"Hoa khôi Hiểu Nhã, có lẽ cô đã nhận nhầm người thật rồi, anh bạn Diệp này hôm nay chúng tôi cũng vừa mới quen thôi! Thật sự là anh ta đến từ Giang Châu", Tống Học Đức cũng mở miệng nói. "Không có khả năng, anh ấy chính là anh Phong của tôi!" Hiên Viên Hiểu Nhã ôm chặt lấy cánh tay Diệp Viễn, vô cùng quật cường. "Đi thôi, chúng ta đi vào trước đi!" Lúc này, Thẩm Hạo mở miệng nói. Lúc này xung quanh đã có rất nhiều người đang chỉ chỉ trỏ trỏ bọn họ. Mà Hiên Viên Hiểu Nhã còn là hoa khôi ở trường học, cũng có không ít người nhớ thương cô ta. Nếu như để một vài cậu ấm nhà giàu theo đuổi Hiên Viên Hiểu Nhã thấy được, sợ rằng sẽ gây ra một số phiền phức. "Đúng đúng, mọi người mau đi vào đi!", Cao Phi cũng mở miệng nói. Đám người cũng không dám dừng lại lâu nữa, đi theo Thẩm Hạo vào quán bar. Mà trong quá trình này, Hiên Viên Hiểu Nhã vẫn luôn ôm chặt lấy cánh tay của Diệp Viễn cứ như sợ anh chạy mất vậy. Điều này khiến Diệp Viễn rất bất đắc dĩ, nhưng anh cũng không nói gì nữa, chỉ có thể để cô ta ôm cánh tay của mình. Cả đám vừa mới tiến vào cửa quán bar liền đụng phải một người đàn ông trung niên ăn mặc vô cùng sang trọng, cả người tràn ngập mùi rượu, ưỡn cao cái bụng phệ, trên mặt còn có một vết sẹo dài đi tới từ phía đối diện. Ở sau lưng người đàn ông trung niên này còn có bảy tám tên vệ sĩ cơ thể cường tráng, nhìn liền biết những người này có thực lực không tầm thường. Khi người đàn ông trung niên nhìn thấy Phùng Đình Đình bên cạnh Thẩm Hạo cùng với Hiên Viên Hiểu Nhã đang ôm chặt lấy cánh tay Diệp Viễn, trong mắt lập tức lóe lên một vẻ kinh diễm. Ông ta thường xuyên ra vào các quán bar lớn, cũng đã gặp không ít mỹ nữ, nhưng từ trước tới nay chưa từng gặp một cô gái nào xinh đẹp tuyệt trần như Hiên Viên Hiểu Nhã và Phùng Đình Đình. Nhìn thấy cả đám đều mặc quần áo học sinh, điều này khiến người đàn ông trung niên càng thêm mừng rỡ. Ông ta thích nhất kiểu sinh viên đại học vẫn còn đang ngây thơ này. Chơi người như vậy vô cùng thú vị. Ngay lập tức, người đàn ông trung niên trực tiếp tiến lên ngăn cản đám người Thẩm Hạo, đồng thời nói với Phùng Đình Đình và hai bạn học bên cạnh. "Mấy vị mỹ nữ, tới đây chơi à?" Hiển nhiên đây là lần đầu tiên mấy cô gái Phùng Đình Đình tới quán bar chơi, nhìn thấy có người ngăn cản, các cô lập tức có chút không biết làm sao. Thẩm Hạo nhìn thấy cô gái mà mình theo đuổi bị người ta bắt chuyện, điều này khiến anh ta rất khó chịu, nhất là nhìn thấy người đàn ông trung niên béo như heo kia còn không ngừng nhìn khắp người bạn gái anh ta bằng ánh mắt trần trụi, anh ta lại càng thêm khó chịu. Anh ta trực tiếp tiến lên một bước, đứng chắn trước mặt Phùng Đình Đình, quát lên với người đàn ông trung niên. "Cút ngay cho tôi!" Chỉ là Thẩm Hạo vừa mới quát xong, một tên vệ sĩ sau lưng người đàn ông trung niên đã tiến lên, đá mạnh một cái vào ngực Thẩm Hạo. Tên vệ sĩ này gần như dùng hết sức đá ra một cú, nếu Thẩm Hạo bị một cú đá này đạp trúng, tuyệt đối sẽ bị thương. Ngay lúc Diệp Viễn chuẩn bị ra tay, đã thấy Cao Phi đột nhiên tiến lên, cũng hung hăng đá ra một cú. "Ầm!" "A!" Theo một tiếng vang trầm và một tiếng kêu thảm thiết vang lên, Cao Phi và Thẩm Hạo vẫn bình tĩnh đứng tại chỗ như trước. Mà tên vệ sĩ kia lại ôm chặt lấy chân, đau đớn ngã xuống đất. Hành động của Cao Phi khiến đôi mắt của người đàn ông trung niên kia lạnh như băng. "Mẹ nó chứ đám oắt con, chúng mày dám động vào người của ông đây sao! Đánh tàn phế mấy tên khốn kiếp này cho ông đây". Trong nháy mắt, đám vệ sĩ còn lại sau lưng người đàn ông trung niên kia đã lập tức cùng nhau tiến lên. Nếu như Cao Phi đối mặt với một trong số mấy người này thì không ai là đối thủ của anh ta. Nhưng nếu đối mặt với sáu bảy người cùng tiến lên, trên mặt Cao Phi cũng lóe lên vẻ nghiêm túc. "Dừng tay cho tôi!" Lúc này, trong quán bar đột nhiên truyền đến một tiếng quát nhẹ. Đám người vừa quay đầu, chỉ thấy một người phụ nữ trung niên mặc một bộ sườn xám, khoảng ba bốn mươi tuổi nhưng vẫn còn rất quyến rũ đang lắc lư vòng eo uyển chuyển đi tới. Diệp Viễn nhìn một cái liền nhận ra người phụ nữ này chính là bà chủ của quán bar, chị Thanh. Nhoáng một cái chị Thanh đã đi đến bên cạnh người đàn ông trung niên kia, nói. "Ôi trời, Hoàng gia, ông làm cái gì vậy, sao lại so đo với mấy đứa sinh viên thế!" Người đàn ông trung niên tên là Hoàng gia liếc bộ ngực cao ngất của chị Thanh một cái, sau đó mới nói. "Mấy thằng oắt con này dám đánh người của ông đây, đương nhiên ông đây cũng muốn cho đám oắt con này một bài học rồi". "Ôi trời, Hoàng gia, một nhân vật như ông sao phải so đo với mấy đứa sinh viên làm gì, nếu chuyện này mà truyền đi, chỉ sợ mọi người sẽ đều cười nói Hoàng gia hẹp hòi". "Hoàng gia, nếu không hay là nể mặt tôi, bỏ qua cho bọn họ đi!", chị Thanh quyến rũ nói. Hoàng gia mới uống một chút rượu lập tức cảm thấy trong cơ thể nóng rực, ôm lấy hông chị Thanh nói. "Được, ông đây nể mặt ả kỹ nữ như cô, tha cho đám oắt con này, nhưng mà đám oắt con này dám đánh người của ông, vấn đề này tính thế nào!" Hả?