CHƯƠNG : QUÂN TỬ KIẾM, MỤC GIA CHỦ MỤC TRÌ
Editor: Luna Huang
Còn chưa tới hoàng hôn, mãng hoang chi lâm trước một bước gần vào đêm, gần như cả ngày cành lá ngăn trở sắc trời dần dần ngầm hạ, phảng phất trời đen kịt áp lên đỉnh đầu, cùng phi bộc thanh ù ù táp táp, làm cho một loại cảm giác trời cao tùy thời có thể đè xuống.
Bạch Lưu Ly bị Bách Lý Vân Tựu đẩy ra phía sau cúi đầu thấy mặt nạ vỡ thành hai mảnh rơi trước gót chân hắn, đột nhiên hết hồn, “Bách Lý Vân Tựu?”
Bạch Lưu Ly giơ tay lên lau giọt máu trên gương mặt nhấc chân muốn đi tới trước mặt Bách Lý Vân Tựu, ai biết chân của nàng giơ lên còn chưa rơi xuống đất, liền bị Bách Lý Vân Tựu nâng tay lên ngăn trở, không chỉ có ngăn trở tầm mắt của nàng, cũng chặn đường đi của nàng, tiện đà thoáng một bước, Bách Lý Vân Tựu lại một lần nữa cả người chắn trước mặt Bạch Lưu Ly, hoàn toàn hộ nàng ở tại phía sau.
Lòng của Bạch Lưu Ly chậm rãi ninh chặt, tuy rằng Bách Lý Vân Tựu không cùng nàng nói một câu, nhưng nàng biết, lúc này nam nhân xuất hiện lúc này, tất nhiên là một đối thủ khó đối phó, cũng không phải vai như Tào Phong cùng Tào công công như vậy có thể để cho hắn hoàn toàn không để vào mắt.
Nếu không có như vậy, Bách Lý Vân Tựu tuyệt không đẩy nàng về phía sau, bởi vì đến chính hắn cũng không thể bảo đảm ôm nàng vào trong ngực có thể hộ nàng an toàn, phía sau hắn, mới là chỗ an toàn nhất.
Nhiên, người tới đến tột cùng là người phương nào, không chỉ có thể để cho Bách Lý Vân Tựu hộ nàng đến phía sau, còn thương tổn tới hắn, thương tổn được người có thể bình tĩnh nhẹ nhõm ứng đối hai đợt công kích của Tào Phong cùng Tào công công như hắn.
Đến tột cùng có bao nhiêu người, muốn đưa hắn vào chỗ chết?
Vì để cho Bách Lý Vân Tựu an tâm, Bạch Lưu Ly đúng là ngoan ngoãn đứng ở phía sau hắn không có cử động nữa, nhìn tóc dài vì gió mày bay trên vai hắn, sắc mặt nặng nề, nàng vẫn chưa tự biết, hai lòng bàn tay nàng nắm hờ chính thấm xuất mồ hôi thật mỏng.
Trong rừng rậm, một danh nam nhân đầu đội mũ sa cước bộ im lặng dẫm giữa chỗ trống của thi thể cùng thi thể đi tới, mặc bố y thâm hạt sắc, cũng không phải là chất liệu quý báu có chút trắng bệch, rồi lại không hiện lạp tháp, thân thể thật cao tựa hồ rất là đơn bạc, có thể để bố y trên người hắn có vẻ dị thường rộng thùng thình, từ hắc sa rũ xuống chặn mặt của hắn để kẻ khác nhìn không thấy mặt của hắn, chỉ thấy lưng hắn hơi cong, tóc dài hoa râm thùy tán trên vai hắn hiện lên tuổi của hắn.
Người như vậy, cho người cảm thấy mỗi một bước đi của hắn cũng sẽ lảo đảo tùy thời ngã nhào trên đất, nhưng mà hắn nhẹ bỗng mỗi một bước đi được dị thường bình ổn, tựa hồ trước mắt hắn căn bản không có thi thể ngang dọc đầy đất.
Tào công công nhìn người tới vốn là hai mắt tràn ngập sợ hãi phút chốc sáng ngời, muốn đứng lên một ngụm máu tươi phun tới, hiển nhiên là ngũ tạng lục phủ bị thương nặng, nhiên trên người của hắn không thấy vết thương.
Nam nhân đi tới bên cạnh Tào công công dừng cước bộ một chút, thống khổ trên mặt Tào công công xuất sắc mặt vui mừng, thân thể té trên mặt đất một chút một chút co quắp, chỉ thấy đôi môi hắn run rẩy, muốn nói cái gì nhưng không có khí lực nói ra khỏi miệng, chỉ nghe nam nhân khẽ thở dài một hơi, tiếp tục mại khai cước bộ.
Tào công công thấy nam nhân cũng không để ý tới hắn, không khỏi hai tay chống muốn ngồi dậy, nhiên hắn mới đưa cổ của hắn kéo thật cao, vốn là hai mắt “Được cứu” Lập tức bị kinh hãi chí cực thay thế, chỉ thấy cả người hắn run rẩy lợi hại hơn, động tác cứng đờ chậm rãi cúi xuống cái cổ, tựa hồ muốn nhìn về phía ngực mình, nhưng mà ánh mắt của hắn còn chưa chạm đến tâm khẩu của mình, cổ kéo thật cao của hắn trong lúc bất chợt không còn chút nào nữa dính dáng nữa ngã một bên, mở to hai mắt đầu rơi xuống cành khô huyết sắc nhuộm đầy đất, rồi tắt thở!
Mà tâm khẩu của hắn, chẳng biết lúc nào xuất hiện một lỗ thủng nhỏ lớn chừng hai ngón tay! Duy thấy nam nhân tiếp tục đi đến đoạn nhai chậm rãi thu kiếm, nhưng không thấy trên kiếm của hắn có chút huyết sắc.
Bạch Lưu Ly đứng ở sau lưng Bách Lý Vân Tựu đưa mắt từ lỗ thủng nho nhỏ trên ngực Tào công công chuyển qua trên thân nam nhân cao gầy đầu đội mũ sa, nhãn thần băng lãnh như sương tuyết mùa đông, tốc độ thật nhanh! Nàng thậm chí không thể hoàn toàn thấy rõ cử động của hắn, phảng phất tất cả ngay trong điện quang hỏa thạch, tính mạng của Tào Quế cũng đã không còn.
Chỉ là, nhìn phản ứng của Tào Quế, nam nhân này tựa hồ cũng là người của Hạ Hầu Nghĩa, hắn cũng là người tới lấy tính mạng Bách Lý Vân Tựu, vì sao sẽ lấy tính mạng Tào Quế?
Bất quá Tào Quế chỉ sợ sắp chết đều nghĩ không ra, sẽ có người lấy phương pháp hắn muốn giết Tào Phong tới giết hắn, tự nhận là thắng, kì thực bất quá là một quân cờ có cũng được không có cũng được.
“Quân tử kiếm, quả nhiên trăm nghe không bằng một thấy.” Giọng nói của Bách Lý Vân Tựu nhàn nhạt, rõ ràng là giọng tán thưởng cũng vị đạo không hỉ không bi, chỉ thấy hắn giơ tay lên khinh lau vết máu khóe miệng, ánh mắt trầm tĩnh nhìn chằm chằm địa phương nam nhân mới vừa rồi dừng bước đả thương Tào Quế.
Quân tử kiếm? Thập đại danh khí của nguyệt đệ tam thứ ba danh kiếm Quân tử kiếm?
Trong mắt Bạch Lưu Ly tràn đầy hàn ý xẹt qua một khiếp sợ, có chút không thể tin nhìn chằm chằm trường kiếm trong tay nam nhân nhìn không ra chút đặc biệt nào, đây là Quân tử kiếm trong truyền thuyết?
Cực vật chi thư đích xác có ghi chép chuyện có liên quan đến kiếm, chẳng qua là lúc đó vội vã tìm ghi chép của tuyệt tình châm, vẫn chưa nhìn Quân tử kiếm, nhiên mặc dù như thế, nàng lại không quên nhìn giản đoản tự thư phụ thân Bạch Việt tự mình đề —— Quân tử kiếm, đương kim thiên hạ, duy chỉ có gia chủ Mục gia Trạch quốc mới xứng.
Quân tử kiếm, đương kim thiên hạ, duy chỉ có gia chủ Mục gia Trạch quốc mới xứng, phụ thân Bạch Việt mặc dù không có xác thực viết ra Quân tử kiếm trong tay người phương nào, nhưng, hắn tựa hồ đích đích xác xác viết ra chủ nhân của Quân tử kiếm đến tột cùng là ai, như vậy nam nhân trước mắt này ——
“Vãn bối Bách Lý Vân Tựu gặp qua Mục gia chủ.” Xác minh suy nghĩ trong lòng Bạch Lưu Ly chính là Bách Lý Vân Tựu đem huyền băng kiếm đảo nắm trong tay, hai tay trình ôm quyền trạng, hướng nam nhân trước mặt cách đó không xa khom người cúi đầu.
Thật là gia chủ hiện nay của Mục gia Mục Trì? Phụ thân của Mục Chiểu?
Tuy rằng trong lòng đã đoán được, nhưng do Bách Lý Vân Tựu nói ra bình bình đạm đạm như thế, khiếp sợ trong mắt Bạch Lưu Ly vẫn là khó nén, nghe đồn Mục Trì không phải là đã bệnh nguy kịch rất lâu chưa từng ra khỏi Mục phủ? Quan hệ của Mục Chiểu cùng Bách Lý Vân Tựu tốt vậy, phụ thân của hắn, vì sao cùng Bách Lý Vân Tựu vi địch?
“Bách Lý Vân Tựu.” Chẳng biết tại sao, lòng của Bạch Lưu Ly tổng mơ hồ cảm thấy bất an, nàng cực nhỏ cực nhỏ có cảm giác như vậy, bởi vì chưa bao giờ có bất cứ chuyện gì có thể để cho nàng cảm thấy bất an, nhưng mà nam nhân hôm nay nói qua phải bảo vệ nàng cả đời đứng ở trước mặt nàng, lòng của nàng lại cảm thấy bất an, không khỏi cảm giác tựa như sẽ phát sinh đại sự gì nàng không ngờ được.
Bởi vì trong lòng không khỏi bất an, có thể để Bạch Lưu Ly luôn luôn đối mặt bất cứ chuyện gì đều có thể bình tĩnh đạm nhiên tự nhiên không khỏi giơ tay lên từ sau cầm tay của Bách Lý Vân Tựu.
Chỉ cảm thấy tay của Bách Lý Vân Tựu khẽ run lên, tiện đà hồi cầm tay của Bạch Lưu Ly, lòng bàn tay dày rộng thô ráp để Bạch Lưu Ly vốn là bất an thoáng ninh yên tĩnh trở lại, chỉ thấy nàng khinh để cái trán ở trên lưng của Bách Lý Vân Tựu, cũng không nói được một lời.
“Nhiều năm như vậy không gặp Vân tiểu vương gia, không nghĩ tới Vân tiểu vương gia còn nhận được lão phu.” Chỉ nghe nam nhân hiền hoà cười, giơ tay lên nâng mũ sa, đón nhận đường nhìn của Bách Lý Vân Tựu, nâng được một độ cao, “Lão phu còn nhớ rõ nắm đó nhìn thấy Vân tiểu vương gia, Vân tiểu vương gia còn không cao như vậy, không nghĩ tới hôm nay không nghĩ tới hôm nay lớn lên cao như vậy rồi.”
niên kỉ của Mục Trì chưa năm mươi mấy, vậy mà lúc này hắn lại như một lão nhân gần đất xa trời, gương mặt tiêu gầy vô cùng, xương gò má nhô ra thật cao, ấn đường tựa hồ có một thanh hắc suốt năm tán không ra, khóe mắt là lão nhân ban nhan sắc sâu cạn không đồng nhất, cả khuôn mặt thanh thanh bạch bạch, hai mắt khàn khàn lợi hại, huyết quản thanh hắc dưới cổ có thể thấy rất rõ ràng, phồng lên phồng lên tựa hồ tùy thời cũng sẽ phá tan làn da mỏng nhô ra ngoài vậy, nếu không có khóe môi hắn tràn đầy hắc ban nâng lên tiếu ý hiền hoà, chỉ sợ sẽ để người cho hắn là một gỗ khoác da người.
Gia chủ Mục gia Mục Trì, quả nhiên đã bệnh nguy kịch.
Chỉ là, người như vậy, lại vẫn có thể sát nhân vô hơi thở, đến tột cùng là địch, hay là hữu?
Dáng dấp hiền lành hiền hoà của Mục Trì tựa như một nam nhân hồi lâu chưa thương yêu tiểu oa nhi, lão nhãn khàn khàn hàm tiếu nhìn Bách Lý Vân Tựu, rồi lại cho người cảm thấy hắn như là từ trên người Bách Lý Vân Tựu tìm cái bóng của Mục Chiểu, “Niên kỉ của Mục Chiểu cùng Vân tiểu vương gia tương xứng, hôm nay nên lớn lên cùng Vân tiểu vương gia có cùng chiều cao đi.”
“Chỉ là tiểu tử kia luôn luôn ham chơi, chỉ sợ không có sinh trưởng tốt như Vân tiểu vương gia vậy.” Nói đến Mục Chiểu, ánh mắt của Mục Trì càng thêm hiền hoà, nghe lời kia của hắn, tựa như hắn đã rất nhiều nắm chưa từng thấy qua nhi tử của mình.
“Không, hôm nay A Chiểu, tuyệt không giảm phong phạm năm đó của Mục gia chủ.” Thái độ của Bách Lý Vân Tựu như trước nhàn nhạt.
Trước đây nhất khắc tựa hồ còn có thể kiếm bạt nỗ trương, hai người lúc này lại như bạn vong niên đã lâu không gặp, nếu là có một cái bàn một bình trà, chỉ sợ sẽ càng hợp ý.
“Phải không? Mục Chiểu một hài tử ham chơi như thế, lão phu không chỉ vào hắn có thể lớn lên hình dáng ra sao.” Nghe xong lời của Bách Lý Vân Tựu, dáng tươi cười của Mục Trì rất là vui mừng, “Bất quá nếu có thể được Vân tiểu vương gia khen, chứng minh Mục Chiểu có thể thực sự lớn lên rất tốt, như vậy lão phu cũng yên lòng.”
Mục Trì nói xong, bỗng cố sức ho khan vài tiếng, khụ khụ, chỉ thấy lưng hắn tựa hồ trở nên cong vài phần, cười liễm liễm trên mặt, giơ lên Quân tử kiếm trong tay nhắm ngay Bách Lý Vân Tựu, lúc này khuôn mặt của hắn dù chưa thay đổi, nhưng mà trong mắt của hắn không thấy bệnh trạng cùng già nua chút nào, gió lạnh xuy cổ áo bào rộng thùng thình của hắn, đem cả người hắn nhìn như sắp đổ.
Nhiên, kiếm ở trong tay, hắn tựa hồ lại biến thành niên thiếu anh khí sảng khoái không sợ hãi, nhãn thần bình tĩnh lại lệ, “Qua kiếm thôi Vân tiểu vương gia.”
Mục Trì nói xong rồi lại đổi giọng, “Không, bất năng xưng Vân tiểu vương gia là tiểu vương gia, mà nên xưng là, U Đô vương.”
U Đô? Ba trăm năm Diệu Nguyệt đại loạn đế quốc nhất thống toàn bộ Diệu Nguyệt đại lục?
Cùng tay của Bạch Lưu Ly nắm tay Bách Lý Vân Tựu run lên bần bật.
Tay của Bách Lý Vân Tựu chợt thất ôn, tiện đà buông lỏng tay của Bạch Lưu Ly ra, đẩy đem ra sai vài bước.
Huyền băng kiếm trong tay Bách Lý Vân Tựu nhắm ngay Mục Trì, mũi kiếm lần thứ hai thượng lam mang.
Gió lạnh liệt liệt mà xuy, không trung bạch tuyết xuống.
Kiếm ảnh giao điệp.