Quỷ Môn Độc Thánh

chương 629 "cút đi cho tôi!"

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Đối mặt với sự mỉa mai của Lục Thanh Hòa, những người này không hề cảm thấy áy náy một chút nào. Bác cả của Lục Thanh Hòa còn mở miệng nói. "Thanh Hòa, lúc đó chúng tôi không cho cậu vay tiền chỉ vì chúng tôi biết gã bác sĩ chữa bệnh cho ông cụ là một gã lang băm!" "Nếu để tên bác sĩ lang băm đó chữa trị cho ông cụ thì tôi đoán ông ấy thậm chí còn không thể xuống khỏi bàn phẫu thuật đâu!" "Thật ra chúng tôi đã tìm được mấy vị thần y đến để chữa trị cho ông cụ, nhưng chúng tôi không ngờ rằng cậu lại tìm được thần y trước và chữa khỏi bệnh cho ông cụ!" Bác cả của Lục Thanh Hòa vừa nói xong thì chú ba của Lục Thanh Hòa cũng vội vàng nói: “Đúng rồi, nếu chúng tôi cho cậu mượn tiền để mời tên lang băm đó phẫu thuật cho ông cụ thì có lẽ ông cụ đã chết trên bàn phẫu thuật rồi”. "Như vậy thì cho dù chúng tôi tìm được thần y, chỉ sợ cũng không cứu được ông cụ, nói chung ông cụ khỏi bệnh đều là nhờ công lao của chúng tôi!" Những gì mà bác cả cùng chú ba của Lục Thanh Hòa nói đã khiến cho mấy người Diệp Viễn sững sờ tại chỗ. Tuy bọn họ đã gặp rất nhiều người vô liêm sỉ, nhưng cũng chưa từng thấy người vô liêm sỉ như bác cả và chú ba của Lục Thanh Hòa. Bọn họ thật sự muốn đổi trắng thay đen mà không ngượng miệng. Khả năng lật ngược phải trái, mặt dày vô liêm sỉ bậc này, quả thật là vô địch thiên hạ. Lục Thanh Hòa tức giận đến tái mặt. "Tất cả cút khỏi đây cho tôi!" Lời nói của Lục Thanh Hòa lập tức khiến cho dì ba của Lục Thanh Hòa cảm thấy khó chịu. Bà ta chỉ vào mũi Lục Thanh Hòa mà mắng: "Sao nào, ông cụ còn chưa lên tiếng, cậu nghĩ Lục Thanh Hòa cậu là cái thá gì mà dám bảo chúng tôi cút?" Dì cả cũng lên tiếng mắng tiếp: "Đúng vậy, Lục Thanh Hòa cậu chỉ là phận con cháu, cậu có quyền lên tiếng ở đây sao?" "Cút đi cho tôi!" Lúc này ông cụ Lục cũng đã đi tới, trong miệng tuôn ra tiếng quát phẫn nộ. Đối với hai đưa con trai của mình, ông cụ đã cảm thấy tuyệt vọng từ lâu. Lúc trước vì muốn bám lấy nhà họ Sử mà đám người này đã móc nối với người ngoài để âm mưu chống lại người nhà mình. Bây giờ nhìn thấy bọn họ phát đạt, đám người này lại dám ưỡn người nghiêm mặt muốn trở về nhà họ Lục. Dựa vào sự hiểu biết của ông cụ Lục đối với hai đứa con vô liêm sỉ này, ông ta chắc chắn đám người này đến đây là để đòi tài sản của ông ta. Quả nhiên, khi bác cả của Lục Thanh Hòa nghe thấy tiếng ông cụ Lục đuổi mình ra ngoài thì liền biết hôm nay không còn hy vọng nào cho mình quay trở lại nhà họ Lục nữa. Ông ta lập tức đứng dậy, trực tiếp ngả bài nói. "Lão già kia, nếu muốn chúng tôi rời đi thì ông phải đưa cho chúng tôia hai phần ba tài sản của nhà họ Lục!" "Đúng vậy, hôm nay ông mà không chia tài sản cho chúng tôi thì chúng tôi cũng sẽ khiến các người không thể sống yên ổn!" Ngay khi chú ba của Lục Thanh Hòa vừa nói xong thì dì cả cùng dì ba của Lục Thanh Hòa liền đột nhiên hét lớn. "Mọi người mau đến xem, người của nhà họ Lục muốn giết người!" “Lão già này đúng là hiếp người quá đáng, chẳng những đuổi chúng tôi ra khỏi nhà mà còn không cho chúng tôi một chút tài sản nào”. "Khi nhà họ Lục gặp cảnh nghèo khó, hai nhà chúng tôi đã cùng nhau chạy vạy khắp nơi tìm nguồn lực, tìm quan hệ, giúp đỡ nhà họ Lục vực dậy!" "Bây giờ nhà họ Lục đã phát đạt thế mà lại không thừa nhận chúng tôi nữa, còn muốn đuổi những người có đóng góp to lớn nhất cho nhà họ Lục ra đường, thậm chí còn không trả một xu nào, lý nào lại như vậy chứ? Bọn họ rõ ràng đang muốn giết chúng tôi mà!" "Lão già kia, ông làm như vậy mà không sợ bị người đời phỉ nhổ sao?" "Mọi người mau đến đây phân xử cho chúng tôi, trên đời này lại có loại người như vậy sao? Thử hỏi trên đời này còn có lão già nào vong ân phụ nghĩa như ông ta không?" Hai người bọn họ thêm mắm dặm muối, đổi trắng thay đen mà hét lên, cứ như thể bản thân thật sự đã phải chịu nỗi oan ức thấu tận trời xanh vậy. Tiếng la hét, khóc lóc của hai người ngay lập tức thu hút nhiều người đến xem. Một số người không hiểu sự việc bắt đầu chỉ trích ông cụ Lục. Những lời nói không phân phải trái của hai người này một lần nữa lại khiến cho ông cụ Lục tức giận đến tái mặt. Mấy người Diệp Viễn lại một lần nữa bị sự mặt dày vô liêm sỉ của đám người này làm cho kinh ngạc.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio