“Tốt nhất là thế”. Để tránh hai người này đụng phải nguy hiểm, từ đó làm ảnh hưởng đến lộ trình của họ, Mông Long tiếp tục dặn Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình. “Hai người đi giữa hàng đi!” Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình không nói gì thêm, đi thẳng tới chính giữa hàng ngũ, tới bên cạnh nhóm Trần Thanh Thanh. Hai người vừa đi qua, thanh niên chung nhóm với Trần Thanh Thanh chủ động vỗ ngực nói với Lâm Vãn Tình. “Yên tâm, trên đường đi có tôi bảo vệ cô, chắc chắn sẽ không để cô gặp vấn đề gì đâu!” Kể từ lúc vừa nhìn thấy Lâm Vãn Tình, thanh niên này đã cảm thấy vô cùng kinh ngạc trước vẻ đẹp của cô ta. Bởi vậy trên đường đi anh ta không còn bám theo Trần Thanh Thanh nữa, ngược lại tìm đủ mọi cơ hội muốn làm quen với Lâm Vãn Tình. Nhưng điều khiến anh ta bực mình đó là Lâm Vãn Tình hoàn toàn không thèm đếm xỉa tới anh ta, một mực nắm tay đi chung với Diệp Viễn. Bây giờ khó khăn lắm với có cơ hội bắt chuyện với Lâm Vãn Tình, tất nhiên anh ta phải thể hiện cho thật tốt rồi. Nhưng Lâm Vãn Tình vẫn không thèm nhìn anh ta lấy một cái. Vẫn cứ nắm tay với Diệp Viễn. Điều này khiến anh ta vô cùng bức bối. Trong lòng đã bắt đầu hận Diệp Viễn. “Mẹ nó, phải tìm cơ hội giết thằng nhóc này mới được!” Chỉ cao thủ võ đạo như anh ta mới xứng có được người phụ nữ xinh đẹp như Lâm Vãn Tình. Khi nhìn thấy Diệp Viễn, Trần Thanh Thanh đứng bên cạnh thanh niên lại cảm thấy hơi quen, hình như đã từng gặp ở đâu đó. Chẳng qua tạm thời cô ta không nhớ ra. Lần trước Diệp Viễn đấu với Lục Thiên Hành, vì anh có thay đổi diện mạo nên khi gặp lại, đương nhiên Trần Thanh Thanh không nhận ra anh. “Tiểu Hổ, Tiểu Tước, hai đứa bảo vệ họ nhé!” Lúc này, giọng Mông Long lại vang lên. “Vâng!” Hai học trò của Mông Long trả lời, tỏ vẻ rất khó chịu đi tới đằng sau lưng Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình. Hai người họ đều là cao thủ cảnh giới Võ Vương, không ngờ sẽ có một ngày phải bảo vệ hai người thường. “Xuất phát thôi!” Mông Long vừa ra lệnh, mọi người lập tức bước vào trong khu rừng rậm nguyên sinh cây cối che khuất cả bầu trời này. Sau khi vào trong rừng, tốc độ của mọi người đều chậm hơn so với trước đó. Đi tiếp khoảng hơn năm tiếng. Trên mặt những người như Trần Thanh Thanh đều rịn mồ hôi, quần áo cũng hơi xốc xếch. Đoạn đường vừa đi qua đã làm cho họ chịu nhiều đau khổ. Thanh niên lúc nãy còn định thể hiện ra năng lực của mình cho Lâm Vãn Tình thấy trên đường đi. Nhưng sau năm tiếng đồng hồ, anh ta lại kinh ngạc phát hiện Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình vẫn thở đều đặn, bước đi nhẹ nhàng. Trên mặt không hề có vẻ mệt mỏi, quần áo trên người cũng cực kì sạch sẽ. Từ đầu chuyến đi đến giờ, Mông Long luôn đi ở vị trí cuối cùng, thật ra ông ta vẫn luôn chú ý đến tình hình của Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình. Ông ta cứ tưởng hai người này đi chưa được bao lâu sẽ chùn bước trước hoàn cảnh và lộ trình gian khổ này. Cuối cùng không chịu nổi, chủ động từ bỏ. Nhưng kết quả lại là hai người này bước đi nhẹ nhàng, nhìn trái ngắm phải, trông như đang đi du lịch vậy. Tạo thành chênh lệch rõ ràng với người trong giới võ đạo như nhóm Trần Thanh Thanh. Tiếp tục đi thêm khoảng năm tiếng nữa. Nhóm Trần Thanh Thanh đã hoàn toàn kiệt sức, ai nấy cũng đều thở hổn hển, đầu đầy mồ hôi, quần áo dính đầy cành cây cỏ dại. Nhìn như những người đang gặp nạn. Còn Diệp Viễn và Lâm Vãn Tình vẫn đi một cách nhẹ nhàng, tinh thần phấn chấn, không có biểu hiện mệt mỏi, quần áo trên người vẫn phẳng phiu như ban đầu. Điều này khiến Mông Long ngạc nhiên hơn nữa. Đáng lý ra người thường không thể chịu nổi từ sớm với lộ trình mười tiếng này mới đúng chứ. “Chẳng lẽ hai người này đã đạt cảnh giới Võ Thánh, giấu đi nội khí trên người!” Sau đó ông ta nghĩ tới một khả năng. Nếu không thì không thể giải thích cho những điều này được. Nhưng ý nghĩ này vừa xuất hiện đã bị ông ta bỏ qua. Bởi vì lúc đó ông ta hỏi Diệp Viễn, anh đã phủ nhận cả hai là võ giả.