Quái xà kia lấy thế sét đánh không kịp bưng tai, há mồm lộ ra răng nanh dữ tợn điên cuồng cắn xuống đỉnh đầu Cao Bàn Tử.
"Thôi xong!" Cao Bàn Tử nhắm mắt lại, chỉ chờ bị cự xà nuốt sống."Bùm!"Bỗng nhiên ở bên tai Cao Bàn Tử nổ vang tiếng súng, với hắn mà nói đây chính là tiếng trời.
Khi mở mắt ra, đầu của cự xà đã bị lão Tiền bắn một phát, bắn lên cao."Bùm...!Bùm..." Lão Tiền xông tới vài bước, đi theo là hai phát súng liên tiếp, bắ n ra đạn của "súng phá ma" đủ để có thể xuyên qua trọng giáp, đánh lên trên người quái xà liên tục tóe lên tia lửa, nhưng lại không chút nào đả thương đến gân cốt quái xà xoay mấy vòng trên không trung, kêu mấy tiếng "ọ ẹ" quái dị rồi quay đầu tấn công lão Tiền.
Súng phá ma trong tay lão Tiền lóe lên thành hai luồng lửa, vừa ngăn cản quái xà, vừa liên tục lùi lại: "Cao Bàn Tử, ngươi ngẩn người cái gì chứ! Còn không động thủ!”"Ồ!" Cao Bàn Tử lúc này mới hồi thần lại, giơ Thiên Chùy lên đập xuống phần đuôi cự xà, "đùng" một tiếng nổ lớn, Thiên Chùy giống như là đập trúng khối sắt, văng lên cao trong ánh lửa rải rác.
Khiến Cao Bàn Tử lảo đảo suýt nữa té ngã."Mẹ kiếp, con rắn này làm bằng sắt à?" Tiếng mắng của Cao Bàn Tử vừa lắng xuống, quái xà đã quay đầu lại, nhanh như chớp lao về hướng đầu Cao Bàn biết ai ở xa hét lên một tiếng: "Đánh đầu!”Cao Bàn Tử vốn có chút luống cuống tay chân, bỗng nhiên xoay Thiết Chùy đập từ dưới lên trúng cằm cự xà, cự xà dài mấy trượng giống như là dây thừng bị quăng ra ngoài, uốn lượn cong cong bay lên giữa không trung.
Lão Tiền lại bắn liên tiếp sáu phát, đánh cự xà sang một Bàn Tử thở phào nhẹ nhõm nhìn thấy Tạ Bán Quỷ dẫn Mai Tâm Nhi chạy như bay về phía mình, vừa định nói chuyện, Tạ Bán Quỷ lại mở miệng hô trước: "Ngươi trước cầm cự con rắn này, chúng ta đi xuống xem một chút.”"Yên tâm!" Cao Bàn Tử còn chưa nói hết, đám người Tạ Bán Quỷ đã tung người nhảy xuống vách Bán Quỷ vốn có ý định từ vách núi trực tiếp tiến vào trung tâm, nhưng quái thú mãng xã đầu có mào gà chiếm giữ đỉnh huyt động không chịu để hắn đạt được như mãng xà mào gà này còn lớn hơn mấy trượng so với con trăn một sừng mà Cao Bàn Tử đang khổ chiến.
Ngay tại lúc Tạ Bán Quỷ phi thân nhảy lên vách núi, thì nó đã dùng đuôi rắn bò lên vách đá, thò ra một nửa thân thể, điên cuồng cắn xuống Tạ Bán Quỷ.
Chỉ trong nháy mắt miệng rắn đã kề sát Tạ Bán Quỷ, chỉ cách có ba tấc, mắt thấy sắp cắn đến đỉnh đầu Tạ Bán Quỷ, thì đột nhiên thân rắn bật dậy.
Cũng may tốc độ rơi xuống của Tạ Bán Quỷ quá nhanh, mà thân mãng xà mào gà này hơi ngắn một chút, nên trong khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc bị độ dẻo dai của thân rắn lôi kéo bắn ngược lại, giúp cho Tạ Bán Quỷ tránh thoát một kiếp trong tình huống vô cùng hung Bán Quỷ lại giống như không hề nhìn thấy một màn khiến người ta run sợ kia, mà chỉ nhắm mắt lại "bùm" một tiếng rơi xuống nước.
Xuôi theo dòng nước chìm xuống ba trượng nghiêng về phía một vòng xoáy.
Hắn chỉ cảm thấy khí lạnh thấu xương, khí huyết bốc lên một trận, trong tai ầm ầm một tiếng, tiếp theo chính là yên tĩnh như chết.
Đột nhiên một cỗ lực lượng kéo hắn về phía vách núi, kéo đến vách đá ở trong nước.
Lực nước mạnh kinh hoàng đến mức gần như là đang ném hắn về phía vách núi sắc như đao, nếu thật sự đụng phải thì cho dù hắn là cao thủ Tiên Thiên cũng phải tan xương nát người ở thời điểm sinh tử luôn phát ra sức mạnh vô tận, trừ phi người đó đã buông bỏ hy vọng sống sót, bằng không nhất định có thể sáng tạo ra kỳ tích, cái này chính là tiềm năng bẩm sinh của con Tạ Bán Quỷ đến gần đoạn vực, theo bản năng bắt lấy một khối đá, hai tay dùng sức mạnh mẽ kéo mình vào động đá ở bên bờ.
Sau khi thoát chết trong gang tấc, ngũ quan Tạ Bán Quỷ rỉ máu, cơ bắp tím bầm, không thể không nằm úp sấp ở cửa động th ở dốc.
Mai Tâm Nhi đi theo phía sau hắn cũng không khá hơn là bao, trên mặt trắng bệch không hề có huyết sắc, nước mắt không ngừng chảy đến khi hai người bọn họ không còn cảm giác nghẹn thở nữa, thì thời gian đã qua gần một nén nhang.
Trong thời gian này, Tạ Bán Quỷ đã từng mấy lần nhìn thấy quái thú thằn lằn trôi xuống sông, xoay vòng ở phía xa cửa hang rồi xoay người chạy trốn.
Có thể thấy trong động nhất định có thứ làm cho bọn chúng e ngại?.