Biên tập: B
Lan Tranh thấy người của Đoạn Ngọc Thư đều đã chết hết thì sai người trói Đoạn Ngọc Thư chỉ còn chút hơi tàn ném lên ngựa.
Hắn phân phó thuộc hạ xong xuôi thì lại quay sang nhìn Gia Ninh. Biểu tình trên gương mặt tuấn tú trắng nõn của hắn rất phức tạp, dường như rất muốn nói gì đó với Gia Ninh, nhưng cuối cùng vẫn nhịn xuống.
Hắn khẽ thở dài, rồi mới nói với Hứa Tinh Hán: “Ta để mấy người ở lại đây, ngươi có thể tuỳ tiện sai bảo, nếu thấy đạn pháo bắn lên tức là chuyện đã thành.”
“Được.”
Lan Tranh kéo dây cương rồi đi về phía trước, nhưng hắn đi được một đoạn thì lại đột nhiên quay đầu ngựa chạy trở về.
Hứa Tinh Hán lập tức cảnh giác chắn trước người Gia Ninh, tuy là mối quan hệ hợp tác, nhưng nếu Gia Ninh bị Lan Tranh mang đi, biểu ca nhất định sẽ giết hắn.
“A Ninh.” Lan Tranh dừng ngựa trước mặt hai người bọn họ, hắn lấy từ trong ngực ra một vật, đưa về phía Gia Ninh.
Ánh mắt hắn vô cùng chân thành, còn mang theo chút quật cường, giống như thiếu niên Lan Tranh ngày ấy.
Khi nhìn rõ vật trong tay Lan Tranh, vẻ mặt Gia Ninh hơi thay đổi, chính là khối noãn ngọc mà nàng đã bỏ lại kia.
Nàng nhìn đối phương, vươn tay qua người Hứa Tinh Hán nhận lấy khối ngọc, vào giây phút đầu ngón tay hai người chạm vào nhau, Lan Tranh nhìn Gia Ninh thật lâu rồi mới đánh ngựa rời đi.
Sau khi Lan Tranh rời đi, Gia Ninh cúi xuống nhìn khối noãn ngọc trong tay, khối noãn ngọc lẳng lặng toả ra hơi ấm trong lòng bàn tay nàng.
Quá nửa đêm, Gia Ninh đã vào tá túc trong một khách điếm, nàng không dám ngủ, Hứa Tinh Hán thì vẫn đứng bên cửa sổ, hắn đang đợi tín hiệu đạn pháo.
Đến tờ mờ sáng, từ phía chân trời rất xa có một chùm sáng được bắn lên, Hứa Tinh Hán kêu thành tiếng, vội vàng chạy tới bên cạnh Gia Ninh: “Sương Sương cô nương, chúng ta thắng rồi! Chúng ta thắng rồi!”
Gia Ninh cả kinh, nhanh chóng đi tới chỗ cửa sổ, lại nhìn thấy một quả đạn pháo nữa nổ tung trên bầu trời, nàng vui đến chảy nước mắt. Rồi xoay người chạy ra ngoài: “Ta phải vào cung.”
Gia Ninh tự mình cưỡi ngựa, được Hứa Tinh Hán và mấy người lính của Lan Tranh hộ tống đến hoàng cung, khi gần đến cửa cung, bọn họ nhìn thấy rất nhiều thi thể.
Nàng đánh ngựa tiến lại gần, người canh cửa cung đã biến thành quân của Lan Tranh, những binh lính kia thấy là mấy người Gia Ninh thì mở cửa cung ra.
Đêm qua Ổ Tương Đình và Lan Tranh đánh giết khiến tân triều trở tay không kịp, vốn bọn họ còn đang bận nội đấu, sao có thể ngờ là có người ngoài xâm nhập vào.
Sau khi tốp quân đội đầu tiên của Lan Tranh vào được kinh thành, cả đêm qua họ đã công phá được cửa thành, chỉ trong một đêm, toàn bộ đội quân mười nghìn lính tinh nhuệ đã vào thành. Trong khi đội quân của Tân Đế tại kinh thành cùng lắm cũng chỉ mười lăm nghìn người, mà làm nhiệm vụ đêm qua lại chỉ có năm nghìn.
“Tình hình bên trong ra sao rồi?” Gia Ninh hỏi.
Một trong số những binh lính kia trả lời: “Hồi bẩm Công Chúa điện hạ, Tân Đế và mấy Hoàng Tử trưởng thành của lão ta đều đã chết hết, chỉ còn lại mấy người nhỏ tuổi. Hiện giờ đều đang ở Văn Tân Điện.”
Văn Tân Điện là cung điện mà Hoàng Đế thượng triều.
Gia Ninh quen thuộc đường lối trong cung, một đường giục ngựa chạy đi, khắp quãng đường xác chết ngổn ngang, không khó để tưởng tượng đêm qua đã xảy ra cuộc ác chiến cỡ nào.
Khi đến trước Văn Tân Điện, Gia Ninh xoay người xuống ngựa, nàng bước nhanh lên thềm đá, cửa Văn Tân Điện cũng có binh lính của Lan Tranh canh gác, nhìn thấy Gia Ninh liền lui ra.
Gia Ninh bước vào trong Văn Tân Điện, vừa vào điện liền nhìn thấy Ổ Tương Đình.
Sắc mặt hắn tái nhợt, trên mặt còn dính máu, y phục của hắn cũng đẫm máu, Gia Ninh nhìn thấy ống tay áo bên trái của hắn đã bị rách toạc một đường rất lớn.
Nàng vội vã đi tới, lúc này nàng mới chú ý thấy bên trong Văn Tân Điện còn có cả mười mấy cỗ thi thể, bước chân nàng hơi chậm lại.
Có một thi thể rất lớn tuổi, trên người còn mặc long bào, xem ra chính là lão Tân Đế kia.
Gia Ninh đi đến bên cạnh Ổ Tương Đình, hắn nhìn thấy Gia Ninh thì gương mặt tái nhợt hiện lên ý cười, nhưng còn chưa kịp lên tiếng đã bị Gia Ninh hung hăng đá cho một cước.
Vậy mà một cước này lại cứ thế khiến Ổ Tương Đình lảo đảo, Gia Ninh sợ hết hồn cuống cuồng đỡ lấy đối phương: “Chàng bị thương nặng lắm sao?”
Ổ Tương Đình cố gắng ngồi thẳng người, lắc đầu.
Gia Ninh đang muốn hỏi han hắn thì bên cạnh truyền đến một giọng nói có chút u oán.
“A Ninh!”
Gia Ninh nhìn theo nơi phát ra tiếng nói, mới phát hiện là hoàng huynh mình.
Trên mặt hắn cũng dính máu, nhưng nhìn qua hẳn là không bị thương, bên cạnh hắn có một cái ghế, người ngồi trên ghế chính là Hiền quý phi đã từng là Thái Tử Phi.
Hiền quý phi nhìn thấy Gia Ninh, gương mặt xinh đẹp tuyệt trần khẽ mỉm cười, mà làm Gia Ninh càng thêm kinh ngạc chính là, nàng ấy đang bế một đứa trẻ sơ sinh ở trong ngực.
Đừng nói đó chính là hài tử của Hiền quý phi và Tân Đế đấy nhé?
Lan Tranh đứng trước đại điện, máu trên người hắn không ít hơn Ổ Tương Đình là bao, chẳng qua sắc mặt tốt hơn Ổ Tương Đình rất nhiều.
Hắn thấy Gia Ninh tới thì yên lặng chốc lát, rồi mới chậm rãi đi tới trước mặt Thái Tử.
Lan Tranh buông đao trong tay, vén áo lên, quỳ một chân xuống đất: “Thần Lan Tranh cứu giá chậm trễ.”
Thái Tử nhìn chàng thanh niên đang quỳ trước mặt mình, vẻ mặt hơi khó xử, nếu như không có Ổ Tương Đình và Lan Tranh, sợ là hắn sẽ không sống qua nổi tối nay.
Bây giờ bọn họ giúp hắn diệt trừ kẻ thù, nhưng hắn lại không có gì cả, không có quân đội, không có tướng quân, cho hắn ngồi lên ngôi vị Hoàng Đế này, hắn cũng không sao ngồi nổi.
Trải qua hai lần quốc biến, hắn đã hoàn toàn hiểu những hung hiểm trong chuyện này, huống chi bây giờ hắn còn có điều cần phải quan tâm hơn. Cứ cho là hắn hèn nhát đi, nhưng hắn muốn nhìn thấy đứa bé kia lớn lên.
“Lan thế tử, Khương Quốc đã không còn tồn tại.” Thái Tử cười nói: “Hiện tại ta cũng chỉ là một phế Thái Tử, còn có thể ngồi vững ngôi vị Hoàng Đế sao?”
Gia Ninh thấy hoàng huynh nói những lời này thì hơi sửng sốt, nhưng nàng cũng không có xen vào, bởi vì nàng biết, đêm qua Lan Tranh bỏ sức nhiều hơn, trong cuộc cung biến này, hắn đã tổn thất không ít nhuệ binh.
“Thiên hạ này đã không còn là của họ Khương nữa rồi.” Thái Tử khom người đỡ Lan Tranh dậy: “Nên đổi sang họ Lan thôi.”
Đêm qua chỉ đơn thuần là cung biến, nhưng nếu thực sự muốn trấn áp trăm quan cùng quân đội của Tân Đế, điều này chỉ có Lan tộc mới làm được.
Mặc dù Gia Ninh hiểu sự lựa chọn của hoàng huynh mình, nhưng khi nghe hắn thật sự nói ra, nàng vẫn thấy hơi khổ sở.
Nàng ngước mắt nhìn quanh Văn Tân Điện, hai mắt không nhịn được mà đỏ lên, vào giờ khắc này, Khương Quốc đã hoàn toàn bị chôn vùi vào dòng chảy lịch sử.
Nàng không thể tiếp tục đứng ở nơi này nữa, cũng không muốn nghe hoàng huynh nàng nói, nàng liền dứt khoát xoay người đi ra ngoài.
Vừa ra đến cửa điện, Ổ Tương Đình cũng đã ra theo.
Hắn đi đến bên cạnh Gia Ninh, nắm lấy bàn tay nàng, cả hai cùng nhìn mặt trời đang chậm rãi nhô ra ở phía chân trời, ánh nắng bao trùm tất cả, bất kể chủ nhân của nơi này thay đổi ra sao, một ngày mới đến, mặt trời vẫn sẽ lên cao như cũ.
Trước sự khiêm nhường của Thái Tử, Lan Tranh rất vui vẻ đón nhận, kết quả này cũng không nằm ngoài suy đoán của Gia Ninh.
Lan Tranh nguyện ý xuất binh, dĩ nhiên là phải nhận được sự đồng ý của Lan phụ, như vậy mục đích của Lan phụ chính là long ỷ kia.
Chẳng qua khi Lan phụ lên làm Hoàng Đế, nàng và hoàng huynh nàng không cần phải sống trốn tránh nữa.
Một tháng sau, Lan phụ đăng cơ, ngày đăng cơ đó, Lan phụ đã sắc phong hoàng huynh nàng là Kim Lăng Vương, biến Kim Lăng phồn hoa thành lãnh địa của hoàng huynh nàng.
Sau đó Gia Ninh mới biết hoá ra hài tử của Hiền quý phi, không, của hoàng tẩu nàng lại chính là hài tử của hoàng huynh.
Ngày Gia Ninh biết được tin này, nàng cả kinh đến nỗi không khép được miệng.
Theo lời hoàng huynh nàng thì vào một đêm khuya, hoàng tẩu cải trang thành một cung nữ lén đi vào cung điện hắn bị giam cầm.
Sau đêm hôm đó liền có hài tử này.
Lan phụ khôi phục thân phận Công Chúa cho Gia Ninh, rồi gả nàng đến Ổ gia thành Kim Lăng, cứ như vậy, Ổ Tương Đình liền biến thành Phò Mã.
Đồ cưới của Gia Ninh là do Lan Tranh tự mình chọn, đội nghi thức cũng đều là thân binh của Lan Tranh.
Ngày Gia Ninh lên kiệu hoa, Lan Tranh không hề xuất hiện.
Dù sao cũng là Công Chúa xuất giá, đội ngũ đi trên đường khoảng hai tháng, khi đến thành Kim Lăng thì trời đã vào hè.