Biên tập: B
Sương Sương đã rất hoảng sợ, nhưng nàng vẫn cậy mạnh nói: “Chàng có thể đưa ta cho Tân Đế, hắn sẽ trọng thưởng chàng, biết đâu như vậy thì ta lại được gặp hoàng huynh của ta.”
Ổ Tương Đình nhìn nàng, ánh mắt có chút khó lường. Hồi lâu sau, hắn nhéo cằm Sương Sương: “Lời tối nay đừng nhắc lại nữa.”
Sương Sương nhìn hắn khó hiểu, nhưng ngay giây kế tiếp đã bị Ổ Tương Đình bế lên.
Ổ Tương Đình bế Sương Sương đến bên giường, hắn tự mình cởi giày cho Sương Sương, lại nhìn sâu vào mắt nàng.
Thật ra Sương Sương vừa mới khóc, mí mắt đỏ bừng, nhìn qua đặc biệt đáng yêu.
Nàng túm ống tay áo Ổ Tương Đình: “Rốt cuộc ý chàng là gì?”
Là tiếp nhận nàng sao?
Ổ Tương Đình rũ mắt: “Nàng còn nhớ Tống Hàm Nghĩa kia không?”
Dĩ nhiên là Sương Sương nhớ, trước đây chính là nàng với Tống Hàm Nghĩa cùng đánh Ổ Tương Đình mà.
“Ta đã giết hắn.” Ổ Tương Đình thản nhiên nói ra lời khiến người ta rét lạnh.
Sương Sương ngây dại, từ từ buông lỏng bàn tay đang túm ống tay áo Ổ Tương Đình.
Thích Ổ Tương Đình vẫn thật là đáng sợ, hay là nàng từ bỏ đi?
Nhưng Ổ Tương Đình lại chủ động nắm lấy tay Sương Sương, hắn cưỡng ép nàng cùng hắn đan mười ngón tay vào nhau, nhẹ giọng nói: “Cho nên nàng phải chuẩn bị tâm lý thật tốt, ta cũng sẽ không dễ dàng bỏ qua cho nàng như vậy.”
“Ta sẽ như thế nào?” Sương Sương tái mặt.
Ổ Tương Đình tự cởi đai lưng của mình ra: “Trả lại cho nàng một khoản.”
Sương Sương hiểu ý của hắn, nàng nhìn đai lưng trong tay Ổ Tương Đình, co rúm người lại. Ổ Tương Đình đang muốn làm giống như trước đây nàng đối xử với hắn, dùng roi đánh nàng.
Sương Sương ngẫm nghĩ một chút, càng nghĩ càng thấy sợ, nàng cắn môi, cuối cùng chỉ nói: “Ta hối hận rồi, chàng coi như chưa từng nghe thấy những lời ta nói tối nay đi.”
Ổ Tương Đình nghe vậy thì nhếch môi cười, ánh mắt mang theo mấy phần chế giễu: “Không phải mới vừa rồi vẫn còn nói không sợ sao?”
Vừa rồi nàng đâu có biết Ổ Tương Đình lại muốn đòi nợ, muốn đánh trả nàng.
“Ta… ta… ta không muốn.” Sương Sương nhớ đến đống thương tích trên người Ổ Tương Đình trước đây, nếu như trả từng cái một về trên người nàng thì, khẳng định chưa được một nửa là nàng đã chết thẳng cẳng rồi.
Mắt Sương Sương lại đỏ lên, nhưng Ổ Tương Đình đã kịp trùm đai lưng của hắn lên che mắt nàng, còn trói tay Sương Sương ra sau lưng, dùng đai lưng của chính nàng để trói.
“Không cho phép khóc, nếu khóc thì sẽ đánh mạnh hơn.”
Giọng Ổ Tương Đình lạnh như băng.
Sương Sương nằm trên giường, môi đã trắng bệch, đai lưng của Ổ Tương Đình màu xanh, càng làm tôn lên làn da tuyết trắng của nàng.
Nàng không nhìn thấy gì, chỉ có thể dùng tai nghe ngóng, dường như Ổ Tương Đình đã rời khỏi phòng, không lâu sau, hắn quay trở lại.
Sương Sương nghe thấy tiếng bước chân cách nàng càng ngày càng gần, nội tâm cũng ngày càng khẩn trương.
“Ổ Tương Đình, chàng… chàng nhẹ một chút.” Sương Sương giả vờ tội nghiệp.
Giọng nói của Ổ Tương Đình vang lên bên cạnh nàng: “Sẽ.”
Hắn vừa dứt lời, Sương Sương liền nghe được tiếng roi vụt trên mặt đất, thanh thuý vang vọng, nàng có thể tưởng tượng được Ổ Tương Đình đã dùng bao nhiêu sức mạnh, roi kia như đang muốn xẻ đôi đất trời vậy.
Nàng muốn khóc, nhưng nàng lại không thể khóc, bây giờ nàng thật sự hối hận, nếu sớm biết như thế này thì nàng đã không nói sự thật cho Ổ Tương Đình, nàng cũng không cần thích Ổ Tương Đình nữa.
Thật là quá đáng, lại còn muốn đánh nàng, tuy trước đây quả thực là nàng không đúng, nhưng mà… nhưng mà vẫn cảm thấy thật tủi thân, có lẽ là do đối phương là Ổ Tương Đình chăng.
Sương Sương hy vọng đối phương sẽ cưng chiều nàng, yêu thương nàng cả đời, sao có thể ngờ sau khi đối phương biết thân phận thật của nàng thì lại muốn đánh nàng cơ chứ.
“Sẽ đau, kiên nhẫn một chút.” Giọng Ổ Tương Đình lại vang lên.
Sương Sương nghe được câu này thì rụt người lại, nhưng chiếc roi mà nàng đang thấp thỏm chờ đợi không hề rơi xuống người nàng, nàng đợi hồi lâu, không khỏi hơi sửng sốt. Vừa mới mở miệng ra muốn nói thì đã bị hôn lên.
Sương Sương ngẩn người, chờ khi nàng kịp phản ứng, đai lưng bịt mắt đã bị cởi xuống.
Mặt Ổ Tương Đình ở gần đến mức nàng không cần phải đưa tay ra cũng có thể chạm được.
Sương Sương đã hiểu ý của đối phương, nàng chậm rãi nở nụ cười, muốn ôm lấy đối phương, nhưng lại phát hiện ra tay mình vẫn còn bị trói, nàng nói: “Ổ Tương Đình, tay ta vẫn còn bị trói.”
“Gọi ta là gì?” Ổ Tương Đình cúi đầu hôn Sương Sương, mặt Sương Sương đã đỏ đến không thể đỏ hơn, nàng khẽ cắn môi dưới: “Tướng công, giúp ta cởi ra đi.”
Ổ Tương Đình rũ mắt nhìn Sương Sương, vòng tay ra sau lưng cởi trói cho nàng.
Lông mi của Ổ Tương Đình rất dài, lúc hắn rũ mắt xuống, lông mi khẽ rung, giống như một com bướm đen nhánh đang muốn giương cánh bay đi. Cánh bướm hạ xuống thế giới khiến cho người ta mê mệt.
Sương Sương nhìn vào mắt đối phương, không khỏi nghĩ thầm, tại sao năm đó nàng lại không nhận ra Ổ Tương Đình đẹp đến như vậy? Mà chỉ chê bai tướng mạo hắn nữ tính.
Bây giờ nàng không thể không thừa nhận, Ổ Tương Đình là nam nhân đẹp nhất thế gian này.
Mà nam nhân đẹp như vậy lại thuộc về nàng.
Nghĩ tới đây, hai tay vừa được tự do của Sương Sương liền ôm lấy cổ Ổ Tương Đình, nàng nhìn đối phương bằng ánh mắt sáng rực, không hề chớp mắt dù chỉ một cái: “Chàng tha thứ cho ta sao?”
Ổ Tương Đình híp mắt: “Không hề.”
Sương Sương mếu máo: “Tại sao?”
“Ta còn muốn khoá nàng ở trên giường, để nàng không thể đi đâu hết.” Ổ Tương Đình nhẹ giọng nói.
Sương Sương chớp chớp mắt, nàng suy nghĩ chốc lát, chủ động tiến sát lại gần bên tai Ổ Tương Đình: “Khoá lên giường để làm gì đây? Để sinh tiểu hài tử sao?”
Ổ Tương Đình không ngờ Sương Sương lại lớn gan như vậy, kinh ngạc nhìn Sương Sương.
Nhưng mà Sương Sương vẫn luôn như thế, nàng chán ghét ai rõ ràng bao nhiêu thì khi thích ai sẽ lớn gan bấy nhiêu, nàng chưa bao giờ kiềm chế tình cảm của mình, thích là thích, ghét là ghét. Nhất là sau khi đã chết qua một lần, nàng lại càng cảm thấy như vậy.
Sau khi ý thức được mình đã thích Ổ Tương Đình, mặc dù ban đầu thấy phiền não, nhưng phiền não xong, nàng liền thản nhiên đón nhận.
Đời người phải làm những chuyện khiến cho mình vui sướng, thế mới đúng.
Đời người ngắn như vậy, tại sao phải khiến cho bản thân mình không thoải mái?
Nhưng làm Sương Sương không nghĩ tới chính là, Ổ Tương Đình lại sắm vai quân tử, hắn từ chối không chạm vào nàng, Sương Sương chủ động dán lên người hắn cũng vô ích.
Hắn giống như một vị thần tiên thanh tâm quả dục, kiểu gì cũng không bị Sương Sương cám dỗ.
Sương Sương ngẩn ra, thầm nghĩ chẳng lẽ mị lực của mình không đủ?
Mà không chạm vào cũng thôi đi, đã vậy cứ cách ba đến năm ngày lại bắt nàng uống thuốc.
Sương Sương cảm thấy cứ như đã từng uống thuốc này ở đâu rồi, nàng nhíu mày không muốn uống, nhưng Ổ Tương Đình tâm địa sắt đá, không cho phép Sương Sương bỏ lại dù chỉ một ngụm.
Sương Sương uống xong thì chỉ thấy một vị đắng ngắt từ cổ họng xuống tận dạ dày, nàng uống thêm cả hai ly nước cũng không hết.
Ổ Tương Đình bảo nha hoàn bưng bát thuốc lui xuống, Sương Sương vội gọi nha hoàn kia lại: “Phòng bếp có mứt táo không?”
“Không được ăn.” Ổ Tương Đình trực tiếp chặt đứt mơ ước hão huyền của Sương Sương.
Sương Sương không ngờ là uống thuốc xong mà ngay cả mứt táo cũng không được ăn, nàng tức giận: “Chàng thật là quá đáng, chàng ép ta uống thuốc, thân thể ta đâu có bệnh gì, Ổ Tương Đình, ta ghét chàng!”
Nói xong liền đứng dậy muốn đi, nhưng lại bị đối phương kéo một cái, cứ thế ngồi xuống đùi đối phương.
Nha hoàn bên cạnh vội vã lui ra ngoài, còn tốt bụng đóng cửa lại.
“Tức giận sao?” Ổ Tương Đình hỏi Sương Sương.
Sương Sương xụ mặt, vô cùng nghiêm túc gật đầu, còn đưa tay đẩy Ổ Tương Đình đi: “Chàng đừng có ôm ta, ta tức giận.”
Ổ Tương Đình ồ một tiếng: “Vậy tối nay không ngủ chung nữa.” Nói xong, hắn liền buông tay, còn dùng ánh mắt kỳ quái nhìn Sương Sương: “Sao vẫn chưa chịu dậy?”
Sương Sương hơi sửng sốt, sau đó vội chủ động ôm lấy Ổ Tương Đình: “Không chịu, muốn ngủ chung.”
Từ sau khi bị bắt cóc, ban đêm không có ai ngủ cùng là nàng không ngủ được.
Nàng thấy Ổ Tương Đình không cử động bèn dứt khoát gục đầu vào cổ đối phương: “Tướng công, chúng ta phải ngủ chung.”
Rốt cuộc Ổ Tương Đình như không nhịn được nữa mà bật cười, hắn sờ đầu Sương Sương: “Được, ngủ chung. Nhưng mà, bây giờ nàng phải đứng dậy, ta phải tới thư phòng.”
Dù Sương Sương đã thẳng thắn thân phận của mình với Ổ Tương Đình, nhưng thời gian Ổ Tương Đình có thể dành cho nàng vẫn quá ít, bởi hắn quá bận rộn, phần lớn thời gian ở trong phủ đều phải xem sổ sách.
Cũng may là trong thư phòng của Ổ Tương Đình có một vách ngăn, bên trong kê một chiếc giường, vốn được Ổ Tương Đình dùng để nghỉ trưa, bây giờ đã bị Sương Sương chiếm đoạt. Nàng thích cởi tất, nằm ở trên giường, vừa ăn luôn miệng vừa đọc sách, có lúc mệt quá ngủ thiếp đi, chờ khi tỉnh dậy, tất đã được đi, trên người còn được đắp chăn.
Ngày thu chậm rãi trôi qua, Sương Sương nhìn đám mây lơ lửng bên ngoài, ngẫm nghĩ chốc lát, bèn xỏ giày thêu bước xuống giường, chạy ra gian ngoài.
Ổ Tương Đình nghe thấy động tĩnh thì quay lại nhìn nàng, sau đó giang tay ra đón Sương Sương.
“Sao vậy?” Ổ Tương Đình hỏi nàng.
Sương Sương chỉ lắc đầu.
Nàng biết tại sao Ổ Tương Đình không để nàng nhắc lại chuyện đêm đó mà chỉ coi nàng là Sương Sương, nguyên nhân chính là vì nếu Tân Đế biết nàng còn sống, nhất định sẽ tới bắt nàng, nói không chừng Ổ gia cũng sẽ phải chịu liên luỵ.
Nhưng nàng không có cách nào quên được thân phận của mình, cũng không thể quên được chuyện Thái Tử ca ca vẫn còn ở kinh thành.
Tại sao nàng có thể ở nơi này hưởng phúc, mà Thái Tử ca ca lại bị giam giữ?
Thế nhưng nàng phải cầu Ổ Tương Đình giúp nàng cứu hoàng huynh sao?
Không được, hắn chỉ là một thương nhân, làm sao có thể cứu?
Sương Sương ngẩng đầu lên, rời khỏi lồng ngực đối phương: “Ta đói, ta muốn đi ăn gì đó, chàng cứ tiếp tục ở đây xem sổ sách đi, ta không bồi chàng nữa.”
Nàng xoay người rời đi, chẳng qua vừa ra khỏi cửa, nụ cười trên mặt nàng liền biến mất. Nàng giơ tay lên xoa mặt mình, muốn sống vui vẻ, thực sự quá khó khăn.
Sương Sương trở về phòng, nàng cảm thấy tóc mình hơi rối, liền ngồi xuống trước gương chỉnh trang lại.
Mở hộp lấy lược ra, lại phát hiện lược đè lên một tờ giấy.
Nàng ôi chao một tiếng, cầm tờ giấy kia lên.
Sao lại có giấy ở chỗ này?
Sương Sương mở tờ giấy ra, khi nhìn thấy rõ nội dung bên trên, biểu tình nàng cứng lại.
Trên tờ giấy chỉ vẽ duy nhất một con dế mèn nhỏ.
Nàng cực kỳ quen thuộc với con dế mèn nhỏ này, trước đây khi ở trong cung, lúc nào Lan Tranh đưa giấy cho cung nhân nhắn nàng ra ngoài chơi, hắn đều vẽ một con dế mèn nhỏ, như vậy thì nàng sẽ đến chờ Lan Tranh ở chỗ cũ.
Lan Tranh tới sao?
Sương Sương vội vàng vò tờ giấy thành một cục, nàng nhìn trước nhìn sau, trong phòng chỉ có mỗi mình nàng, không có nha hoàn nào cả.
Làm sao tờ giấy này có thể ở đây?
Sao Lan Tranh biết nàng ở chỗ này?
Sương Sương không nghĩ ra, nàng cẩn thận kiểm tra lại những cái hộp khác trên bàn trang điểm, không có giấy, chỉ có duy nhất tờ trong tay nàng này.
Tim Sương Sương đập rất nhanh, nàng do dự hồi lâu, cuối cùng xé nhỏ tờ giấy, vùi vào đất trong chậu hoa.
Vì tay dính đất nên Sương Sương muốn ra khỏi phòng rửa sạch, vừa đi ra, liền gặp được Liên Đại.
Mấy tháng gần đây Liên Đại cao hơn rất nhiều, cũng đã có thêm mấy phần duyên dáng yêu kiều của thiếu nữ.
“Sương Sương tỷ tỷ.” Liên Đại cười ngọt ngào với Sương Sương: “Muội hái được rất nhiều hoa quế, ngày mốt sẽ có bánh hoa quế ăn.”
Sương Sương thấy Liên Đại thì giấu tay ra sau lưng: “Bánh hoa quế sao? Chắc là ăn sẽ ngon lắm.”
Liên Đại gật đầu, lại hỏi: “Sương Sương tỷ tỷ muốn ra ngoài ư?”
Sương Sương ồ một tiếng, không trả lời câu hỏi của Liên Đại mà hỏi ngược lại: “Liên Đại, hôm nay ngươi có thấy ai vào phòng ta không?”
Liên Đại nghiêng đầu suy nghĩ: “Có Bích Lăng tỷ tỷ và Đan Thu tỷ tỷ vào, hai tỷ ấy dọn phòng cho Sương Sương tỷ tỷ, còn… muội không nhìn thấy ai nữa. Mất đồ sao? Sương Sương tỷ tỷ, muội không có lấy!”
Liên Đại ở Ổ phủ rất vui vẻ, tuy ở đây phải học quy củ, nhưng các chủ tử đều là người rất tốt, không giống ở Thược Kim Quật. Hơn nữa ở Ổ phủ, nếu như được Sương Sương tỷ tỷ thương, sau này sẽ còn tìm cho cô bé một người tốt nữa. Cho nên, khi thấy phòng Sương Sương bị mất đồ, Liên Đại lập tức phủi sạch chính mình.
“Không mất đồ, chẳng qua ta thấy bàn trang điểm của ta hơi lộn xộn.” Sương Sương nhìn vẻ mặt của Liên Đại, cảm thấy đối phương không hề nói dối: “Ngươi đi đi, không sao đâu.”
Sương Sương đi rửa tay, chỉ là cả ngày tâm trạng nàng thấp thỏm không yên, chính vì tờ giấy kia.
Lúc dùng bữa ở trong viện của lão phu nhân, nàng cũng ngây người, lão phu nhân gọi mấy câu mà nàng cũng không nghe thấy, Ổ Tương Đình khẽ vỗ nàng một cái, nàng mới phản ứng lại.
“Đứa nhỏ này, dạo gần đây mệt mỏi hả.” Lão phu nhân không hề nổi giận mà chỉ nói: “Ta thấy sắp đến trung thu rồi, trung thu hàng năm chúng ta đều tới chùa Thanh Sơn cầu phúc, cầu phúc cho sang năm tới gia đình chúng ta vẫn đoàn viên một nhà.”
Thịnh phu nhân cũng nói: “Mấy ngày trước chủ trì chùa Thanh Sơn có viết thư tới, nói năm nay hoa trên núi nở đặc biệt đẹp, mời chúng ta tới ngắm.”
Sương Sương nhìn Ổ Tương Đình bên cạnh, nhỏ giọng nói: “Tướng công, chàng đi không?”
Ổ Tương Đình giúp Sương Sương bóc vỏ tôm, đặt vào trong bát nàng: “Ta có việc, nàng đi cùng tổ mẫu với nương đi.”
Lão phu nhân thấy Ổ Tương Đình nói vậy thì nói: “Không được, năm nay các cháu đều phải đi, Tiểu Hà Tiểu Đình cũng phải đi, không đứa nào được phép trốn.”’
Ổ Thái Hà có chút bất đắc dĩ: “Tổ mẫu, cháu còn chưa đọc xong sách đâu.”
“Đầu xuân sang năm mới thi, cháu gấp cái gì? Chỉ cần một hai ngày là cháu có thể thi đỗ Trạng Nguyên chắc?” Lão phu nhân giận dỗi tôn tử của mình: “Còn nữa, Tiểu Đình cũng vậy, cháu nghỉ xem sổ sách mấy ngày thì việc làm ăn của nhà ta sẽ sụp đổ sao? Ta thấy ngày nào Sương Sương cũng buồn bực trong phủ, cháu còn không chịu đưa con bé ra ngoài một chút.”
Sương Sương vô cùng đồng tình gật đầu, vừa mới gật đầu, chân đã bị người bấm một cái.
Nàng bắt gặp ánh mắt của Ổ Tương Đình.
Sương Sương không cam lòng yếu thế, bèn bấm trở lại, nàng còn cố tình mò tới bắp đùi trong của Ổ Tương Đình, véo vào chỗ da thịt mỏng nhất của hắn.
Lão phu nhân tự đưa ra quyết định: “Tóm lại là cả nhà ta đều phải đi, một người cũng không cho phép không đi.”
Dùng bữa tối xong, Sương Sương cùng Ổ Tương Đình ra khỏi viện của lão phu nhân, Ổ Thái Hà và đại tẩu đi ở đằng trước, chỉ là, Sương Sương chợt thấy đại tẩu dừng lại, sau đó Ổ Thái Hà ngồi xổm xuống cõng đại tẩu trở về.
Nàng nhìn đến ngơ ngẩn, vội kéo ống tay áo Ổ Tương Đình: “Chàng nhìn kìa.”
Ổ Tương Đình liếc nhìn qua, không có hứng thú thu hồi tầm mắt: “Thế nào?”
“Thật không ngờ đại ca chững chạc như vậy mà lại có một mặt khác.” Sương Sương nhìn Ổ Tương Đình, Ổ Tương Đình cũng nhìn nàng: “Nàng cũng muốn cõng về?”
Sương Sương ngẫm nghĩ, cuối cùng vẫn lắc đầu, vừa rồi nàng ăn nhiều, Ổ Tương Đình liên tục gắp đồ ăn cho nàng, làm hại lần nào nàng ăn cũng nhiều quá, nàng sợ nàng sắp béo đến nơi rồi, vẫn nên tản bộ về là hơn.
Hôm nay Ổ Tương Đình không cần xem sổ sách nên cùng Sương Sương về phòng.
Sương Sương tắm xong thì hắn cũng tắm xong, đã sớm nằm lên giường, chỉ là vẫn còn đọc sách.
Sương Sương đi tới mép giường, nhìn xuống quyển sách Ổ Tương Đình đang đọc, là binh thư.
“Chàng xem binh thư làm gì?” Sương Sương hỏi hắn, một thương nhân như Ổ Tương Đình sao lại đọc binh thư?
Ổ Tương Đình thấy Sương Sương đến thì khép sách lại, đặt sang bên cạnh: “Nhàm chán nên nhìn thử thôi.” Nói xong, hắn ôm Sương Sương lên.
Sương Sương lên giường thì chui vào trong chăn, bình thường nàng sẽ cố tình bám vào người Ổ Tương Đình, nhưng hôm nay trong lòng có vướng bận, lúc này nàng không có tâm trạng nào, nên cứ thế chui thẳng vào chăn.
Ổ Tương Đình xuống giường thổi tắt nến, rồi mới lại quay lên giường.
Hắn ôm lấy Sương Sương từ đằng sau, giọng nói trong trẻo lạnh lùng: “Hôm nay nàng có gì đó không đúng lắm, đã xảy ra chuyện gì sao?”
Cả người Sương Sương cứng đờ, nàng không ngờ Ổ Tương Đình lại dễ dàng nhìn thấu nàng như vậy.
Nàng mím môi, tìm một cái cớ: “Sắp đến tháng, trong lòng thấy không thoải mái.”
Quả nhiên vừa nói xong, Ổ Tương Đình liền không nói gì nữa, chẳng qua cả đêm luôn đặt tay lên bụng nàng.
Mấy ngày liền Sương Sương đều ngồi chờ xem trong bàn trang điểm có xuất hiện tờ giấy nào nữa hay không, nhưng cũng không hề thấy.
Nàng đã nói bóng gió xa gần thử dò xét Bích Lăng và Đan Thu, biểu hiện của cả hai nha hoàn đều không có gì lạ.
Chẳng lẽ chỉ là ngoài ý muốn?
Nhưng cũng không hẳn, không thể nào có chuyện vô duyên vô cớ trên bàn trang điểm của nàng lại nhiều thêm một tờ giấy, mà nàng có thể khẳng định con dế mèn trên tờ giấy này, tuyệt đối là do Lan Tranh vẽ ra.
Sáng sớm ngày trung thu hôm đó, đại gia đình Ổ gia cùng ra ngoài.
Bốn nữ quyến ngồi xe ngựa, Ổ Tương Đình và Ổ Thái Hà cưỡi ngựa.
Lão phu nhân và Thịnh phu nhân vừa lên xe liền thảo luận xem bao giờ đại tẩu và Sương Sương có thể mang thai, xem ra đại tẩu đã sớm biết sẽ thế này, nên không chút hoang mang: “Con và chàng vẫn vậy, tổ mẫu và nương cũng biết rồi đó, chàng luôn cứng nhắc, chuyện này có sốt ruột cũng không thể gấp được.”
Nàng ấy vừa nói xong, tầm mắt của lão phu nhân và Thịnh phu nhân cùng chuyển sang Sương Sương. Sương Sương nhất thời khẩn trương, cái chuyện mang thai hay không mang thai này, không phải nàng tính là được, chủ yếu là do đến tận bây giờ nàng và Ổ Tương Đình còn chưa có viên phòng, vậy thì sao có thể mang thai chứ?
“Con… con còn nhỏ.” Sương Sương nặn ra một câu.
Lão phu nhân thở dài: “Thế này thì đến bao giờ ta mới có thể ôm chắt chứ?”
Thịnh phu nhân an ủi lão phu nhân: “Nương, sớm muộn sẽ có mà.”
“Hôm nay đến cầu phúc phải cầu thêm cái này, tốt nhất là cả Tú Oánh và Sương Sương đều cùng nhau có thai, thế thì đúng là song hỷ lâm môn.” Lão phu nhân nói.
Đến chân núi của chùa Thanh Sơn, Sương Sương thấy có lẽ không chỉ mỗi người của Ổ gia lên núi cầu phúc.
Đại tẩu vén màn xe nhìn ra ngoài: “Năm nay người tới còn đông hơn năm ngoái nữa.”
Thịnh phu nhân nói: “Lát nữa hai con nhớ đeo mạng che mặt, ở đây nhiều người, miễn cho gặp phải chuyện rắc rối.”
Nhất là gương mặt đó của Sương Sương, đến đâu cũng đều quá bắt mắt.
Đến cổng chùa Thanh Sơn, mọi người mới xuống xe ngựa.
Ổ Tương Đình dắt Sương Sương xuống xe, hắn nhỏ giọng nói: “Lát nữa ta tới gặp chủ trì, nàng đi cùng với đại tẩu, đừng đi lung tung.”
Sương Sương ậm ừ, nàng nhìn thử xung quanh, hôm nay thật là đông người, nữ quyến cũng không hề ít, nhưng đều là của những gia đình phú quý.
Trong đó số nữ quyến trẻ tuổi cũng rất nhiều, các nàng ta đều đang chú ý tới Ổ Tương Đình.
Ở thành Kim Lăng, Ổ Tương Đình là một nhân vật nổi danh, là người trong mộng của nhiều thiếu nữ khuê các, ngày hôm đó khi Ổ Tương Đình nạp thiếp, không biết đã làm tan vỡ trái tim của bao nhiêu thiếu nữ, thậm chí ngay đêm hôm đó còn có người nhảy sông Tần Hoài, cũng may là được cứu lên.
Các nàng ta nhìn thấy Ổ Tương Đình, dĩ nhiên cũng sẽ thấy Sương Sương đứng bên cạnh hắn, chẳng qua Sương Sương đã sớm đeo mạng che mặt, khiến cho người khác không thể nhìn rõ mặt nàng.
Sau khi Ổ Tương Đình cùng Ổ Thái Hà rời đi, Sương Sương liền theo mấy người lão phu nhân đi vào trong miếu bái Phật.
Sương Sương quỳ xuống đất theo mọi người, đưa tay lắc hộp xăm, chỉ thấy trên lá xăm kia viết: “Mọi việc tam tư phương là mỹ, an khi thủ cựu mạc tâm si.” (Bê: Mọi chuyện sẽ tốt đẹp, nếu an phận thủ thường.)
Sương Sương hơi sửng sốt, đại tẩu bên kia cũng lắc được một lá xăm: “Sương Sương, chúng ta đi giải xăm đi.”
Sương Sương nắm lá xăm của mình: “Được.”
Nơi ngồi giải xăm có hai vị đại sư, Sương Sương thấy đằng sau cũng có một dãy đang xếp hàng, bèn dứt khoát chia ra với đại tẩu, mỗi người xếp một hàng, như vậy thì sẽ nhanh hơn một chút.
Thật ra nàng không tin mấy thứ này, bởi quốc sư xem mạng cho nàng còn không chính xác, chứ đừng nói đến mấy hoà thượng.
Khi đến lượt, Sương Sương liền ngồi xuống, đưa lá xăm trong tay ra.
Hoà thượng kia ước chừng hơn bốn mươi tuổi, hắn quan sát lá xăm đó, rồi ngẩng đầu lên nhìn Sương Sương, cất tiếng hỏi: “Phu nhân là phu nhân của Ổ gia?”
Sương Sương ngạc nhiên: “Sao ngươi biết?”
Hoà thượng cười thần bí: “Phong thái cả người của phu nhân khiến bần tăng vừa nhìn liền nhận ra.” Nửa câu sau, âm lượng giọng nói hắn giảm xuống: “Có người bảo ta đưa cho phu nhân một tờ giấy, nói rằng chỉ cần phu nhân nhìn là sẽ biết ngay.”
Hắn đưa lại lá xăm cho Sương Sương, Sương Sương đón lấy, nhận thấy bên dưới lá xăm kia đã có nhiều thêm một tờ giấy.
Nàng nắm chặt lá xăm, biểu tình có chút căng thẳng: “Người kia đang ở đây sao?”
Hoà thượng đáp lại: “Không chỗ nào người đó không có mặt.”