Đến lúc này, Diệp Viễn cũng không muốn giả bộ nữa. Gật mạnh đầu nói. “Chú Hiên Viên, đã lâu không gặp!” “Cháu… cháu đúng là Phong ư?” Mặc dù Diệp Viễn đã thừa nhận, Hiên Viên Thanh Phong vẫn không dám tin. “Là cháu, chú Hiên Viên, cháu vẫn còn sống!”, Diệp Viễn lại gật đầu nói. “Chú Hiên Viên, nơi này cũng không phải nơi để nói chuyện, chúng ta tìm chỗ ôn lại chuyện cũ đi!” “Được!” Hiên Viên Thanh Phong vẫn khó mà tin nổi. “Chú Hiên Viên, Hiểu Nhã, hai người đợi một chút, cháu ra chào mấy người bạn!” Nói xong, Diệp Viễn đến bên cạnh mấy người Cao Phi và Thẩm Hạo. “Các vị, hôm nay tôi có chút chuyện, không đi cùng mọi người nữa, đợi sau này có thời gian chúng ta lại uống một trận!” Tuy Diệp Viễn và Hiên Viên Hiểu Nhã đã nhận nhau, nhưng anh không định nhận bạn bè với mấy người Cao Phi và Thẩm Hạo. Vì anh đã giết Tô An Vũ của nhà họ Tô, còn phế cả Thượng Quan Phi Vũ. Có lễ không bao lâu nữa những người này sẽ điên cuồng báo thù. Anh không muốn liên lụy đến những anh em này. Vì vậy, anh quyết định đợi sau khi anh tiêu diệt những kẻ thù như nhà họ Tiêu và nhà họ Thượng Quan, rồi mới nhận nhau với những anh em này. “Ồ, được!” Mấy người đều ngẩn người gật đầu. Trước đây vốn nghĩ rằng Diệp Viễn chỉ là một người bình thường đến từ vùng khác, nhưng thực lực mà Diệp Viễn vừa thể hiện ra khiến họ hiểu, Diệp Viễn chắc chắn không phải là người bình thường. Có lẽ là một cao thủ võ lực siêu phàm. Có thể kết bạn với cao nhân như vậy, mấy người đều cảm thấy có chút khó mà tin nổi. Sau khi hỏi số liên lạc của mấy người Cao Phi, Diệp Viễn liền cùng Hiên Viên Thanh Phong và Hiên Viên Hiểu Nhã rời đi. Nhìn bóng hình Diệp Viễn biến mất, Cao Phi phản ứng lại đầu tiên. Nói với Thẩm Hạo và Tống Học Đức ở một bên. “Háo Tử, Khuyết Đức, hai người không cảm thấy người anh em Diệp này rất giống với anh Phong năm đó của chúng ta sao?” Hai người cũng đều gật đầu. “Đúng thế, từ lần đầu gặp được anh ta, tôi đã cảm thây rất quen”, Tống Học Đức nói. “Chẳng lẽ Diệp Viễn này thực sự là anh Phong năm đó ư?”, Thẩm Hạo suy đoán. “Chắc không phải đâu, dù sao năm đó Phong đã đi rồi, thông tin này là do bên nhà nước truyền ra, chắc không phải giả”, Tống Học Đức nói. Cao Phi thổn thức nói: “Ầy, nếu anh ta thực sự là anh em Phong của chúng ta, thì tốt biết bao!” Lúc này, chị Thanh bỗng lên tiếng. “Được rồi, các người đừng nghĩ linh tinh nữa, mau rời khỏi nơi này đi, chắc không bao lâu nữa, người của nhà họ Tô sẽ đến đấy!” “Chúng tôi đi rồi, vậy chị Thanh phải làm thế nào?”, Cao Phi hỏi. “Yên tâm, chị Thanh đây lăn lộn bao nhiêu năm ở thủ đô cũng không phải vô ích, tôi tự có cách của mình, các người mau đi đi!” “Được, vậy chị Thanh tự bảo trọng!” Nói xong, đám người Cao Phi vội vàng rời đi. Sau khi đám người Cao Phi rời đi, chị Thanh lập tức tuyên bố quán bar ngừng kinh doanh, sau khi đuổi tất cả khách đi, trực tiếp đóng cửa quán bar. Sau khi đóng cửa quán bar, chị Thanh liền đến văn phòng của mình. Ấn nhẹ lên tủ sách phía sau văn phòng. Phía dưới tủ sách lại xuất hiện một con đường chỉ đủ cho một người đi. Đi vào đường ngầm, sau khi đi xuống không biết bao lâu, chị Thanh đến một trước cửa không biết được đúc bằng bất liệu gì. Cung kính nói. “Chủ nhân, Diệp Diệt Tiêu đã đến thủ đô! Hơn nữa vừa nãy còn giết Tô An Vũ và một đám cao thủ của nhà họ Tô. “Hơn nữa, còn phế cả Thượng Quan Phi Vũ của nhà họ Thượng Quan”. “Ngoài ra, Diệp Diệt Tiêu này rất có thể là Tiêu Phong của nhà họ Tiêu năm đó!” Hồi lâu sau, bên trong mới truyền ra một giọng nói không rõ là nam hay nữ, cũng không phân biệt được độ tuổi. “Biết rồi, nhất thiết phải theo dõi tất cả hành động của Diệp Diệt Tiêu, ngoài ra, xem nhà họ Tô và nhà họ Thượng Quan có phản ứng thế nào”. “Rõ!”, chị Thanh cung kính đáp một tiếng xong, liền vội vã rời đi. Chỉ là sau khi chị Thanh ra khỏi mật đạo, đến văn phòng, lại phát hiện lại có một người ngồi trên bàn làm việc khổng lồ đó. Chính là Diệp Viễn vừa rời đi.