới cảm nhận được sự tồn tại của hai chân mình.
Lúc này, Diệp Viễn cất hết những cây kim châm cứu kia.
“Chú đứng dậy thử đi ạ!”
Lâm Y Quốc vội gật đầu, cố gắng đứng dậy từ trên giường.
Khi hai chân chạm xuống đất và chống đỡ cả cơ thể một cách cực kì dễ dàng.
Lâm Y Quốc cũng không cầm lòng được nữa, trong đôi mắt vẩn đục chảy ra những giọt nước mắt xúc động.
Không ngờ sau bao nhiêu năm trôi qua, ông ta vẫn có cơ hội đứng lên thêm một lần nữa.
“Bố ơi, bố đứng lên được thật rồi!”
Nhìn thấy cảnh này, Lâm Tuyết ở bên cạnh cũng không kìm được rưng rưng nước mắt.
“Cậu Diệp, cảm ơn cậu nhiều lắm!”
Nói rồi, Lâm Y Quốc định quỳ xuống trước mặt Diệp Viễn.
Nhưng anh đã ngăn ông ta lại trước một bước.
“Chú Lâm, chú đừng như vậy, cháu không nhận được đâu ạ!”
“Chú uống viên thuốc này vào đi, chắc nó sẽ có thể chữa khỏi bệnh ung thư phổi của chú!”
Sau đó Diệp Viễn lấy một viên thuốc ra đưa cho Lâm Y Quốc.
Ông ta không hề do dự chút nào, lập tức uống thuốc vào.
Viên thuốc này là đan dược cực phẩm mà Diệp Viễn đã luyện chế từ trước, một căn bệnh ung thư phổi nho nho hoàn toàn không thành vấn đề.
Đúng như dự đoán, sau khoảng chưa tới ba phút, sắc mặt Lâm Y Quốc đã thay đổi.
Không còn trạng thái bệnh tật lâu ngày như trước, trông ông ta như trẻ lại mười tuổi, mặt mày hồng hào đầy sức sống.
Lâm Tuyết dẫn nhóm người Diệp Viễn đi ra ngọn núi phía sau thị trấn.
Hôm qua Diệp Viễn nghe nói trên ngọn núi phía sau thị trấn có rất nhiều loại thảo dược quý, điều này làm anh thấy rất có hứng thú.
Khoảng hơn nửa tiếng sau, cả nhóm đi đến trước lối vào một thung lũng trong núi.
Vừa đến lối vào, họ đã nhìn thấy phía trước không xa có một căn nhà, ngoài nhà có khoảng mười mấy tên côn đồ đang ngồi đánh bài.
Nhóm Diệp Viễn vừa đến cũng thu hút sự chú ý của những tên côn đồ đó.
Cả đám lập tức ngừng đánh bài, tên nào cũng cầm vũ khí lên đi lại gần nhóm Diệp Viễn. Tên côn đồ dẫn đầu còn lên tiếng quát. “Biến đi hết cho tao, đây không phải nơi mà chúng mày nên tới!” Nhưng vừa mới nói xong, gã đã bị Tiểu Vũ đá văng ra xa. Khi những tên côn đồ còn lại chưa kịp phản ứng, cô ấy đã xông về phía bọn chúng.