Qủy Vương Gia Đích Tuyệt Thế Độc Phi

chương 183: chương 183: khóc rồi sao

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

CHƯƠNG : KHÓC RỒI SAO

Editor: Luna Huang

Trong quán trà, Mục Chiểu nâng tay đỡ trán nhìn Bách Lý Vân Tựu đang giúp tiểu điểu nhi lau vụn cao điểm ở khóe miệng, khóe miệng hàm tiếu, như có điều suy nghĩ.

Bách Lý Vân Tựu phảng phất xem Mục Chiểu là không khí, không nhìn hắn cũng không cùng hắn nói một câu, đợi hai tiểu gia hỏa ăn uống no đủ vỗ nhẹ nhẹ lưng của A Uyên, ý bảo hắn mang tiểu điểu nhi ra bên ngoài chơi, A Uyên gật đầu kéo tay của tiểu điểu nhi ra đi ra ngoài, vừa ra đến trước cửa không quên hung thần sát trừng trừng Mục Chiểu một mắt, hung nói, “Không được khi dễ cha!”

Mục Chiểu cười ha ha một tiếng, vội nói: “Không dám không dám.”

Lúc này A Uyên mới yên tam kéo tiểu điểu nhi đi ra, Bách Lý Vân Tựu không quên căn dặn: “Đừng chạy quá xa.”

“Biết rồi cha!” A Uyên nói xong, đảo mắt liền không thấy bóng người.

“Ngươi thay đổi rồi.” Mục Chiểu thu hồi ánh mắt nhìn A Uyên, đem đường nhìn một lần nữa phóng tới trên người Bách Lý Vân Tựu.

“A Chiểu không phải cũng thế sao?” Bách Lý Vân Tựu đạm đạm nhất tiếu, phản vấn, chỉnh lý bàn bị hai tiểu gia hỏa làm ra một đống hỗn độn xong mới rót một chén trà cho Mục Chiểu, đẩy đến trước mặt hắn.

“Nga? Phải không?” Mục Chiểu giơ tay lên chà xát mặt mình, cười nói, “Ta cảm giác mình cùng như trước một dạng, không quá mức biến hóa lớn mới phải.”

Bách Lý Vân Tựu ngước mắt, lẳng lặng nhìn vẻ mặt nụ cười của Mục Chiểu, sau đó nói: “Lừa mình dối người.”

“Hắc…” Mục Chiểu bỗng nhiên nhẹ nhàng cười, nâng trà trản trước mặt lên ngẩng đầu liền uống, “Có lẽ vậy!”

Mục Chiểu cầm trà trản trong tay buông xuống, nét mặt thiếu vài phần tiếu ý, sinh ra vài phần lạnh lùng.

“Cái chỗ này, không thích hợp A Chiểu đến.” Bách Lý Vân Tựu vì trà trản rỗng Mục Chiểu đưa hắn châm đầy, thản nhiên nói.

“Theo ngươi nói như vậy, địa phương nào mới thích hợp ta đi?” Mục Chiểu dựa vào phía sau một chút, nhấc chân lên, khóe miệng lại treo tiếu ý, “Lần này đi ra, là tới uống rượu mừng của tiểu tử Đồng Nhai kia, còn không phải cố ý đến xem ngươi, ngươi cũng tự dám vàng trên mặt mình cho ta là đặc biệt đến thăm ngươi.”

“Ta biết.” Bách Lý Vân Tựu biểu tình bất biến, muốn nói cái gì nữa, Mục Chiểu bỗng ngồi thẳng giơ tay lên để ngang trước mặt Bách Lý Vân Tựu, nhất phó biểu tình khẩn trương nói, “Ngừng, ngươi một hòa thượng không nên cằn nhằn cái gì với ta, ta khó có được đi ra một chuyến như thế, cự tuyệt ngươi niệm kinh ở bên tai!”

Bách Lý Vân Tựu lặng im nhìn Mục Chiểu một lucs, bỗng nhiên khẽ cười, “Hảo.”

Mục Chiểu thở ra một hơi một lần nữa dựa vào trên ghế dựa, lấy tràn trả Bách Lý Vân Tựu một lần nữa rót đầy cho hắn liền uống, Bách Lý Vân Tựu như trước đoan đoan chánh chánh ngồi, khẽ uống nước trà trong ly.

Thời gian phảng phất lại trở về sáu năm trước, về tới ngày trong Vân vương phủ Tố thành, bọn họ một là thiếu gia hoàn khố bất cần đời, một là Quỷ Vương gia thế nhân e ngại, cùng nhau ngồi ở ngoài đình của Qủy Lệ các uống rượu phẩm thường, một người luôn luôn bông đùa, một người luôn luôn chỉ lẳng lặng nghe, thỉnh thoảng tiếp lời.

Ngày như vậy, cũng không trở về nữa.

Mục Chiểu uống xong chén thứ hai không nói, chỉ là khép hờ mắt tựa đầu vào ghế, như chợp mắt.

Một lát, Bách Lý Vân Tựu cạn thanh hỏi: “Lưu mấy ngày?”

“Ba ngày.” Mục Chiểu vẫn chưa mở mắt, như một ra thiếu gia xuất môn du ngoạn lắc chân nói một chuyện cũng mình không quan hệ, “Nừa năm nay phía tây tựa hồ không được yên ổn, ta muốn đích thân đi xem, ba ngày sau liền đến đó.”

“Phía tây?” Bách Lý Vân Tựu hơi nhíu mày, “Bên kia thường man di tàn sát bừa bãi, đích xác không yên ổn.”

“Sách sách sách, thực sự là đã lâu không có nghe được ngươi quanh co lòng vòng nói lời quan tâm ta như thế.” Mục Chiểu phe phẩy chiết phiến trong tay, cười tủm tỉm nói, “Ta nói, đều đã nhiều năm như vậy, ngươi nếu như quan tâm ta nói thẳng ra không được sao, vẫn là giống như trước một dạng chỉ thích nói một nửa.”

Bách Lý Vân Tựu mỉm cười, “A Chiểu không phải nói ta thay đổi sao?”

“Vậy không đồng đạng!” Mục Chiểu mở mắt, không cho mặt mũi trừng Bách Lý Vân Tựu một mắt, thấy Bách Lý Vân Tựu chỉ là cười nhạt một tiếng, tiếu ý càng đậm, “Tựu, xem ra ngươi mấy năm này sống rất tốt.”

“Đúng.” Bách Lý Vân Tựu không phủ nhận, dáng tươi cười ở khóe miệng bất tri bất giác nhu vào ôn nhu, “Tất cả đều là lấy phúc của A Chiểu.”

“Ngươi học được khách khí? Cái gì phúc hay không phúc, ngươi là huynh đệ tốt nhất của ta, ta ngươi hai người cần phải có một người tốt?” Mục Chiểu vi liễm mí mắt, “Thấy ngươi sống tốt, ta mới phát giác được năm đó làm vậy là đáng.”

Bách Lý Vân Tựu không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng nhìn Mục Chiểu, hắn biết trong lòng Mục Chiểu đang suy nghĩ gì, thế nhưng hắn không thể chọn, bởi vì hắn căn bản cũng không có chọn.

Một lúc, Mục Chiểu lại lần nữa nâng mí mắt lên, nhìn thẳng mặt nạ trên mặt trái của Bách Lý Vân Tựu, vi túc mi tâm nói: “Cũng ly khai Tố thành rồi, còn mang đồ chơi này?”

“Tóm lại lấy xuống sẽ dọa người không phải sao?” Bách Lý Vân Tựu đạm đạm nhất tiếu.

“Để ta xem một chút.” Thần tình của Mục Chiểu bỗng nhiên trở nên nghiêm túc.

Bách Lý Vân Tựu mặc mặc, sau đó giơ tay lên đặt trên mặt nạ trên mặt, chậm rãi lấy xuống.

Không còn là văn lạc đỏ sậm đáng sợ, hôm nay trên mặt trái của Bách Lý Vân Tựu chỉ có dấu phấn sắc nhàn nhạt, coi như chỉ thiếu chút nữa sắp tiêu thất vĩnh viễn trên mặt hắn.

Tay của Mục Chiểu hơi run lên, “Sắp khỏi rồi?”

“Ân.” Bách Lý Vân Tựu một lần nữa mang mặt nạ lên, nếu không phải lúc đó Lưu Ly sinh tiểu điểu nhi trì hoãn canh giờ vì hắn ghim kim, có thể nắm đó mặt của hắn đã như người thuonwgf, bất quá, hắn chưa phát giác ra bất kỳ không đáng gì, tương phản, hắn rất vui vẻ.

Nhiên, ngay lúc Bách Lý Vân Tựu đưa tay đeo mặt nạ, Mục Chiểu đưa tay cầm cổ tay của hắn, dừng động tác của hắn lại, sau đó chỉ nghe Mục Chiểu luôn luôn cười sẽ không khẩn trương ngược lại có chút run rẩy vang lên, “Tựu, ánh mắt của ngươi ——”

Mục Chiểu khẩn túc mi tâm nhìn chằm chằm con mắt trái của Bách Lý Vân Tựu, hắn nhớ kỹ con mắt trái của Tựu là mặc lục sắc thâm trầm, mà không phải màu xám tro như loại này, hơn nữa, hôi mông mông, như là vụ khí bịt kín một tầng dày, đầy là hồi sự…gì?

“Mù thôi mà, không cần không cần khẩn trương, tự ta chọc mù.” Bách Lý Vân Tựu chỉ là đạm đạm nhất tiếu, trong mắt vẫn chưa thấy bất luận giằng co đau khổ gì, chỉ là bình tĩnh, “Ta chưa nói với A Chiểu, con mắt trái của ta vẫn còn thể thấy đồ thế nhân nhìn không thấy, vẫn để ta thống khổ, hôm nay nhìn không thấy nữa, ta mới phát giác được ta là người bình thường.”

“Nên, A Chiểu không cần tiếc hận cho ta.” Bách Lý Vân Tựu bình tĩnh, nói một lát, Mục Chiểu mới chậm rãi buông tay hắn ra, nhìn hắn mang mặt nạ lên mặt.

“Chỉ cần ngươi không hối hận, ta liền sẽ không thay ngươi tiếc hận.” Mục Chiểu nói.

“Ta không hối hận.” Bách Lý Vân Tựu không chút do dự nói.

Mi tâm của Mục Chiểu thư giãn, nét mặt lại lần nữa treo dáng tươi cười, bỗng nhiên ngoài cửa sổ dưới lầu truyền đến thanh cười khanh khách của hài tử, Mục Chiểu đứng lên, đi tới bên cửa sổ, đẩy cửa sổ ra, chỉnh lúc A Uyên còn có tiểu điểu nhi ở dưới lầu cùng một đám hài đồng chơi đến hài lòng.

Ánh mắt của Mục Chiểu thủy chung tỏa trên người A Uyên, tay khoát lên song linh chặt chặt, nhẹ nhàng run rẩy.

“Tựu, nói cho ta biết, hắn là ai?” Mục Chiểu không có quay đầu nhìn về phía Bách Lý Vân Tựu, như trước nhìn chằm chằm A Uyên cười đến cười đến dưới lầu.

“Ta nói rồi, hắn là nhi tử của ta, tên là Bách Lý Uyên.” Bách Lý Vân Tựu cũng không quay đầu nhìn Mục Chiểu, chỉ uống trà.

Hai người như thế đưa lưng về phía nhau, một, ngồi một đứng, như giằng co cái gì.

“Ta không tin.” Tay của Mục Chiểu cầm lấy song linh chặt hơn.

“Ngươi tin hay không, cùng ta không quan hệ.” Bách Lý Vân Tựu diện vô biểu tình.

Tương đối trầm mặc, tiếng cười của hài đồng dưới lầu càng sâu, A Uyên lôi kéo tay tiểu điểu nhi cười đến càng thêm hài lòng, một lúc lâu, tay của Mục Chiểu cầm lấy song linh dần dần buông lỏng ra, khổ sáp cười nói: “Hắn ở chỗ này rất vui vẻ.”

Bách Lý Vân Tựu không có tiếp lời, một lúc, Bách Lý Vân Tựu mới thản nhiên nói: “Nếu A Chiểu muốn mang hắn đi cũng được.”

Mục Chiểu bỗng nhiên kinh hỉ xoay người, Bách Lý Vân Tựu cũng vào lúc này chậm rãi xoay người đối mặt với hắn, trong mắt bình tĩnh cungf trong mắt mừng rỡ của Mục Chiểu hình thành đối lập tiên minh, chỉ nghe Bách Lý Vân Tựu mặt không chút thay đổi nói: “Trừ phi ngươi muốn hắn chết.”

Mừng rỡ trong mắt Mục Chiểu nứt ra.

Lời của Bách Lý Vân Tựu như đao nhọn đâm ngực Mục Chiểu, “Tính nết của Bán Nguyệt, ngươi so với ta rõ ràng hơn, nàng đã nói, tất làm được.”

Sắc mặt của Mục Chiểu như mất máu tái nhợt, thân thể lung lay, lấy tay chống song linh, miệng khẽ run một lát mới khó khăn phun ra khàn khàn vài từ, “Nàng…vẫn tốt?”

“Ta không biết, không có bất kỳ người nào biết nàng ở nơi nào, sống tốt hay không.” Bách Lý Vân Tựu biết, nói như vậy với Mục Chiểu là tàn nhẫn, thế nhưng hắn lại không thể không nói, bởi vì cùng với để A Chiểu vĩnh viễn thống khổ, không bằng để hắn sớm biết sự thực, “Ta chỉ biết, nàng xuất gia rồi.”

Thân thể của Mục Chiểu lại một lần nữa như mất trọng tâm lung lay, một lúc lâu, hắn tựa hồ cũng không thể hồi thần, trong miệng lầm bầm: “Xuất gia rồi…? Thảo nào, khó trách ta vẫn tìm không được nàng…”

Bách Lý Vân Tựu không nói lời nào, chỉ là lẳng lặng nhìn hắn, chờ tự hắn hồi thần.

“Cha!” A Uyên vào lúc này lôi kéo tiểu điểu nhi chạy trở về, “A Uyên nhớ kỹ mẫu thân nói qua, không thể đi ra chơi lâu, nàng còn phải mang A Uyên cùng muội muội ddeén tòa nhà lớn của huyện thừa ăn đồ ngon! Nếu như đi về trễ, mẫu thân lại sẽ hung cha.”

A Uyên vừa chạy đến bên người Bách Lý Vân Tựu liền thấy sắc mặt Mục Chiểu tái nhợt đến đáng sợ, không khỏi dọa, dắt xiêm y của Bách Lý Vân Tựu nhỏ giọng hỏi: “Cha, sắc mặt của thúc thúc xấu kia thật là khó coi, có phải là bị bệnh hay không?”

“Ân, thúc thúc bị bệnh rồi, A Uyên giúp cha đi hỏi thúc thúc một chút chỗ nào khó chịu được không?” Bách Lý Vân Tựu kéo tay của A Uyên, khẽ đẩy A Uyên đến phương hướng của Mục Chiểu.

“Thế nhưng…” A Uyên bất động.

“Thúc thúc là hảo thúc thúc, thúc thúc thích nói giỡn, kúc nãy là đùa giỡn với A Uyên, A Uyên đừng sợ.” Bách Lý Vân Tựu ôn nhu nói.

A Uyên nghiên nhìn Mục Chiểu một chút, lúc này mới mại khai tiểu bước chân đi hướng Mục Chiểu, nếu cha nói không phải là thúc thúc xấu, vậy nhất định không phải là thúc thúc xấu!

A Uyên đi tới trước mặt Mục Chiểu, Mục Chiểu vẫn còn trong hoảng hốt thất thần, cảm thấy có người ở kéo ống tay áo của hắn, không khỏi cúi đầu, chính nhìn thấy A Uyên kéo ống tay áo của hắn, vẻ mặt quan tâm hỏi: “Thúc thúc, ngươi không thoải mái sao? Mẫu thân của A Uyên là đại phu, A Uyên mang thúc thúc đi gặp mẫu thân xem cho thúc thúc có được hay không?”

Mục Chiểu ngẩn người, như cũ chưa lấy lại tinh thần.

“Có đúng hay không A Uyên lúc nãy nói thúc thúc là thúc thúc xấu, thúc thúc sinh khí? Cha nói, thúc thúc không phải là thúc thúc xấu, ân… Vậy thúc thúc chính là hảo thúc thúc, là hảo thúc thúc liền không tức giận!” A Uyên tự nói tự gật đầu.

A Uyên lại kéo kéo ống tay áo của Mục Chiểu, vì vậy Mục Chiểu ở trước mặt hắn chậm rãi ngồi xổm xuống, á thanh âm hỏi: “Tiểu gia hỏa, ngươi tên là gì?”

“Cha nói, A Uyên họ Bách Lý, tên Uyên, cha cùng mẫu thân cũng gọi ta là A Uyên!” A Uyên trừng mắt nhìn nói, bỗng nhiên, hắn kinh ngạc nói, “Trong con mắt ngươi có nước/ Thúc thúc, ân… Ngươi đây là khóc sao?”

Mục Chiểu chỉ là cười, không nói lời nào, bình tĩnh nhìn A Uyên, mặc một giọt lệ ở khóe mắt chảy xuống.

Ai biết A Uyên nâng tay nhỏ bé lên vụng về giúp hắn lau khóe mắt, một bên giúp hắn lau khóe mắt một bên dùng giọng dỗ tiểu điểu nhi dỗ hắn nói: “Thúc thúc không khóc không khóc nga, A Uyên giúp thúc thúc thổi thổi liền hết đau.”

Thúc thúc này, hình như cũng không đáng ghét!

—— đề lời nói ngoài ——

Tổng của lần ngoại ngày mai sẽ phải kết thúc, các cô nương nếu như muốn nhìn A Uyên bọn họ lần ngoại, thúc tựu viết viết, cô nương nếu như đều trầm mặc, vậy biểu thị đều cảm thấy thích hợp, thúc sẽ không viết hắc ~

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio