Lúc này, sắc mặt của Diệp Viễn tái nhợt đến mức đáng sợ. Toàn thân ướt đẫm mồ hôi, như thể vừa bị cơn mưa lớn trút xuống. Anh đang rất mệt. Trong mười phút kia, anh đã chỉ huy linh khí Thiên Địa tiến vào trong cơ thể của Văn Văn. Từng chút một, toàn bộ khí lạnh tích tụ trong cơ thể Văn Văn nhiều năm đã được hóa giải. Quá trình này vô cùng nguy hiểm, nếu hơi lơ là sẽ bị khí lạnh phản phệ. Vì vậy, anh cần phải tập trung tinh thần cao độ. Có thể tưởng tượng được sự hao tổn tinh thần. Cũng may sức mạnh tinh thần của Diệp Viễn cũng đủ cường đại, nếu đổi thành người bình thường thì sức mạnh tinh thần đã sớm suy kiệt, trở thành một kẻ ngốc. Dù sao khi sức mạnh tinh thần của Diệp Viễn sắp cạn kiệt thì toàn bộ khí lạnh trong cơ thể của Văn Văn đều đã được hóa giải. Lúc này, Văn Văn cũng mở mắt ra, khi nhìn thấy Diệp Viễn với sắc mặt vô cùng tái nhợt, người đổ đầy mồ hôi. Cô ta lập tức quỳ xuống trước mặt anh. "Đa tạ ơn cứu mạng của tiên sinh!" Chú Vương cũng kịp phản ứng lại, lập tức quỳ xuống trước mặt Diệp Viễn, vô cùng cung kính nói. "Đa tạ tiên sinh đã cứu mạng cô chủ của tôi!" "Sao có thể? Sao anh ta có thể chữa khỏi bệnh của Văn Văn? Điều này không có khả năng!" Lúc này, chỉ có Sở Dương tỏ vẻ không dám, cũng không muốn tin tưởng chuyện này. Xem ra trong mắt anh ta, Diệp Viễn chỉ là một cậu trai nghèo khổ đến từ nông thôn, loại người này sao có thể chữa khỏi bệnh được? Phải biết bệnh của Văn Văn, ngay cả Liễu thần y ở thủ đô cũng không có cách chữa trị, hơn nữa mấy năm gần đây, chú Vương cũng từng đưa Văn Văn đi khắp thiên hạ để tìm kiếm những bác sĩ nổi tiếng. Vẫn không có người nào có thể giúp được bệnh tình của cô ta. Nhưng bây giờ, bệnh của Văn Văn lại được chữa khỏi bởi một cậu trai quê mùa? Sao có thể chứ? Không thể chấp nhận sự thật này, Sở Dương đã tự tẩy não chính mình. "Nhất định là thằng nhóc này trùng hợp gặp may nên mới chữa khỏi bệnh của Văn Văn, nhất định là như vậy!" Sở dĩ Sở Dương không muốn tiếp nhận sự thật này là bởi vì anh ta quá thích Văn Văn. Vì để chữa khỏi bệnh cho Văn Văn, trong những năm qua, anh ta đã chạy đông chạy tây không ít, cũng đã tìm rất nhiều bác sĩ nổi tiếng và những loại thần dược. Đáng tiếc, những bác sĩ nổi tiếng và thần dược mà anh ta tìm đều không có tác dụng gì với bệnh tình của Văn Văn. Cho đến mấy ngày trước, anh ta nghe nói người của Diệp đại sư ở Giang Châu đang bán một loại thuốc thần kỳ. Mà đan dược kia vô giá, anh ta đã chi rất nhiều tiền để mua nó. Lúc này mới lấy được một lọ đan dược. Mà đan dược này thực ra có thể giúp đỡ Văn Văn áp chế khí lạnh trong cơ thể. Điều này khiến Sở Dương cực kỳ kích động. Nhưng anh ta cũng biết đan dược này chỉ có thể trị phần ngọn chứ không chữa được tận gốc. Nếu muốn chữa khỏi hoàn hoàn căn bệnh của Văn Văn thì cần phải tìm một thần y. Mà trùng hợp thay, gần đây anh ta lại nghe người trong gia tộc nói rằng Quỷ Y sắp đến thủ đô để tham dự hôn lễ của Tiêu Thiên Minh nhà họ Tiêu. Lúc này, anh ta lập tức thông báo cho Văn Văn và chú Vương, nhờ chú Vương đưa cô ta đến thủ đô để tìm Quỷ Y để trị bệnh. Chỉ cần Quỷ Y có thể chữa khỏi bệnh của Văn Văn, nói không chừng Văn Văn sẽ vui mừng, có thể ở chung với anh ta. Nhưng hiện tại Văn Văn đã được chữa khỏi bệnh, vậy thì mọi việc mà anh ta làm trước đây đều trở nên lãng phí. Nghĩ đến đây, trong mắt Sở Dương vô thức dâng lên sát khí. Anh ta muốn giết tên vô liêm sỉ đã phá hỏng chuyện tốt của mình, Diệp Viễn này. Ngay sau đó, Sở Dương nhỏ giọng nói với chú Cung: "Chú Cung, giết anh ta cho tôi!" Nhưng chú Cung không dám nhúc nhích. Vào lúc này, ông ta đã xác định 100% Diệp Viễn chính là cao thủ đã ra tay cứu giúp Văn Văn trước đó. Đối mặt với cao thủ như vậy, chú Cung tự biết mình không phải là đối thủ. Cho dù lúc này anh có vẻ cực kỳ mệt mỏi, nhưng ông ta cũng không dám, càng sẽ không ra tay. Thần y có thể chữa khỏi bệnh của Văn Văn thì nhất định thâm giao, sao có thể đắc tội được với người như vậy? Chú Cung không dám động đậy, điều này khiến Sở Dương vô cùng tức giận. "Ông không nghe thấy lời tôi nói sao?" "Bốp!" Một tiếng giòn vang. Chú Cung tát mạnh vào mặt Sở Dương.