Hoắc Duẫn Đình từ sau đêmđó liền thất tung, điện thoại tin tức gián đoạn, ngược lại Tiếu Hà lại mỗi đêmgửi tin nhắn đến cho cô. Bình thường hắn sẽ hỏi cô ăn cơm chưa, môn học có khókhông, còn nhắc tới việc phụ đạo châm cứu lúc trước cô đề cập qua.
Lúc trước đề nghị Tiếu Hàthuần túy là lấy cớ để gặp hắn, luận bàn về kỹ thuật châm cứu xoa bóp, bà nộiVạn có thể nói là chuyên gia, Vạn Quý Phi từ nhỏ ở bên người nên tự nhiên mưanhỏ cũng thấm ướt đất, ngón nghề tự nhiên cũng tăng tiến không ít. Hiện tạikhông rõ nguyên do, cô đối với thứ này đã thiếu đi hứng thú. Thế nên khi TiếuHà đưa ra lời mời, cô chỉ tùy tiện tìm lấy cớ khất cho qua.
Thiệu Mẫn khi biết đượccô cùng Tiếu Hà qua lại tin nhắn cười đến đặc biệt ái muội, còn chúc mừng côrốt cuộc thủ đắc vân khai kiến nguyệt minh. Là như thế sao?
Thủ đắc vân khai kiếnnguyệt minh (Đợi vầng mây rẽ thấy trăng thanh): nghĩa là nếu kiên trì đến cuốicùng thì nhất định sẽ đợi được ngày nhìn thấy ánh trăng sáng.
Hắn trước đó mới ám chỉđối với cô không có ý nghĩa, thế nhưng hiện tại lại tích cực như thế? Nếu đemhành vi hiện tại của hắn giải thích là vì theo đuổi, vì sao cô một chút vuisướng đều không có cảm nhận được?
Cho nên, nữ nhân đều làdễ thay đổi.
Thứ bảy ngày hôm đó, bởivì nhớ tới chuyện Hoắc Duẫn Đình, cho nên cô sáng tinh mơ đã chuẩn bị sẵn. Xétthấy hắn cũng không định ra thời gian cụ thể, cho nên đành phải chờ.
Đem bài tập làm xong, đãtới giữa trưa. Trước kia hắn tới rất sớm, như thế nào hôm nay đến muộn? Đã đóibụng cồn cào, cô do dự mà muốn hay không đi ăn, tên kia điện thoại mới khoanthai đến trễ.
“Tôi ở cửa nam.” Vẫn nhưcũ là một câu ngắn gọn, hơn nữa ngữ khí nói chuyện nghe có chút nghiêm túc.
Thói quen của hắn là trêuchọc vô lại, ngữ khí như vậy lọt vào tai luôn cảm thấy không thoải mái. Là côquá nhạy cảm sao?
Bụng đói đi bộ ra cửanam, cô lần đầu thầm oán hắn vì sao không trực tiếp đem xe chạy tiến vào. Chođến nhìn thấy màu đen Volvo, cô một cái bước xa tiến lên, mở cửa ghế phụ ranhanh chóng ngồi vào chỗ, cũng căng cổ họng lớn tiếng nói: “Chờ lâu đến mức tôisắp biến thành bù nhìn! Thật đói bụng, nhanh lên đi, tôi muốn ăn bánh ngọt dâutây của Minh Nguyệt Lâu!”
Minh Nguyệt Lâu là mộtcửa hàng bánh ngọt rất nổi tiếng ở thành phố G, Vạn Quý Phi muốn nếm thử bánhngọt dâu tây ở nơi đó đã lâu, cho nên quyết định hôm nay muốn để cho hắn mờikhách.
Hoắc Duẫn Đình nghe thấyphút chốc quay đầu, trên mặt đội kính râm biểu tình thực khốc.
Vạn Quý Phi mới nghĩ đùacợt hai câu, đã thấy hắn lạnh lùng hướng về phía sau liếc mắt một cái. Nhìntheo ánh mắt của hắn, mới rõ ràng phát hiện phía sau có hai người ngồi.
Đây là một đôi nam nữ xalạ, nam xem ra khoảng chừng hơn bốn mươi tuổi, mặc áo sơmi màu lam nhạt, trênmũi đeo cái kính mắt tơ vàng, bề ngoài nhã nhặn hào phóng.
Mà nữ nhân nhìn không ratuổi tác, một thân váy màu hồng sắc bao lấy thân hình quyến rũ, mái tóc dàicuộn sóng màu nâu tự nhiên kết hợp với khuôn mặt vừa vặn, kính râm thật to chekhuất ánh mắt của bà, bên dưới kính râm trang điểm đậm nét, đôi môi tươi xinhđỏ bừng làm bà càng quyến rũ hơn. Khiến cho người ta ngạc nhiên hơn chính là,bộ dạng của bà cùng Hoắc Duẫn Đình thoạt nhìn có chín phần tương tự.
Không đoán trước đượctrên xe còn có những người khác, mà cô vừa rồi lại tùy tiện như vậy, quá thấtlễ. Vạn Quý Phi xấu hổ cười vẫy vẫy tay cùng bọn họ, nhỏ giọng nói câu “Xinchào” .
Trung niên nam nhân nhìncô nhẹ vuốt cằm, tươi cười đáp lễ. Nhưng nữ nhân lại ngẩng đầu lên, không nhìncô cũng không chào hỏi, lãnh diễm cao quý tựa như đóa hoa mẫu đơn.
Vạn Quý Phi chưa từng gặpđược qua loại người này, chiêu bài khuôn mặt tươi cười của cô ở trước mặt ngườixa lạ cho tới bây giờ mọi việc đều thuận lợi, hiện tại nhận được loại đối đãinày, làm cho cô có loại cảm giác mặt nóng đi dán mông lạnh người ta.
Mặt nóng đi dán mônglạnh: Ý nói người ta không để ý mà mình cứ dính tới
Lúc này Hoắc Duẫn Đìnhtháo kính mát xuống, không nhanh không chậm giới thiệu: “Đây là ba cùng mẹ củatôi.”
“Ách?” Ba mẹ? Cũng quátrẻ tuổi đi? Nữ nhân kia nhìn có vẻ giống chị gái hắn!
Hoắc Duẫn Đình cuốn lưỡibô bô nói nói mấy câu, giả giả thực thực là hướng bọn họ giới thiệu cô. Nóixong, Hoắc ba ba, Hà Nguyễn Đông vươn tay, dùng tiếng Trung rõ ràng chuẩn xácnói: “Vạn tiểu thư, xin chào.”
“Xin chào bác trai.” VạnQuý Phi ngượng ngùng đem tay đưa lên, cùng hắn hợp thành đại chưởng. Mẹ Hoắc,Hoắc Tinh Linh lúc này cũng đem kính râm gỡ ra, mặt không biểu tình nhìn cô.
Đồng tử của bà thế nhưngmang theo chút màu lam nhạt, thật đẹp! Vạn Quý Phi tò mò nhìn chằm chằm, nhấtthời quên cả lễ nghi cơ bản.
Thẳng đến Hoắc Tinh Linhmặt lạnh trừng mắt, cô mới chợt tỉnh. ”Ha ha, xin chào bác gái.”
Mắt xanh nhạt xinh đẹp ởtrên người cô đảo qua, ngay lập tức nhanh chóng thu hồi. Hoắc Tinh Linh manglại kính râm, cái biểu tình gì cũng không có.
Vạn Quý Phi trong lòngbuồn phiền, mày thoáng chốc nhíu cả lên. Thật là một người ngạo mạn!
Mới nghĩ muốn cùng tênkia nói chút chuyện, ai ngờ hắn cũng không mở miệng, tay buông lỏng để trên bànđiều khiển, chậm rãi đem xe chạy ra khỏi khu vực trường học.
Cái gì vậy? Thế nhưngkhông nhìn cô? Không hiểu ra sao tự nhiên cùng cha mẹ hắn đối mặt, lại khônghiểu ra sao tự nhiên bị đối xử lạnh lùng, cô buồn bực đến cực điểm.
Ngồi lẳng lặng trong toaxe, trong sự trầm mặt ẩn hiện một loại áp lực vô hình. Vạn Quý Phi nhìn cảnhvật ngoài cửa sổ chạy như bay mà qua, vốn có rất nhiều lời muốn nói, thế nhưnggiờ phút này cũng chỉ có thể nuốt trở vào.
Khổ sở chịu hơn một giờhành trình, Volvo lấy tư thái cực nhanh đến khu biệt thự nhà hắn, vòng trái rẽphải vòng mấy vòng sau đó rốt cục cũng dừng lại.
Hoắc Duẫn Đình xuống xebước về đuôi xe, sau đó mở cửa ra lấy hành lý. Ba người còn lại cũng từ trên xeđi xuống, Vạn Quý Phi im lặng lui qua một bên, trầm mặc không nói.
Người ta lần lượt xáchhành lý vào nhà, mà Vạn Quý Phi thủy chung giống như không thể chen chân vàogiúp, người đứng ngốc lăng ở một bên. Đúng, kỳ thật cô chính là người không cóliên quan gì, tức giận cái gì chứ?
“Còn không đi vào?” Khóakỹ xe Hoắc Duẫn Đình thấy cô vẫn không nhúc nhích, vì thế đẩy đẩy cô.
Vạn Quý Phi phụng phịu “Kỳthật nếu anh không rảnh có thể nhắn tin nói cho tôi biết, hủy bỏ là được.”
“Ai nói muốn hủy?”
Cô nỗ lực bĩu môi “Tôinghĩ anh bận việc.”
“Tôi bận cũng không ảnhhưởng tới cô chụp ảnh.”
Một câu, nhắc nhở cô. Lànga, cô chính là đến chụp ảnh, cái gì cũng không phải! Nghĩ vậy ngực càng buồn.
Phẫn nộ theo hắn vào hoaviên, dưới chân trực tiếp hướng tới cửa phòng tầng dưới.
“Cô đi đâu?” Hoắc DuẫnĐình đem cô gọi lại.
Vạn Quý Phi quay đầu:“Không phải đi chụp ảnh sao?”
“Trước đi lên ăn cơm,người làm làm tốt lắm .”
“Không cần.”
Câu trả lời dứt khoáttrong đó mang theo chút hờn dỗi, Hoắc Duẫn Đình lập tức nhíu mày.”Không phảimới vừa rồi la hét kêu đói?”
“Hiện tại không đói bụng,hơn nữa tôi cũng không thói quen ở nhà người xa lạ dùng cơm.” Làm sao nhất địnhphải nghe lời anh? Vạn Quý Phi ngoảnh mặt, cũng không thèm nhìn tới hắn.
Hoắc Duẫn Đình trừng mắtnhìn cô ước chừng khoảng phút, mới vô lực nói: “Cô tức giận ?”
“Không có!” Cô nặng nề màphủ nhận, sau đó lướt qua hắn đi đến cửa phòng, chờ mở cửa.
Hoắc Duẫn Đình than nhẹ,phỏng chừng là do mình phá hư cảm xúc của cô, hỏng việc thật!
Phân phó cho cô phải chụpnhững bức ảnh chụp nào xong xuôi, nhìn cô vẫn là một bộ dáng xa cách, Hoắc DuẫnĐình cuối cùng cái gì cũng không nói liền ly khai.
Hắn đi rồi, Vạn Quý Phinhanh chóng bắt đầu công tác, mười phút sau, bụng lại là một trận nhảy nhót, cônhẹ giọng kêu rên, vô lực ngồi trên mặt đất.
Thực xui! Sớm biết thếnày trước hết ăn một chút gì đi đã. Vỗ cái bụng trống rỗng, cô cắn cắn môi, mộttiếng trống làm tinh thần hăng hái thêm lại chụp thêm mấy bức.
Một tiếng trống làmtinh thần hăng hái thêm: "Tả Truyện" Trang Công thập niên: phuchiến, dũng khí dã. Nhất cổ tác khí, tái nhi suy, tam nhi kiệt. Khi đánh trậndựa vào dũng khí, đánh một tiếng trống, dũng khí tăng lên, đánh hai tiếngtrống, dũng khí suy giảm, đánh ba tiếng trống, dũng khí không còn. Sau này vívới nhân lúc đang hăng hái làm một mạch cho xong việc.
Sau đó đứng lên, trướcmắt cô đủ loại sao lấp lánh quay mòng mòng. Cô vội vàng thối lui đến sô phangồi xuống, từ từ nhắm hai mắt chờ cái cảm giác choáng váng kia đi qua.
Trong không gian yên tĩnhcó tiếng bước chân nhỏ vụn đến gần, mở mắt ra chỉ thấy tên kia đang cầm khayđứng ở trước mặt, mà trên cái khay, đang nằm đó chính là bánh ngọt dâu tây màcô khát vọng, còn có một ly sữa.
Vạn Quý Phi ngừng mộthơi, mân mê miệng mắt trừng bánh ngọt. Rất muốn ăn rất muốn ăn, nhưng bởi vìvừa rồi nháo một hồi, mặt mũi không thể để mất.
Hoắc Duẫn Đình đem khayđặt ở trên bàn trà, ánh mắt tà tà xem xét cô, giống như đang trách cứ cô là cáitiểu hài tử không ngoan, có chút tức giận, lại cực bất đắc dĩ.
“Còn không ăn?”
Cô nhếch miệng: “Khôngphải là Minh Nguyệt Lâu .”
“Minh Nguyệt Lâu ở thànhphố G, Hồ Điệp Hiên thành phố M cũng tốt lắm!” Vì cái này, hắn còn cố ý lái xeđi ra ngoài mua.
Cô đương nhiên biết MinhNguyệt Lâu ở thành phố G, chính là oán giận tùy tiện nói, lại không bảo hắn làmthật.
Vạn Quý Phi kéo cái đĩaqua, cầm lấy cái nĩa bạc hung hăng đào một góc cho vào miệng, mùi dâu tây nồngđậm, bánh ngọt ngọt mà không ngấy, hương vị thật ngon miệng làm cho cô vuithích không thôi.
“Mẹ tôi bởi vì đau đầu,cho nên cảm xúc không được tốt lắm.” Hắn đột nhiên thản nhiên mở miệng.
Cái này tính là giảithích sao? Vạn Quý Phi làm bộ như không cần ngồi thẳng thân mình, động tác ăntrì hoãn một chút.
“Bởi vì lại có mấy ngàynghỉ, nên họ đi du lịch, nhưng trước đó cũng không cho tôi biết. Buổi sáng tôitrước khi đi tìm cô, mới biết được họ đã đến sân bay, cho nên trước hết đi đónhọ.”
Vạn Quý Phi miệng ngậmnĩa ăn, lơ đãng nuốt miếng bánh. Tuy rằng không nói lời nào, nhưng vẫn là đemlời giải thích của hắn nghe vào trong lỗ tai.
Thấy cô sắc mặt có chúthòa hoãn, Hoắc Duẫn Đình sáp lại một bộ vô lại nói: “Họ vừa thấy tôi sẽ bắt đầugiảng, cho nên trong lòng tôi không tốt lắm, cô liền nhẫn tâm để cho tôi họa vôđơn chí?”
Vạn Quý Phi liếc mắt nhìnhắn, trong lòng đã muốn tha thứ hắn, nhưng trên mặt vẫn là thần sắc hờ hững,giả bộ tức giận .
Bánh ngọt thơm ngon cùngmùi vị dâu tây tiến vào lỗ mũi, giống như chất xúc tác, dụ hắn kìm lòng khôngđậu tới gần gần chút nữa. Người trước mắt tuy rằng hai má trướng phình, nhưngtrong mắt lưu quang tràn lấp lánh, khóe miệng mỉm cười, khiến lòng hắn nhộnnhạo. Hắn chậm rãi cúi đầu xuống, muốn hái mạt hương thơm ngon kia.
Nhìn gương mặt của hắndần dần phóng đại, Vạn Quý Phi tâm mạnh mẽ nhảy nhót, phản ứng tự nhiên lui luivề phía sau này.
Hắn đột nhiên vươn tayđến bên miệng cô.
“Dính miếng bánh ngọt.”Sau khi nói xong lấy tay đem bánh ngọt bỏ vào trong miệng, tiện đà nhíu mày:“Ngọt, quả nhiên chỉ thích hợp cho trẻ con ăn.”
Khóe miệng vừa kéo, VạnQuý Phi bên tai nhất thời nóng lên. Cô nghĩ đến… Cô nghĩ đến hắn muốn hôn cô.Quá mất mặt đi!