"Ông muốn bao nhiêu tiền, chúng tôi bồi thường cho ông là được!", Tống Học Đức mở miệng nói. Đương nhiên lúc này anh ta cũng đã nhìn ra, người đàn ông trung niên được gọi là Hoàng gia trước mặt này không dễ chọc, dù sao chị Thanh làm ăn ở thủ đô nhiều năm, phía sau cũng có chút thế lực. Nhưng bây giờ chị Thanh lại tự mình ra mặt, đồng thời còn bị Hoàng gia này sàm sỡ như thế mà cũng không dám phản kháng chút nào. Điều này khiến anh ta hiểu được mấy người bọn họ căn bản là không trêu chọc nổi Hoàng gia này, bây giờ cũng chỉ có thể bồi thường tiền cho xong việc thôi. "Bồi thường tiền? Ha ha, được thôi, mười triệu!", Hoàng gia trực tiếp hét giá. "Mười triệu, mẹ nó sao ông không đi ăn cướp luôn đi!" Cao Phi là người nóng tính, nghe thấy Hoàng gia vừa mới mở miệng đã đòi mười triệu, lập tức không thể nhịn được nữa. "Mẹ nó, mày muốn chết à!" Mấy tên vệ sĩ nghe thấy lời này lại lập tức nhào về phía Cao Phi. Tống Học Đức vội vàng mở miệng nói: "Được, mười triệu thì mười triệu, Hoàng gia, tôi sẽ chi số tiền này!" Cao Phi nghe thấy lời này thì càng giận dữ hơn. Rõ ràng tên Hoàng gia này đang hét giá, không ngờ Tống Học Đức lại mắc lừa thật. "Học Đức, mẹ nó cậu đúng là đồ ngốc..." Chỉ là Cao Phi còn chưa nói xong đã bị Tống Học Đức ngăn cản. Tống Học Đức quay sang lắc đầu với Cao Phi, lại tiện tay lấy ra một cái thẻ, đưa cho Hoàng gia. "Hoàng gia, chuyện này là chúng tôi không đúng, tôi nhận lỗi với ông, trong cái thẻ này có mười triệu, coi như là tiền thuốc men cho thuộc hạ của ông!" Hoàng gia nhận lấy tấm thẻ ngân hàng, lúc này mới thỏa mãn gật đầu. "Không tệ, coi như tên nhóc mày biết điều, mặt khác, ngoại trừ bồi thường tiền ra, hãy để mấy em gái bên cạnh chúng mày ngủ với tao một đêm!" Nghe vậy, Tống Học Đức khẽ chau mày. Mà mấy cô gái Phùng Đình Đình đều thay đổi sắc mặt, các cô đều đã nhìn ra, Hoàng gia này tuyệt đối không phải người tốt lành gì. Nếu các cô rơi vào trên tay những người này, có thể tưởng tượng được sẽ có kết cục như thế nào. Lúc này, chị Thanh lại mở miệng lần nữa. "Hoàng gia, mấy đứa sinh viên mà thôi, nếu bọn họ đã bồi thường tiền cho ông rồi, ông hãy bỏ qua cho bọn họ đi, ông muốn phụ nữ như thế nào, tôi sẽ đi tìm cho ông!" "Không được, hôm nay ông đây chỉ coi trọng mấy em gái này, nếu không đồng ý, hôm nay tất cả bọn họ chỉ có thể bò ra ngoài cho tôi!" Hoàng gia vừa mới dứt lời, mấy tên vệ sĩ kia liền chuẩn bị ra tay. "Đậu má, mẹ nó ông coi mình là ai chứ, còn muốn bạn của ông đây ngủ với ông, sao ông không gọi mẹ mình tới mà ngủ cùng đi!" Cao Phi trước đó đã khó chịu, lúc này nghe thấy Hoàng gia đưa ra yêu cầu quá đáng như thế, anh ta càng thêm khó chịu hơn. Anh ta không chút suy nghĩ mà phi người ra, đá mạng vào cái bụng to béo của Hoàng gia. Hoàng gia cũng không nghĩ tới Cao Phi lại hung dữ như vậy, thế mà còn dám ra tay. Ông ta không có chút phòng bị nào, trực tiếp bị Cao Phi đá ngã lăn ra đất. Bị một tên sinh viên đánh, điều này khiến Hoàng gia cảm thấy mình đã mất hết mặt mũi. Ông ta giận dữ quát lên với đám vệ sĩ còn đang sững sờ. "Giết chết bọn họ cho tao!" Lần này, cuối cùng mấy tên vệ sĩ cũng đã phản ứng lại. Bọn họ lao thẳng về phía Cao Phi. "Liều mạng!" Tống Học Đức biết chuyện hôm nay đã hoàn toàn không thể giảng hòa được nữa, dù sao hôm nay cũng đã đắc tội Hoàng gia này rồi, không bằng dứt khoát đắc tội hoàn toàn đi. Anh ta cắn răng một cái, cũng vọt thẳng về phía một tên vệ sĩ trong đó. Thẩm Hạo bảo Phùng Đình Đình trốn sang một bên, sau đó cũng xông về phía một tên vệ sĩ. Mà đám bạn nam đi cùng bọn họ cũng cắn răng một cái, nhao nhao xông về phía đám vệ sĩ kia. Nhưng ngay lúc đám người Cao Phi đang muốn chống lại đám vệ sĩ được huấn luyện nghiêm chỉnh này. "Rầm rầm rầm..." Chỉ thấy tất cả đám vệ sĩ đều lần lượt bay ngược ra ngoài. Sau khi bay ra xa mấy mét thì nặng nề nện xuống sàn quán bar. Điều này cũng làm quán bar vốn đang vô cùng ồn ào náo nhiệt đinh tai nhức óc xuất hiện hỗn loạn tạm thời. Tất cả mọi người đều sợ hãi kêu la chạy trốn sang một bên. Lúc này, tiếng nhạc đinh tai nhức óc cũng ngừng lại, ánh đèn sáng lên, tất cả mọi người đều quay đầu nhìn về phía cửa vào. "Chuyện gì xảy ra vậy?" Giờ phút này đám người Cao Phi đều hoàn toàn ngây ra, bọn họ còn chưa kịp va chạm với đám vệ sĩ kia đâu, sao những người đó đã bay hết ra ngoài rồi. Mà Hoàng gia dưới đất cũng ngây người ra. Chỉ có chị Thanh ở một bên là có ánh mắt lợi hại, nhìn về phía Diệp Viễn trong đám người. Bởi vì chị ta vừa mới cảm nhận được mấy luồng khí cường đại truyền đến từ chỗ Diệp Viễn. Nhìn thấy Diệp Viễn, ánh mắt chị Thanh lập tức ngưng tụ, cảm thấy anh có chút quen thuộc, dường như đã gặp được ở đâu đó rồi.