“Lần sau anh không thế nữa đâu!”, Diệp Viễn bất đắc dĩ trả lời. Lúc này, Sở Vân Phi quay đầu nhìn về phía người đàn ông trẻ tuổi ăn mặc như má mì, nói giọng phụ nữ trước đó. “Bây giờ nơi này đã thuộc về tôi, tôi không cần ra ngoài nữa chứ?” Người đàn ông đó vẫn nói với vẻ mặt đầy khinh thường. “Hừ, có tiền thì đã sao, Phi Phi nhà chúng tôi chịu ở cái khách sạn này là vinh hạnh của khách sạn các anh đấy!” “Ha ha, vậy hả?”, Sở Vân Phi cười khẩy một tiếng, quay sang nhìn Vương Khải Điền: “Ông chủ Vương, phiền ông gọi toàn bộ nhân viên bảo vệ của khách sạn tới đây, những người này làm bẩn sàn khách sạn nhà tôi, đuổi họ ra ngoài cho tôi!” Lúc Vương Khải Điền vừa định lên tiếng, Tiểu Vũ đã hào hứng nói với Sở Vân Phi. “Anh Vân Phi, chuyện này cứ giao cho em!” Sở Vân Phi gật đầu đồng ý ngay không cần suy nghĩ. “Được thôi!” “Đồ bê đê chết tiệt, ăn đấm đi!” Tiểu Vũ hô lên một câu, nắm đấm nhỏ đấm mạnh về phía mặt thanh niên kia. Cậu ta muốn tránh đi nhưng tốc độ lại quá chậm. Cú đấm của Tiểu Vũ đấm mạnh vào mắt cậu thanh niên. Cậu ta ngả ngửa ra đất. Nhưng Tiểu Vũ vẫn không chịu bỏ qua cho cậu ta, cô ấy xông lên trước, nắm tay đấm liên tục về phía mặt cậu thanh niên kia như mưa. Khoảng chừng ba phút sau, Tiểu Vũ thấy hơi mệt mới chịu dừng lại. Giờ phút này, khuôn mặt của cậu thanh niên kia đã sưng phù cả lên, trông rất giống đầu lợn. “Á! Mấy tên ăn hại chúng mày còn đứng ngây ra đó làm gì nữa hả, giết chết thằng khốn này cho tao!” Cậu thanh niên cứ như một người đàn bà đanh đá, cuồng nộ lớn tiếng ra lệnh cho những tên vệ sĩ phía sau mình. Nhưng những vệ sĩ này không hề nhúc nhích, họ không phải kẻ ngu, họ chỉ được mời đến để giữ trật tự mà thôi. Bây giờ thấy nhóm Sở Vân Phi có thân phận không bình thường, đương nhiên họ sẽ càng không thể ra tay. Cả đám vệ sĩ đứng yên tại chỗ như khúc gỗ, điều này khiến thanh niên kia càng giận dữ hơn. “Mẹ kiếp, bọn mày ra tay đi chứ!” Nhưng họ vẫn đứng yên tại chỗ, mắt nhìn mũi mũi nhìn tim như thể không nghe thấy. “Được được được, cả đám chúng mày đều to gan lắm!” Vệ sĩ không ra tay, thanh niên đó cũng không còn cách nào khác, đành lấy điện thoại ra gọi vào một dãy số. “Phi Phi, anh bị người ta đánh, em giúp anh đòi lại công bằng với?” Cậu ta khóc lóc kể lể trong điện thoại một phen, cũng không biết người ở đầu dây bên kia đã nói gì, sau đó liền cúp máy. Thanh niên cúp máy xong thì lập tức được tiếp thêm sức mạnh, cậu ta đe doạ Sở Vân Phi. “Chúng mày chờ đó cho tao, cứ đợi người của cậu Vương tới giết chết chúng mày đi!” “Ha ha, bọn tao sẽ chờ, hôm nay tao cũng muốn xem xem ai có thể cứu được mày!”, Sở Vân Phi nói với vẻ mặt đầy khinh thường. Lúc này, Vương Khải Điền chủ động bước tới nói với Sở Vân Phi. “Cậu Sở, các cậu vẫn nên đi trước thì hơn, cậu ta là người nhà họ Vương của tỉnh Tiềm Long chúng tôi. Đó là một gia tộc võ đạo ở tỉnh Tiềm Long, thực lực rất mạnh!”