Những tuần tiếp theo đótrong tháng năm, Vạn Quý Phi học tập càng thêm căng thẳng, các kỳ thi chươngtrình giải phẫu học nối đuôi nhau mà đến, còn có cuộc thi tiếng Anh cấp , cáigì cũng nước đến chân mới nhảy, tinh thần và thể lực đều ở trong trạng thái caođộ.
“Tớ luôn cảm thấy thờigian giống như trôi qua rất nhanh không đủ dùng?” Đang cầm tư liệu ôn tập, VạnQuý Phi kể khổ với Thiệu Mẫn. Ai, thời gian có thể dồn lại thì tốt nhỉ? Cô hiệntại hận không thể một ngày sử dụng thời gian của hai ngày.
Thiệu Mẫn nhún nhún vai:“Nếu cậu không sợ người nào đó treo lên xử, thời gian tuyệt đối đủ.”
Vạn Quý Phi lặng im. Vìtranh thủ thời gian ôn luyện, Hoắc Duẫn Đình nhiều lần yêu cầu hẹn gặp mặt đềubị cự tuyệt. Từ ngày đó tách ra khỏi khách sạn, hai tuần tiếp theo bọn họ khônggặp lại, liền ngay cả hắn xuống nước muốn lợi dụng buổi tối đi tìm người, côcũng không cho.
Vì thế Hoắc Duẫn Đình rấtcó ý tứ phê bình kín đáo: “Em so với lãnh đạo quốc gia còn bận rộn hơn.” Bọn họthật vất vả mới xác định quan hệ, lại chỉ có thể dựa vào một chiếc điện thoạimỗi đêm trước khi ngủ gắn bó cảm tình, vừa không thể nhìn lại còn sờ cũng khôngtới, cái loại tưởng niệm này rất là tra tấn người a.
“Không có biện pháp, emlà sinh viên cần cù. Nửa tháng nữa sẽ có kỳ thi lên cấp , hiện tại lại là giaiđoạn tăng tốc đâu.” Không chịu gặp hắn còn có một nguyên nhân khác, thật sự thìcô có chút sợ. Trên người hôn ngân ít nhất mười ngày mới biến mất, nếu lại đi hẹnhò, rất khó cam đoan hắn sẽ không đem chính mình ăn luôn.
“Cuối tuần này nghỉ ngơinửa ngày đi.”
“Làm sao?”
Hoắc Duẫn Đình ở đầu điệnthoại bên kia đảo mắt: “Mẹ anh phải về Pháp, em đi tiễn biết không?”
“Ách? Dì không cần táichữa bệnh sao?”
“Bà nội em nói có thểnghỉ ngơi trước một chút.”
“Nga.” Vạn Quý Phi gậtgật đầu.
“Bọn họ buổi chiều h sẽbay, anh buổi sáng h đi đón em, ăn xong cơm trưa sẽ đưa bọn họ đi sân bay.”
“Bọn họ?”
“Còn có ba anh, ông đãtrở lại.”
Thật quấn quýt si mê nga,cũng không phải tiểu hài tử, còn đặc biệt về nước tiếp lão bà. Nhớ tới quan hệhắn cùng cha mẹ, Vạn Quý Phi nhẹ nhàng gọi hắn: “Hoắc Duẫn Đình…”
“Ân?”
“Anh… Bây giờ còn giận bamẹ mình hay không?”
“Tiểu hài tử đừng quan tâmchuyện đó.” Hắn không kiên nhẫn nói cho có lệ.
Vạn Quý Phi cũng khôngđồng ý. ”Em làm sao là tiểu hài tử? Em thật không rõ, mọi người đều là ngườimột nhà lúc gặp mặt, nói cũng không quá vài câu, giống như người xa lạ.”
"Băng dày ba thước,đâu phải do lạnh một ngày."
Băng dày ba thước, đâuphải do lạnh một ngày: ý nói không thể một sớm một chiều đã nên chuyện
“Chậc chậc, kỳ thật làanh rất không được tự nhiên đi? Tựa như em, cùng người nhà thương yêu lẫn nhauthật tốt.”
“Em là con gái nên khácbiệt.”
“Thế nào lại khônggiống?”
“Chúng ta đừng tán gẫu đềtài này, được không?”
“Được rồi được rồi. Ainha, em nói cho anh biết một cái tin tức tốt, anh trai em cùng tiểu Dung thángsau kết hôn.”
“Ân.”
“Anh vốn muốn làm phùdâu, nhưng là bà nội nói không được, nói anh là người nhà trai.”
“Ân.”
“…”
Vừa kết nối điện thoại,liền nói liên miên không ngừng, nhiều lúc là cô đang nói, hắn đang nghe. Mỗilần gác máy, di động đều nóng bỏng tay. Cho dù không gặp mặt, cũng không có cảmgiác xa lạ.
Buổi sáng thứ bảy, VạnQuý Phi rời giường sớm, vì hôm nay gặp mặt cố ý cho hắn bất ngờ một phen. Thờiđiểm Hoắc Duẫn Đình gọi điện thoại đến, cô đang ở trên đường đi tới cổngtrường.
Ngắn ngủn nói hai câuchấm dứt cuộc trò chuyện, xa xa nhìn thấy Tiếu Hà, đáng tiếc mắt chỉ nhoáng lênmột cái liền mất đi bóng dáng của hắn. Vạn Quý Phi sững sờ nhìn phương hướngkia, xác định sư huynh vừa rồi hẳn là nhìn thấy cô, vì sao tránh mà không gặp?
Nghi vấn rất nhanh bị némra sau đầu, khi Hoắc Tinh Linh nhìn thấy cô liền cho cô một cái ôm nhiệt tình,còn khen ngợi cô hôm nay đặc biệt xinh đẹp. Mà Hà Nguyễn Đông vẫn như cũ mangnụ cười tao nhã kia, cùng cô gật gật đầu chào hỏi sau đó liền cười mà khôngnói. Nhưng thật ra Hoắc Duẫn Đình tên kia, mang cặp kính mát màu tím, đối côlãnh đạm ngay cả một cái mỉm cười cũng keo kiệt không cho.
Cơm trưa đi ăn đồ ănTrung Quốc, trong bữa tiệc này Vạn Quý Phi mới kiến thức đến cái gì tên gọi ônnhu săn sóc. Thời điểm ăn cá, Hà Nguyễn Đông đem cá đã lóc xương đi đặt ở trongbát, Hoắc Tinh Linh hiển nhiên cầm đôi đũa kỹ thuật không quá thuần thục, thậtlâu vẫn là không thể gắp. Hà Nguyễn Đông kiên nhẫn sửa vài lần, Hoắc Tinh Linhcuối cùng tính nhẫn nại cũng mất hết, nhíu mi giương mắt nhìn cái chén. HàNguyễn Đông không có biện pháp, cười cười vỗ vỗ đầu cô, lại quay sang nói phụcvụ cầm cái thìa đến.
Tình cảnh này làm cho VạnQuý Phi rất hâm mộ, tâm tình thật lâu không thể bình tĩnh. Một nữ nhân sống đếnmấy chục tuổi, ở trước mặt trượng phu vẫn như cũ có thể làm một đứa nhỏ, vôcùng hạnh phúc.
Sau khi ăn xong rời đi,Vạn Quý Phi lôi kéo Hoắc Duẫn Đình lặng lẽ nói: “Ba mẹ anh thật sự thực ân ái.”
Hoắc Duẫn Đình ngoảnh mặtđi có chút khinh thường: “Ông như thế chính là vì tiền của Hoắc gia.” Ý tứ làba hắn đối với mẹ hắn chỉ là lợi dụng sao.
Đây là tiếng người sao?Vạn Quý Phi trừng mắt mắt: “Hoắc Duẫn Đình, anh… Anh thật sự thực chán ghét!”Vì sao luôn đem những chuyện tốt đẹp hiểu sai!
Tự biết mình nói sai,Hoắc Duẫn Đình bĩu môi, kéo tay cô đặt tới bên miệng hôn thân. ”Được được, vềsau sẽ không nói ông ấy như vậy nữa, được không?”
Vạn Quý Phi cắn cắn môi,có chút khó chịu: “Đó là ba anh, anh nên xin lỗi ông ấy mà không phải em!” Bịcon trai chính mình khinh bỉ, chú Hà thật đáng thương!
Hai mươi mấy năm qua quanniệm ăn sâu vào gốc rễ, cho dù gần đây biết quan hệ của bọn họ đều không phảinhư những gì hắn suy nghĩ trước đó, thế nhưng đối với ba mình thái độ nhất thờithật sự rất khó thay đổi. Thấy cô phồng má hờ hững với mình, Hoắc Duẫn Đình đủbuồn bực. Cách nửa tháng mới khó có cơ hội được gặp mặt, cô không thể biểu hiệnra chút quan tâm hay sao?
Ở sân bay lưu lại nửagiờ, sau khi làm xong xuôi thủ tục đăng ký, Hoắc Tinh Linh lôi kéo tay VạnQuý Phi không tha nói: “Kỳ nghỉ cuối năm nay cháu cùng Duẫn Đình cùng nhau đếnPháp quốc, dì đến lúc đó sẽ mang cháu đi dạo khắp mọi nơi.”
Vạn Quý Phi ngượng ngùngcười cười, khẽ nói đồng ý. Hoắc Tinh Linh ôm cô một cái, miệng ở bên tai cô nhẹgiọng nói: “Cám ơn cháu giúp dì khuyên Duẫn Đình.”
“Dì biết?” Vạn Quý Phi cóchút giật mình.
“Đương nhiên.” Bà nhưnglà người rất thính tai nha. Kéo kéo ống tay áo trượng phu “Anh cũng ôm tiểu Phimột cái đi.”
Hà Nguyễn Đông ngay lậptức nhiệt tình mở rộng vòng tay ra, Vạn Quý Phi ngượng ngùng cùng hắn ôm, khibuông ra, Hoắc Tinh Linh lại đề nghị: “Con, cùng ba mẹ ôm nói lời từ biệt đi.”
Hoắc Duẫn Đình nãy giờđứng đó xem náo nhiệt tức giận cười: “Cũng không phải tiểu hài tử.”
Vạn Quý Phi quyệt miệnggiật nhẹ cánh tay hắn, ra hiệu bằng mắt. Hoắc Duẫn Đình hai mắt khẽ đảo, mớikhông được tự nhiên cùng cha mẹ mỗi người ôm một cái.
Sau khi vẫy tay nói lờitừ biệt, vợ chồng Hà Nguyễn Đông thỏa mãn cười xoay người, thẳng đến bọn họ đivào, Hoắc Duẫn Đình vươn ma trảo chụp tới, đem năm ngón tay thon dài của cônhét vào trong lòng bàn tay, đạp bước nhanh chóng rời đi. Đi đến bãi đỗ ngồivào trên xe, Vạn Quý Phi còn chưa ngồi vào chỗ của mình bất thình lình đã bịhắn ôm lấy, nụ hôn nồng nhiệt lập tức tới rào rạt.
Không gian nho nhỏ bêntrong chỉ có tia sáng u ám, cường thế của hắn duệ không thể chống đỡ. Giống nhưmuốn đem cô ăn sống nuốt tươi, Vạn Quý Phi đột nhiên bắt đầu sinh ra cảm giácsợ hãi. Mỗi khi giãy dụa một chút, hắn liền ôm càng chặt, cho dù có động tác khángcự nào đều trở nên tốn công vô ích, hô hấp dần dần đục ngầu, tay hắn cũng bắtđầu hạnh kiểm xấu.
Dây dưa một hồi, đèn phamột chiếc ô tô chiếu mạnh đến, lung lay mấy lần rồi biến mất. Vạn Quý Phi thừacơ hội này dùng sức đem hắn đẩy ra, thở phì phò.
“Hô…”
“Lại đây!” Hắn còn khôngcó hôn đủ. Tay duỗi ra ngoài, cô mạnh mẽ lui về sau này.
“Người ta không cần!” VạnQuý Phi cầm lấy vạt áo trước bối rối kêu to, một bộ dáng thề sống chết phải bảovệ trinh tiết.
Hoắc Duẫn Đình đỡ trán,đột nhiên nặng nề cười ra tiếng. Cô nhóc này, thực sự bại dưới tay cô. Dục vọngmãnh liệt thoáng dịu đi, sau một lúc lâu hắn thản nhiên nói: “Em có phải sợ anhhay không?”
“Ách?” Vạn Quý Phi bụmhai má vẫn như cũ nóng bừng, phẫn nộ nhỏ giọng nói: “Mới không có.” Cô kỳ thậtkhông ngại thân thiết, nam nhân cần cô cũng biết, nhưng tiến triển này khôngkhỏi cũng quá nhanh đi?
“Người nhát gan, sợ anhăn em phải không?”
Cô không nói lời nào, xemnhư cam chịu. Hơn nữa ngày, cô ngẩng đầu lên trộm ngắm hắn, phát hiện hắn đangnhìn ngoài cửa sổ. Bãi đỗ xe tối tăm hoàn toàn không có giá trị thưởng thức,kia hắn rốt cuộc đang nhìn gì?
“Anh… Có phải đang tứcgiận hay không?”
Hắn phút chốc quay đầu,dắt khóe miệng cười cười. ”Không…” Sau đó cài khóa vào đánh xe rời đi. ”Anh đưaem về.”
Trên đường trở về trườnghọc, Hoắc Duẫn Đình trở nên cực trầm mặc, hai mắt không chớp nhìn chằm chằmtrước mặt, chuyên chú một cách quá đáng, hoàn toàn nhìn không ra hỉ giận. Hắnnhư vậy ngược lại làm cho Vạn Quý Phi đứng ngồi không yên, cô có phải hay khônglàm sai rồi đi? Hành vi biểu hiện sự thân mật giữa cặp tình nhân, không nên cựtuyệt rõ ràng như vậy, đúng không?
Đau đầu, cánh cửa tìnhyêu này là một môn học thật khó, ai tới dạy cô nên như thế nào mới có thể họcgiỏi được đi?