Quy Về Điền Viên

quyển 2 chương 11: nắm tay cả đời, ở bên nhau đến già

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Thấy Tử Tang đã búi tóc, Lê Tường và Khúc thị đều kinh ngạc. Trước kia Tử Tang thường trang điểm như cô nương, nay đã búi tóc chứng tỏ hiểu nó đại biểu cho điều gì.

“Em dâu, hôm nay em búi tóc thật đẹp.” Khúc thị cười nói.

“Con cũng cảm thấy đẹp mắt.” Song Hỉ rất nghiêm cẩn nhìn đầu Tử Tang, cuối cùng buông một câu, y như bà cụ non.

Khóe miệng Tử Tang không khỏi nhếch lên, xoa đầu Song Hỉ.

Thấy tiểu thư như thế, Hạ Mộc càng thêm mơ hồ…

Dùng xong điểm tâm, Hạ Mộc, Lê Tường đi đón dâu cùng Hạ Hồi Sinh. Còn Tử Tang và Khúc thị mang theo hai đứa bé ở lại hậu viện, chờ đợi tân nương đến. Cùng lúc ấy, khách khứa lục tục đến rất đông, Bình An tiêu cục bỗng chốc náo nhiệt hẳn lên.

Giờ Thân, nghe thấy tiếng pháo, hạ nhân nhanh chóng tiến vào báo: “Đoàn đón dâu đã trở lại.”

Vì thế khách khứa đi ra ngoài cổng, đồng thời đội đón dâu dừng trước cửa. Tân lang Hạ Hồi Sinh xuống ngựa, sau khi hành lễ với vợ chồng Hạ Minh Thanh mới đón tân nương bước ra khỏi kiệu, sau đó quá bàn, bái đường, đưa vào động phòng. Nhóm nữ quyến lại vào trong hậu viện, đồng thời tiệc rượu cũng bắt đầu.

Bóng đêm mông lung, ở tiền viện các nam nhân vẫn uống. Tiệc rượu ở hậu viện rất nhiều người ra về, phần còn lại đều đang đợi nam nhân nhà mình ở tiền viện. Thạch Đầu, Song Hỉ đã mệt, cho nên Khúc thị không thể đợi lâu về phòng. Còn Tử Tang sau khi ăn no không có việc gì làm, huống hồ nàng không thích tán gẫu với một đống người xa lạ, nên cũng về phòng.

Nàng rửa mặt chải đầu rồi lấy trong vòng tay một quyển sách, từ từ đọc đợi Hạ Mộc trở về.

Giờ Hợi, Hạ Mộc người toàn mùi rượu đã trở lại, nhưng chưa say, vẫn tỉnh táo.

Hạ Mộc thấy tiểu thư ngồi cạnh giường. Nghĩ đến chuyện tối hôm qua mặt hơi hồng càng đỏ hơn, vội vàng nói: “Tiểu thư, tôi đi rửa mặt chải đầu trước. Ngài nhanh nghỉ ngơi đi!”

“Đi đi!” Tử Tang nói.

Khi Hạ Mộc quay về, trong tay đã cầm hai thùng nước, phía sau còn có một phụ nhân, trong tay cũng có một thùng nước. Bà ấy cùng đi vào mặt sau bình phong, đổ nước vào thùng tắm.

Sau khi phụ nhân rời đi, Hạ Mộc cầm quần áo đi tắm rửa. Khi trở ra, tóc còn ẩm ướt, quần áo đã thay sạch sẽ, ăn mặc ngay ngắn chỉnh tề, hình như định xuất môn.

“Anh định đi ra ngoài.” Tử Tang hỏi.

“Không.” Hạ Mộc lập tức trả lời, ở trước mặt chủ tử ăn mặc không chỉnh tề là bất kính.

“Một khi đã như vậy, anh còn mặc áo khoác làm gì? Không buồn ngủ à?” Tử Tang tiếp tục hỏi. Tối hôm qua Hạ Mộc không cởi quần áo bên ngoài nên ngủ không thoải mái.

Nghe Tử Tang chỉ áo khoác, Hạ Mộc nhất thời hiểu được, tiểu thư muốn bảo hắn lên giường ngủ. Nhưng nếu tiếp tục ngủ cùng tiểu thư, hắn sợ tình cảm của bản thân không kìm nén được, vội đáp: “Cái kia tiểu thư, đêm nay tôi uống hơi nhiều. Ngài nhanh ngủ đi, tôi ra bên ngoài đi dạo một chút.”

Thời điểm hắn trở về, tiểu thư hẳn là đã ngủ. Chưa nói xong, người đã bước chân khỏi cửa, Tử Tang ra lệnh: “Đứng lại.”

Hạ Mộc lập tức dừng lại, chậm rãi xoay người đối diện với nàng, nhưng dám ngẩng đầu nhìn nàng.

“Mau cởi quần áo, đi lên ngủ, tôi mệt.” Tử Tang nói.

“Tiểu thư, cái này không tốt lắm.” Hạ Mộc vội vàng nói. Hắn không dám nghĩ lời tối hôm qua tiểu thư nói là thật, nếu có một ngày tiểu thư hối hận, hắn lại không thể buông tay, hắn sợ đến lúc đó sẽ xúc phạm tới tiểu thư.

Tử Tang liếc mắt trừng hắn, “Chẳng lẽ anh còn muốn tôi hầu hạ anh cởi áo chắc.”

“Tôi… Tôi…”Hạ Mộc lắp bắp, mặt đỏ.

Tử Tang đứng lên, đi về phía Hạ Mộc giống như thật sự định cởi áo cho Hạ Mộc.

Hạ Mộc phát hoảng, lui vội về sau, hai tay gắt gao nắm chặt quần áo của mình, mặt đỏ như xuất huyết, kinh hoảng nhìn Tử Tang, “Tiểu thư, đừng…”

Xem Hạ Mộc dáng vẻ như bị người phi lễ, Tử Tang không nhịn được cười, sau đó Hạ Mộc lại thất thần, si ngốc nhìn nụ cười của nàng.

Tử Tang cảm giác được ánh mắt của Hạ Mộc nóng rực, trên mặt không khỏi có chút đỏ lên, ổn định cảm xúc của bản thân. Nàng nhìn chằm chằm Hạ Mộc, rất nghiêm cẩn nói: “Hạ Mộc, chuyện tôi và anh làm vợ chồng thực sự là nghiêm túc.”

Ban đầu nàng còn muốn trêu Hạ Mộc, không nghĩ nhanh như vậy nói ra tâm ý của bản thân, nhưng nàng nhất định không phải người có kiên nhẫn, cũng không thích dong dài dây dưa, nhanh chóng nói rõ ràng mới tốt. Về phần trêu Hạ Mộc, về sau có rất nhiều cơ hội.

Hạ Mộc ngạc nhiên, thật lâu sau mới lẩm bẩm nói: “Nhất định là tôi uống say, nhất định là uống say.”

Hắn lo lắng mình say, sẽ làm một số hành động thất lễ cho nên không dám uống, sao lại say?

Nhìn dáng vẻ Hạ Mộc, tình cảm của hắn thật sự sâu đậm, sâu đậm đến mức khi được đáp lại hắn vẫn không dám tin là thật, trong lòng Tử Tang cảm động, vươn tay nắm tay hắn.

Hạ Mộc ngây ngốc nhìn động tác của tiểu thư. Hắn cảm thấy mình nên rút tay về, nhưng tay mình không có chút sức lực lại, trong lòng có một giọng nói đang hò hét, đừng buông tay.

“Nắm tay cả đời, ở bên nhau đến già.” Tử Tang yên lặng nhìn Hạ Mộc.

“Nắm tay cả đời, ở bên nhau đến già?” Hạ Mộc thất thần thì thào, làm sao có thể, làm sao tiểu thư có thể nói với hắn mấy lời này. Mình say thật rồi, hơn nữa cực kì say đến mức nghe lầm.

Thấy Hạ Mộc còn không hoàn hồn, trên gương mặt, trong đôi mắt tràn đầy không thể tin nổi, trong lòng Tử Tang ngoài vui mừng cũng có chút đau lòng. Chỉ có tình cảm đến cực hạn ở thời điểm này mới thấy không thể tin, nàng biết Hạ Mộc có tình cảm với mình, vì mình không cần cả mạng sống. Nhưng hôm nay nàng mới biết tình cảm Hạ Mộc dành cho mình đã sâu đậm đến mức nàng không thể tưởng tượng nổi.

Tử Tang nhẹ nhàng tựa đầu vào vai Hạ Mộc, hai tay ôm thắt lưng hắn. Nàng có đức gì, đời này nhận được một tình cảm như thế!

Trong nháy mắt cơ thể Hạ Mộc cứng ngắc, mùi hương nhàn nhạt trên người tiểu thư càng khiến hắn tiếp tục si mê càng sâu, hắn cảm thấy say thật tốt, cứ tiếp tục thế này thật tốt!

Thật lâu sau, thấy Hạ Mộc còn chưa hoàn hồn, Tử Tang đành phải lên tiếng dọa hắn, âm thanh lạnh lùng nói: “Hạ Mộc, em đã nói rõ ràng, anh có thể coi em là thê tử thật sự nếu không em sẽ rời đi, chúng ta về sau không còn liên quan.”

Sắc mặt Hạ Mộc tái nhợt, người tỉnh táo ngay, mạnh mẽ túm bả vai Tử Tang, hoảng sợ nói: “Tiểu thư, ngài lại muốn bỏ lại tôi.”

“Em đã nói rõ ràng như vậy, anh còn ngẩn người, không đáp lại. Em không thể ở đến già với một phu quân giả! Anh đã không muốn làm vợ chồng với em, tất nhiên em đành rời đi.” Tử Tang nhàn nhạt nói.

“Không phải, tôi tưởng… Không, tôi không nghĩ… Không là… Tôi… Tôi…” Hạ Mộc hoảng hốt nói năng lộn xộn.

Tử Tang nhìn hắn, trong đôi mắt dĩ vãng luôn lạnh nhạt tràn ngập nhu tình và cổ vũ, Hạ Mộc từ từ bình tĩnh. Hắn yên lặng nhìn nàng, chỉ cần tiểu thư ở bên cạnh mình, về phần là thân phận gì, đã không còn quan trọng. Mặc kệ thật giả, mặc kệ tới khi nào hắn sẽ không buông tay tiểu thư.

“Tiểu thư, nếu ngài thật sự làm vợ chồng với tôi, sau này ngài không còn cơ hội đổi ý.” Hạ Mộc yên lặng nhìn nàng, vẻ mặt ấy là sự nghiêm túc chưa từng có.

“Nếu anh đối tốt với em, tự nhiên em sẽ không đổi ý.” Tử Tang cười nói.

“Tôi sẽ đối xử tốt với tiểu thư.” Hạ Mộc nghiêm cẩn hứa hẹn.

“Sao lại không chứ, người đàn ông của em sẽ không làm em thất vọng.” Tử Tang nhàn nhạt nói.

“Tiểu thư, tôi sẽ không để ngài thất vọng.” Hạ Mộc thận trọng đáp lại. Đôi mắt sáng ngời tràn ngập nhu tình, hắn không cần che giấu tình cảm của bản thân nữa.

“Một khi đã như vậy, chúng ta đi ngủ đi, em mệt.” Tử Tang nói, xoay người đi về phía giường.

Hạ Mộc sửng sốt, tiểu thư không phải nên nói gì đó sao? Đi ngủ luôn rồi.

Tử Tang ngả đầu nằm xuống, thấy Hạ Mộc còn ngẩn người, nói: “Nhanh.”

Hạ Mộc ngơ ngác đồng ý, vội vàng đi qua, chẳng qua đến bên giường, hắn tựa hồ ý thức được cái gì đó, sắc mặt đỏ lên, không biết làm gì.

“Anh thật sự muốn em hầu hạ anh à!” Tử Tang nằm nghiêng, buồn cười xem Hạ Mộc.

“Không…” Hạ Mộc vội đáp, tay chân luống cuống cởi áo lập tức nằm thẳng đơ trên giường, rất khẩn trương.

Tinh thần lực của Tử Tang vừa động, ngọn nến tắt, màn buông xuống.

Hạ Mộc xem tất cả, cũng đồng thời nhớ tới, tối hôm qua Tử Tang bằng cách nào nhấc mình lên giường, không khỏi nói: “Tiểu thư, nội lực thật thâm hậu!”

“Ngủ đi.” Tử Tang nói, chuyện tinh thần lực nàng tạm thời chưa định kể, để hắn nghĩ là nội lực cũng tốt.

“Ừ.” Hạ Mộc nói thế nhưng vẫn rất khẩn trương.

Tử Tang lấy chăn đáp cho Hạ Mộc, bàn tay nàng cũng không thu về, để trên ngực hắn. Cơ thể Hạ Mộc nhất thời cứng đơ, sau đó lại nóng bừng. Tim hắn đập nhanh hơn, trong màn đêm yên tĩnh nghe rất rõ.

Tử Tang cười nhẹ, mặt Hạ Mộc càng đỏ hơn, hắn cảm thấy mình sắp không thể nổi. Hắn có cảm giác cơ thể tiểu thư cũng nhích lại gần, đầu cũng trên gối lên ngực mình.

Xem thế này, càng kích thích thêm, Hạ Mộc thấy choáng váng, sắp hôn mê, dựa vào lý trí kiên trì, một cái ôm hắn đã khẩn trương ngất xỉu ở trước mặt tiểu thư chẳng phải rất mất mặt.

Khóe miệng Tử Tang nở nụ cười, cảm thấy trêu Hạ Mộc thật sự rất vui. Mới ôm hắn, hắn đã khẩn trương thành bộ dạng này, nhưng nàng chỉ làm đến thế. Nàng muốn coi xem, đến khi nào hắn mới có gan làm đến bước cuối cùng!

Hạ Mộc không biết ý xấu của tiểu thư. Sau khi thấy tiểu thư đã ngủ, hắn mới chậm rãi thả lỏng, sau đó không lâu, cũng tiến vào giấc mộng đẹp. Từ từ hai người ngủ say, tay Hạ Mộc không tự chủ ôm Tử Tang, thân mình nghiêng nghiêng, đầu Tử Tang gác trên Hạ Mộc cánh tay, hai người biến thành ôm nhau ngủ…

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio