Quỷ Tâm Nan Án

chương 1

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Phụ thân của La Khiêm Lập là một đại viên ngoại, mỗi tuần, những người đến tặng quà cáp bái phỏng rất nhiều. Tất nhiên là không phải quà gì La viên ngoại cũng nhận, phải là lễ vật hợp ý mới được vinh hạnh diện kiến một chút. Hai chữ ‘hợp ý’ ấy dĩ nhiên là đáng giá vô cùng, bởi vậy khi ông ta nghe nói có một thư sinh tay không đến muốn gặp mình, ông nhíu mày, không khỏi nhảy dựng. Ông ta trách mắng quản gia: “Người như vậy ngươi vào báo với ta làm gì! Nếu ta mà gặp hắn, vậy không phải cửa nhà ta đều bị những tên thư sinh nghèo kiếp xác đạp hỏng hết rồi sao? Đuổi ra ngoài!” Quản gia run lên, vén tay áo lau mồ hôi, đi trở ra ngoài.

La Khiêm Lập thấy thế, cảm thấy hứng thú với thư sinh ấy. Hiện giờ chế độ mục nát, hoàng thượng cũng chẳng phải một bậc minh quân, ai chẳng biết muốn gặp quan lại thì trước đó phải có cái lễ gọi là, đến lúc nói chuyện cũng có điều thuận lợi hơn. Thư sinh này như một gốc trúc giữa dòng đời, hơn nữa mấy hôm nay Thúy Nương đến nguyệt sự, bản thân hắn đang buồn bực, giờ lại gặp một thư sinh thú vị như thế, sao không thử giết thời gian?

Nghĩ tới đó, La Khiêm Lập vội vàng đuổi theo quản gia, trên đường, hắn căn dặn mấy câu rồi đi tới đại sảnh. Trước cửa là một thanh sam nam tử đang đứng nhìn chậu lan ngẩn người, La Khiêm Lập biết đó chính là người hắn muốn mang ra tiêu khiển.

Hắn đi tới bên cạnh thư sinh: ” Chậu lan này trổ thật là đẹp!”

Thư sinh giật mình, quay đầu nhìn người tới.

Cái nhìn ấy, khiến cả hai đều ngây ra. Chỉ thiếu chút nữa La Khiêm Lập đã không kìm lòng được, đưa tay xoa mặt đối phương. Bàn tay của thư sinh cũng đã đổ đầy mồ hôi.

La Khiêm Lập mở miệng trước: “Tại hạ La Khiêm Lập, tự Minh Tâm, các hạ là?”

Ánh mắt thư sinh có hơi tránh né: “Tại hạ Nguyễn Lâu, tự Nhất Phương, lần này vào kinh dự thi!”

La Khiêm Lập cười: “Lần này ta cũng tham gia thi hội, xem ra hai ta đúng thật là hữu duyên, vậy chi bằng tới trà quán đàm đạo một chút?”

Trên gương mặt tuấn tú của Nguyễn Lâu hơi ửng hồng, nếu không phải do nước da của y quá trắng thì La Khiêm Lập cũng không trông thấy. La Khiêm Lập hơi giật mình, dẫn y ra ngoài phủ.

Tuy là Nguyễn Lâu rất cố gắng đọc sách, nhưng cũng không phải là định học chết đi sống lại, cho nên trước khi thi hội cũng không có ôm sách vở nghiên cứu văn vẻ điển cố gì. Nhưng mỗi ngày y đều quy định bản thân phải viết một bài văn ngắn, xem như luyện tập. Bởi vậy khi La Khiêm Lập tới hẹn y, lúc nào y cũng có thời gian.

Thường xuyên qua lại, hai người cảm thấy rất hợp nhau, sau mỗi lần gặp mặt cả hai đều thấy thỏa lòng, lúc trở về cũng không quên hồi tưởng lại mỗi một lời nói, hành động của đối phương. La Khiêm Lập đã sớm quẳng Thúy Nương ở Vạn Hồng lâu ra sau đầu, giờ trong đầu hắn đều là bóng hình của Nguyễn Lâu. Hắn nghĩ, hắn đã thật sự ái mộ một nam tử. Nhưng hắn và Nguyễn Lâu chỉ dừng lại ở đó, không tiến thêm được bước nào. Nguyễn Lâu cảm thấy như vậy rất tốt, có người trong lòng là tri kỷ, như thế cũng đủ lắm rồi.

Cho đến khi kết thúc ba ngày thi hội, hai người lại hẹn đến tửu lâu. Những khẩn trương, lo lắng trong mấy hôm qua đều đã trút bỏ qua chén rượu. Hai người uống đến mặt đỏ bừng, men rượu hiện trên làn da trắng nõn của Nguyễn Lâu lại càng thêm đẹp. La Khiêm Lập nhìn ngây người, nhịn không được, đưa tay giữ chặt Nguyễn Lâu, khiến Nguyễn Lâu run rẩy. La Khiêm Lập đặt ngân lượng xuống bàn ăn, kéo Nguyễn Lâu tới quán trọ ở đối diện thuê một phòng. Hai người thành chuyện tốt.

——————-

Kể tới đó, Tần Phi dán miệng mình lên vành tai tinh xảo của Lý Chấp, nói: “Ngươi có muốn nghe chuyện tốt giữa hai người họ là chuyện gì không?”

Bị hơi thở phả vào tai làm ngứa ngáy, Lý Chấp trừng hắn. Nghe tên sắc quỷ đó kể chuyện nam nam yêu nhau, trong lòng y đã thấy khó chịu, giờ còn nói thêm mấy câu này.

Tần Phi cười to: “Được rồi, không chọc ngươi nữa, vậy ngươi có muốn biết nguyên do hai người họ thiên nhân cách biệt hay không?”

“Thiên nhân cách biệt? Chuyện là thế nào?” Nghe thú vị, Lý Chấp lên tiếng hỏi.

Tần Phi biến ra một thanh thước gõ, vỗ lên bàn một cái: “Vậy thì từ từ nghe ta kể ——”

————————-

Hai người họ đúng là cầm sắt tương hợp, khó lòng xa cách. Cũng không rõ là ai biết chuyện, mách lại cho La viên ngoại hay. Ban đầu La viên ngoại cứ nghĩ là nhi tử nhà mình muốn chơi đùa, thử cho biết, ai ngờ người mật báo đó lại nói là La Khiêm Lập vì tên thư sinh ấy mà không muốn lấy vợ. La viên ngoại vừa nghe, lập tức sai người gọi con trai về nhà. Sau một hồi gạn hỏi, quả nhiên tâm La Khiêm Lập đã trao cho kẻ khác.

La viên ngoại giận dữ, thừa dịp La Khiêm Lập ở nhà một đêm, cho người đánh Nguyễn Lâu một trận. Nguyễn Lâu vốn gầy yếu, chỉ biết đọc sách viết văn, chịu không được trận đòn này, lâm bệnh. Cũng may là La Khiêm Lập thường lén trốn ra ngoài trấn an y, bệnh tình cũng theo đó chuyển biển tốt dần.

Nhưng trời không toại lòng người, hoàng bảng hạ uống, La Khiêm Lập đỗ tiến sĩ, Nguyễn Lâu lại không có tên. Bệnh tình vốn đang tốt đẹp, nào ngờ lại đảo trở về. La Khiêm Lập thấy y như vậy, đau lòng không thôi, trở về nhà lại tranh cãi với La viên ngoại một trận. La viên ngoại tức giận đến muốn ngất đi, vào lúc này, lại có người nói khẽ vào tai ông ta, ông ta lắng nghe, hừ lạnh một tiếng.

Lần đó, La Khiêm Lập lại lén chạy ra ngoài thăm Nguyễn Lâu, ai ngờ vừa vào tới cửa phòng, lại trông thấy Nguyễn Lâu đang ở cùng một nữ tử khác. Hai má Nguyễn Lâu hồng hồng, ánh mắt khép hờ, đẹp như cái ngày y say rượu. La Khiêm Lập ném gói thuốc vất vả lắm mới có được trong tay, chạy vào màn đêm sâu thẳm, không quay đầu lại.

Yến lướt hồng hạnh, áp đạp lục giang, lại là một mùa xuân phồn hoa làm mê mẩn lòng người.

Trên thuyền, ngón tay ngọc khảy nhẹ, tiếng đàn như tâm sự.

La Khiêm Lập ngồi trên thuyền ngắm cảnh sắc trên hồ, thỉnh thoảng ánh mắt lại lướt sang nữ tử đang đánh đàn. Nhưng trong cái nhìn ấy, tình cảm lưu luyến vừa rồi bỗng hóa thành nghiêm túc, rồi lại nhìn dòng nước bị mũi thuyền tạo thành một cái khe.

Hắn nhìn mấy gốc liễu bên hồ, nhớ năm ngoái còn cùng Nguyễn Lâu đi qua đó, luận thi từ ca phú, thỉnh thoảng còn thốt ra vài dòng tâm sự. Những lời ấy khiến Nguyễn Lâu đỏ mặt không lên tiếng, hai mắt to tròn, rất đẹp. Nghĩ tới đó, trong đáy mắt La Khiêm Lập bỗng hiện lên ánh sáng dịu dàng, ánh sáng ấy hoàn toàn khác với ánh mắt khi trêu đùa nữ tử.

La Khiêm Lập nhắm hai mắt lại, cố nén cảm xúc này xuống, bởi vì, hắn vốn nên hận.

Đêm đó, sau khi từ Vạn Hồng lâu trở về phủ, hắn lăn lộn khó an giấc. Khó khăn lắm mới ngủ được một chút, lại bị giấc mơ làm bừng tỉnh. Hắn xuống giường châm nến, rót chén nước, uống cạn. Trong mơ, hắn thấy Nguyễn Lâu hóa thành một cô hồn, Nguyễn Lâu nhìn La Khiêm Lập không nói được một lời, chỉ nhìn theo, trong mắt là vẻ bất đắc dĩ. Tim La Khiêm Lập đập mạnh lên, hắn cảm thấy đến giờ Nguyễn Lâu vẫn còn nhìn hắn.

Nhìn quanh bốn phía, ánh mắt của La Khiêm Lập dừng lại trên gương đồng, nhìn chăm chú. Trong gương xuất hiện một bóng trắng, bóng trắng từ từ tán rộng ra. La Khiêm Lập đứng dậy, nhìn bóng trắng ấy hóa thành Nguyễn Lâu.

Hắn vươn tay ra, giọng khàn khàn: “Nhất Phương!”

Nguyễn Lâu nhìn hắn cười: “Minh Tâm!”

Nghe y gọi, La Khiêm Lập run lên, nhào tới ôm y. Nhưng mới đó hắn lại tức giận, đẩy y ra.

“Không phải ngươi ở cùng nữ tử đó rồi sao? Còn vào trong mộng quấy nhiễu ta làm gì?”

Bạch y của Nguyễn Lâu như nhiễm lên ánh nến mờ nhạt, y nghiêng đầu sang nhìn hắn: “Minh Tâm, ta chỉ muốn ở cùng ngươi!”

La Khiêm Lập bật cười: “Hôm ấy ta đưa thuốc tới, tận mắt thấy ngươi ôm nữ tử khác, việc như vậy còn giả được hay sao?”

“Mắt thấy chưa tất là thật, đạo lý đó chẳng lẽ ngươi không hiểu?” Thấy La Khiêm Lập tỏ vẻ không tin, mười ngón tay tái nhợt của Nguyễn Lâu đan thành một chỗ, y đưa tay luồn vào tóc hắn, “Minh Tâm, ta đã chết rồi, nửa tháng sau khi ngươi rời khỏi, ta đã bệnh chết. Từ cái lần cuối cùng gặp ngươi, ta vẫn luôn hôn mê, ngoại trừ người đồng hương từ xa tới chăm sóc cho ta ra, ta không thấy nữ tử nào tới cả!”

Đã chết? Tim La Khiêm Lập đập mạnh một cái.

“Đã chết! Đã chết là ý gì?” La Khiêm Lập kinh ngạc, nhìn Nguyễn Lâu chằm chằm: “Không phải cha ta nói là ngươi đã hồi hương rồi sao? Ông ấy nói ngươi đã cùng nữ tử đó về nhà thành thân, ngươi gạt ta, ta đang nằm mơ, nhất định là ta đang nằm mơ!”

Nguyễn Lâu nhìn La Khiêm Lập nóng nảy, đi tới đi lui quanh phòng, nói: “Minh Tâm, ngươi nhìn ta!” Dứt lời, y bẻ gảy ngón tay, sau đó ráp lại, vẫn y như cũ, đến một chút sưng đỏ cũng không có.

La Khiêm Lập sửng sốt, hắn nhéo đùi mình một cái, đau, chẳng lẽ…

Chẳng lẽ cha hắn vẫn luôn gạt hắn? Nữ tử đó cũng là một cái bẫy? La Khiêm Lập ngồi sụp xuống ghế, miệng thì thào gì đó, như người mất hồn.

Nguyễn Lâu nhìn hắn, nói: “Minh Tâm, trời sắp sáng rồi, ta phải đi đây!”

La Khiêm Lập còn chưa phục hồi tinh thần lại, Nguyễn Lâu đã biến mất không thấy đâu.

Hôm sau, La Khiêm Lập chất vấn La viên ngoại, quả nhiên thấy ông ta hoảng sợ vô cùng, nói không ra lời. La Khiêm Lập hiểu rõ, mặt mày trắng bệch, hốt hoảng nửa ngày mới nhớ tới chuyện hỏi nơi chôn cất Nguyễn Lâu.

La viên ngoại và gia khách nọ đều không hiểu tại sao lá bùa Trương đạo sĩ cho dán trong phủ năm ngoái lại mất đi hiệu lực, để quỷ hồn của Nguyễn Lâu vào được, báo hại nhi tử ông như thất hồn lạc phách tới hỏi ông nơi chôn cất của Nguyễn Lâu. Ông ta trầm ngâm một hồi, thở dài, bảo quản gia dẫn La Khiêm Lập đi.

La Khiêm Lập theo quản gia đến bãi tha ma cạnh Trương gia thôn. Ở đó, cỏ mọc um tùm, bia mộ tứ tán. Quản gia dẫn La Khiêm Lập tới trước một ngôi mộ, nói là mộ, nhưng đó cũng chỉ là một gò đất nho nhỏ, trên đó có khắc mấy chữ ‘Lư Châu nhân sĩ Nguyễn Lâu chi mộ’. La Khiêm Lập ngây người, suýt chút nữa đã rơi nước mắt, hắn khoát tay, ý bảo quản gia đi trước.

Ngồi trước mộ thật lâu, đột nhiên La Khiêm Lập đưa tay vuốt lên tấm bia, thì thào: “Dòng chữ này khó coi quá!”

Nói xong, hắn xoay người trở về nhà.

—————–

“Hắn ta đi về nhà?” Lý Chấp căm giận, quát lên. Tên La Khiêm Lập này đúng là bạc tình thật.

Thấy dáng vẻ tức giận rất đáng yêu của y, Tần Phi nhịn không được, nhéo má y một cái, mềm thật.

“Ngươi đừng vội, nghe ta kể tiếp đi!” Tần Phi cười trộm, tiểu mỹ nhân không để ý hắn nhéo má nha. Ai da, đúng là tốt thật.

————–

Hôm sau, La Khiêm Lập để lại một phong thư trên bàn sách, đi tới mộ Nguyễn Lâu.

Hắn ngồi trước mộ y, lấy trong áo ra một cây đao, rút vỏ đao ra, ánh sáng lóe lên bốn phía, vừa nhìn thì biết đó là một thanh đao hiếm thấy.

“Nhất Phương, dù chữ của ta không đẹp bằng ngươi, nhưng dù sao cũng tốt hơn người này. Trước giờ ta chưa hề khắc đá, nếu khắc không tốt, ngươi đừng trách ta!”

Dứt lời, La Khiêm Lập dùng đao mài đi sáu chữ ‘Lư Châu nhân sĩ Nguyễn Lâu’, tự mình khắc lên một hàng chữ trên bia đá. Khắc xong, hắn đưa đao lên cổ, ngã xuống.

Hôm sau La viên ngoại phát hiện lá thư của con mình trên bàn sách, đọc xong, ông vội vàng sai người dẫn mình tới mộ của Nguyễn Lâu, quả nhiên thấy nhi tử ở nơi này, tắt thở. Ông lại nhìn hàng chữ trên mộ, lệ hai hàng. Ông ta như mất hết sức lực, khoát tay, bảo quản gia hợp táng nhi tử và Nguyễn Lâu cùng một chỗ.

Sau lại, La viên ngoại ngã bệnh, mấy năm sau thì mất.

—————–

Lý Chấp nghe xong câu chuyện, ngơ ngẩn một lúc mới hồi phục tinh thần.

Tần Phi vuốt đầu y: “Đừng thương cảm, sau khi thành quỷ, La Khiêm Lập và Nguyễn Lâu vẫn ở cùng nhau!”

Nhưng Lý Chấp vẫn thổn thức không thôi, “Nhưng lúc sinh thời lại chẳng thể gần nhau! Phải rồi, dòng chữ mà La Khiêm Lập khắc có phải là ‘La Khiêm Lập Nguyễn Lâu hợp táng chi mộ’ hay không?”

Tần Phi nhéo mũi y: “Thật không minh!”

Lý Chấp phác tay hắn ra.

Tần Phi cũng không thèm để ý, hỏi: “Có muốn xem ngôi mộ hợp táng của hai người họ không?”

“Ở đâu?” Lý Chấp kinh ngạc, y cứ nghĩ chuyện này không phải thật, chỉ do Tần Phi bịa ra thôi.

“Đi theo ta!” Tần Phi nắm tay Lý Chấp.

Một là bởi vì Lý Chấp đang tò mò nên không chú ý, hai là vì trời tối lại ra thăm mộ có chút sợ hãi, cho nên y mới để cho hắn nắm tay.

Có lẽ do con quỷ Tần Phi rất không đứng đắn, mỗi đêm đều nổi tâm tư háo sắc với y, cho nên nắm tay hắn, y không thấy sợ. Y tin là Tần Phi sẽ không hại mình.

“Ở đó kìa!” Trên tay Tần Phi biến ra một ngọn đuốc, chiếu vào bia đá. Quả nhiên trên đó khắc mấy chữ ‘La Khiêm Lập Nguyễn Lâu hợp táng chi mộ’, giống y như những gì Lý Chấp nghĩ.

Lý Chấp nhìn rõ dòng chữ đó, hỏi: “Sau đó, hai người họ đi đầu thai sao?”

“Ừm, hai người họ triền miên suốt bảy bảy bốn mươi chín ngày mới thỏa mãn đi đầu thai!” Tần Phi cười híp mắt, nói.

Nghe được hai từ ‘triền miên’, mặt Lý Chấp đỏ bừng, tên sắc quỷ này, chẳng lẽ không biết nói tránh đi sao, lại nói thẳng như vậy.

“Phải rồi, sao lá bùa của Trương đạo sĩ dán ở La phủ lại đột nhiên mất đi hiệu lực?” Đột nhiên Lý Chấp sực nhớ tới vấn đề này.

Tần Phi gãi đầu: “Chuyện này, bùa chú cũng sẽ có lúc mất đi hiệu lực chứ, gió thổi, mưa sa…”

Nghe hắn ngập ngừng, Lý Chấp khó hiểu.

Tần Phi lại giục y: “Mau trở về phòng đi, ngươi không thấy lạnh sao?”

Lý Chấp lại càng nghi ngờ, nhưng do bị giục mãi, y vừa đi trở về vừa ngẫm xem rốt cuộc thì Tần Phi giấu y chuyện gì. Bởi vậy, y không chú ý dưới chân mình.

“Ai da!” Y vấp phải thứ gì đó. Y nâng đầu lên, thấy một ngôi mộ đập ngay vào mắt mình, y lập tức với lấy ngọn đuốc trên tay Tần Phi, soi thấy hai chữ lờ mờ — ‘Hàn Ước’.

..::

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio