Đối mặt với kiếm Xích Linh đang lao nhanh tới, người Đằng Giáp cảnh giới Võ Hoàng không hề nhúc nhích. “Keng!” Một tiếng động nhỏ vang lên, kiếm Xích Linh đâm mạnh vào ngực người Đằng Giáp. Lần này nó không xuyên qua giáp đằng, đâm vào ngực người Đằng Giáp như trước đó. Ngay khi kiếm Xích Linh tiếp xúc với giáp đằng, trên giáp đằng toả ra một lớp phòng ngự mạnh mẽ. Hoàn toàn ngăn cản kiếm Xích Linh. “Phá!” Trần Bắc Phong hét lớn một tiếng, kiếm Xích Linh tiếp tục đâm mạnh về phía giáp đằng. Nhưng sức phòng ngự trên giáp đằng quá khủng khiếp. Mặc dù kiếm Xích Linh rất bén, nhưng nó lại không thể đâm thủng lớp phòng ngự kia, giờ phút này nó còn bị cong với một góc kì dị. Đã vậy thân kiếm còn đang rung và phát ra từng tiếng vù vù. “Hừ!” Lúc này, người trong giáp đằng kia đột nhiên lạnh lùng “hừ” một tiếng. Trên lớp giáp đằng lập tức phóng ra một luồng khí kình mạnh mẽ đánh bay kiếm Xích Linh. Cuối cùng nó đâm mạnh xuống đất nơi Trần Bắc Phong đang đứng. Phát ra tiếng vù vù. Cảnh này khiến Trần Bắc Phong lập tức thay đổi sắc mặt, đổi thành vẻ mặt nặng nề chưa từng có. Lúc này người Đằng Giáp kia dường như khẽ động đậy, anh ta bay thẳng về phía Trần Bắc Phong. Cùng lúc đó, chín người Đằng Giáp vốn đã bị Trần Bắc Phong giết bằng một nhát kiếm đồng loạt đứng dậy. Cả chín người đều xông nhanh về phía đám Mông Long và song đao Tây Bắc. Thấy thế, mặt Mông Long lập tức biến sắc. Ông ta vội la lên: “Nghênh chiến!” Gần như cùng lúc, ông ta cầm trường thương sau lưng vào tay, ngay tức khắc tấn công về phía người Đằng Giáp cảnh giới Võ Hoàng đang nhanh chóng tiếp cận Trần Bắc Phong. Đám song đao Tây Bắc cũng lần lượt ra tay, đối đầu với chín người kia. Một cuộc chiến lớn hết sức căng thẳng. “Keng!” “Keng!” Trường thương của Mông Long và kiếm Xích Linh của Trần Bắc Phong đâm trúng ngực của người Đằng Giáp cảnh giới Võ Hoàng gần như cùng một lúc. Nhưng vũ khí của hai người họ không hề tạo thành bất cứ vết thương nào cho anh ta cả, chẳng phát ra hai tiếng động nhỏ. Cùng lúc khi vũ khí của họ đánh trúng ngực người Đằng Giáp. Nắm đấm được giáp đằng bao bọc của anh ta cũng đấm vào ngực Mông Long và Trần Bắc Phong. “Bốp!” Hai tiếng trầm đục vang lên, Mông Long và Trần Bắc Phong đồng loạt lùi lại vài bước, sắc mặt đều trở nên hơi khó coi. Một cú đấm của người Đằng Giáp này làm cho khí huyết trong cơ thể hai người họ sôi trào. Lúc này những người khác cũng không dễ chịu cho lắm. Hai anh em song đao Tây Bắc đối đầu với năm người Đằng Giáp. Mặc dù trường đao trên tay họ vung vẩy một cách khí thế và mạnh vô cùng, nhưng lại không thể làm mấy người Đằng Giáp bị thương. Trường đao của hai người họ chém vào giáp đằng của những người này mà cứ như chém trúng một tấm thép rắn chắc vậy. Liên tục phát ra tiếng leng keng. Khiến cho vùng gang tay cầm đao của họ đau nhức. Ở bên khác, ông lão họ Trần một thân một mình đối đầu với ba người Đằng Giáp cảnh giới Võ Vương. Tuy ông ta đã là cao thủ cảnh giới Võ Hoàng, nhưng ông ta cũng không có cách nào có thể phá vỡ giáp đằng này. Ba người Đằng Giáp này ỷ mình có giáp phòng ngự vô địch, hoàn toàn không sợ đòn tấn công của ông lão họ Trần. Sáu quả đấm liên tục tấn công về phía ông lão họ Trần. Mặc dù ông ta là cao thủ cảnh giới Võ Hoàng, nhưng vẫn bị mấy người đó đánh cho la hét toáng cả lên. Có lẽ đây là trận chiến uất ức nhất, nhục nhã nhất mà ông ta từng đánh. Lúc này hai học trò của Mông Long cũng có nỗi khổ khó nói, mặc dù cảnh giới của họ cao hơn hai người Đằng Giáp yếu nhất kia một chút. Nhưng hai người đó mặc giáp đằng vô địch, ban đầu họ còn có thể đánh hơn hai chiêu với hai người. Nhưng sau vài chiêu, họ đã phải lùi lại liên tục vì nắm đấm của hai người Đằng Giáp. Không hề có sức chống cự.