“Đúng vậy!”, Diệp Viễn gật đầu. “Vậy xin hỏi cô cậu, cả hai người đều là võ giả phải không?” Mặc dù trong lòng Mông Long rất khó chịu, nhưng dù sao hai người này cũng do Ám Thập giới thiệu, ông ta chỉ có thể dằn lại cảm giác khó chịu trong lòng mà hỏi. “Không phải!”, Diệp Viễn lắc đầu. Họ đều là người tu tiên, dĩ nhiên không phải võ giả. Biết được Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình đều không phải võ giả, Mông Long lập tức hạ lệnh đuổi khách. “Nếu hai người không phải võ giả, có lẽ hai người không giúp được gì cho chuyến đi này rồi, hai người vẫn nên về thì hơn!” Mông Long cho rằng Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình là hậu bối của Ám Thập, được Ám Thập cho đi theo ông ta để mở mang tầm mắt. Nhưng chuyến đi này sẽ tràn đầy hiểm trở, mà Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình không có chút nội khí nào, dẫn hai người họ theo không chừng còn sẽ làm chậm trễ tốc độ đi đường của họ. “Ông nhất quyết muốn đuổi chúng tôi đi à?”, Diệp Viễn hỏi. Khi Mông Long đang chuẩn bị trả lời thì điện thoại của ông ta đổ chuông, là Ám Thập gọi tới. Ông ta nhìn thoáng qua Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình, xoay người đi sang chỗ khác nghe máy. Một phút sau, ông ta quay lại bảo Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình. “Tôi sẽ nể mặt bạn tôi cho hai người ở lại. Nhớ cho kĩ đây, chuyến đi này sẽ rất nguy hiểm, nếu mà đụng độ kẻ địch mạnh, chúng tôi không rảnh để ý tới hai người đâu, hai người tự cầu phúc đi!” Mặc dù Mông Long rất khó chịu, nhưng ông ta vẫn cho Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình đi theo. Bởi vì ban nãy Ám Thập gọi điện đến, nói với ông ta là thân phận của Diệp Viễn vô cùng lợi hại, có anh đi theo, trên đường đi sẽ an toàn tuyệt đối. Ám Thập nói rất chắc nịch, nhưng ông ta không tin chút nào. Cuối cùng ông ta dựa theo lời của Ám Thập, phỏng đoán Diệp Viễn có thể là cậu chủ của một gia tộc lớn nào đó. Vì tán gái nên mới đi theo họ chuyến này. Một cậu chủ nhà quyền thế quả thật có thể chèn ép một số nhân vật lợi hại, trong lòng Mông Long vẽ ra một dấu chấm hỏi to đùng. “Ha ha, cứ yên tâm, chúng tôi sẽ không làm phiền mọi người đâu!”, Diệp Viễn cười khẽ đáp. Mông Long nhìn Diệp Viễn với vẻ rất khinh thường, sau đó quay lưng lại nói với tất cả mọi người. “Được rồi, người đã đến đủ hết, chúng ta lên đường thôi!” Cùng với tiếng ra lệnh của Mông Long, mười người xăm hình ngọn lửa trên ngực đồng loạt khiêng chiếc quan tài thật to kia lên. Diệp Viễn cũng lập tức nhìn về phía mười người đó. Sau khi thấy trạng thái của những người này, anh nhếch môi cười. “Thú vị!” Sau đó anh lại dời mắt sang chiếc quan tài mà mười người đang khiêng. Điều khiến anh cảm thấy hết sức ngạc nhiên đó là, mắt nhìn thấu của anh không thể nhìn thấy rốt cuộc thứ đựng trong quan tài là gì. Sau khi nhìn thấy lớp xích sắt kia, tầm nhìn lập tức bị ngăn cách. Không thấy rõ thứ bên trong là gì, Diệp Viễn cũng không cố chấp nữa. Anh đi theo nhóm lên đường. Sau khi ra khỏi nhà trọ nhỏ, cả nhóm đi dọc theo một con đường vắng vẻ, đi được khoảng chừng mười kilomet. Họ đã đến lối vào núi Thiên Hưng. Núi Thiên Hưng là một khu rừng rậm nguyên sinh lớn nhất Hoa Hạ, nó trải dài từ tỉnh Tiềm Long đến Tây Bắc và giáp với một số tỉnh thành phố, với tổng diện tích khoảng hơn hai nghìn kilomet. Khu rừng rậm nguyên sinh lớn nhất này còn cất giấu vô vàn nguy hiểm, đủ loại côn trùng có độc và thú dữ, tất cả đều sinh sống trong đó. Đường đi cũng chồng chất bẫy rập bụi gai, cỏ độc và khí độc có ở khắp mọi nơi. Bước vào trong lối vào, Mông Long dặn dò mọi người. “Mọi người ơi, từ giờ trở đi, chúng ta sẽ tiến vào núi Thiên Hưng, đường đi chồng chất nguy hiểm, mọi người phải chuẩn bị sẵn sàng trước nhé!” Nói xong, Mông Long đưa mắt nhìn về phía Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình đứng ở cuối hàng. “Nhất là hai người đấy, chuyến đi này không phải để ngắm phong cảnh, hai người tự lo cho mình đi!” “Yên tâm, chúng tôi sẽ không gây trở ngại cho mọi người đâu”, Diệp Viễn thản nhiên đáp. PS: Tác giả mới thêm truyện mới: Bắc Vương: Siêu Thần Yêu Nghiệt, mọi người qua đọc ủng hộ nhé.V