CHƯƠNG : THẾ GIỚI HẮC BẠCH TRONG MẮT
Editor: Luna Huang
Vân vương phủ, Quỷ Lệ.
Mục Chiểu không hình tượng dùng ống tay áo lau miệng, dùng ánh mắt nhìn quái vật nhìn chằm chằm Bách Lý Vân Tựu, kinh ngạc đến suýt nữa tròng mắt rơi luôn ra ngoài, “Ngươi muốn thú tức phụ? Đừng nói giỡn, ta tình nguyện tin tưởng ngươi thú nam nhân vào cửa cũng không tin ngươi sẽ thú nữ nhân vào cửa, ngươi đời này gặp qua bao nhiêu nữ nhân? Ngươi biết dùng đồ chơi của ngươi thế nào sao?”
Thính Phong chính đang cầm một bầu rượu mới đun nóng đi vào trong đình bát giác, nghe đượcMục Chiểu kinh ngạc lại ghét bỏ nói, suýt nữa mới ngã xuống đất, cái gì gọi là biết dùng. . .đồ chơi của ngươi thế nào sao?
Hỏa quang trên mặt nạ của Bách Lý Vân Tựu nhảy, không ai xem tới được cũng đoán không được thần tình dưới mặt nạ của hắn là như thế nào.
“Nguyên lai trong mắt A Chiểu, ta có đoạn tụ chi phích, nếu là như thế này, ta thú A Chiểu thế nào?” Bách Lý Vân Tựu tiếp nhận ly rượu Thính Phong rót đầy đưa tới, thanh âm thấp cạn, tuy là truyện cười, nhunge ngữ điệu lành lạnh làm sao cũng để cho người nghe không ra tiếu ý.
“Đừng! Nghìn vạn lần đừng! Ta đối với nam nhân không có hứng thú, đối xấu nam nhân càng không có hứng thú!” Mục Chiểu kích động đến đứng lên, “Bổn thiếu gia thích nữ nhân dáng người yểu điệu phong tình quyến rũ, không phải là nam nhân, cũng không phải nữ nhân như khối băng như Vọng Nguyệt vậy!”
Bỗng nhiên, chỗ tối có ngân quang lợi hại lóe lên, Thính Phong lập tức đưa lên một ly cho Mục Chiểu, để tránh khỏi hắn nói ra những thứ kinh người, phải biết rằng hậu quả chọc Vọng Nguyệt so với hậu quả chọc gia càng đáng sợ hơn.
“Thính Phong, nhìn ngươi túng dạng vậy, còn chưa có thú Vọng Nguyệt qua cửa lại sợ vợ thành như vậy, sau này còn thế nào được.” Mục Chiểu không khách khí chút nào tiếp nhận ly rượu, uống một hớp rượu trong ly, “Đừng cho là ta nhìn không ra trong lòng ngươi suy nghĩ gì.”
“. . .”
“Họ Mục, cút ra ngoài.” Vọng Nguyệt nâng kiếm xuất hiện ở trước đình, nhãn thần lạnh như, còn có sâu đậm chán ghét cùng hận ý.
Mục Chiểu nhìn Vọng Nguyệt oán hận mãn nhãn, ánh mắt mang ý cười trở nên có chút xa xưa.
“Vọng Nguyệt, lui ra.” Bách Lý Vân Tựu cũng không chuyển trầm giọng mệnh lệnh, tay nắm chuôi kiếm của Vọng Nguyệt có chút hơi run rẩy, sau đó cúi đầu, cung kính ứng tiếng vâng, lần nữa biến mất trong bóng tối.
” A Chiểu, tâm lại không bình tĩnh sao?” Bách Lý Vân Tựu đem mặt nạ khẽ nâng, khẽ nhấp một cái một chút rượu, “Hà tất trêu chọc Vọng Nguyệt, sẽ chỉ làm ngươi thống khổ hơn mà thôi.”
Khóe miệng Mục Chiểu trở nên nhàn nhạt cười, như ẩn dấu ưu thương không muốn người biết, chỉ thấy hắn nhẹ lay động nhẹ lay động ly rượu không trong tay, ngẩng đầu nhìn trời cao như mực, thanh âm cũng biến thành nhẹ, “Nếu là không cảm giác được phần thống khổ này, ta sợ ta sẽ chậm rãi quên tương kì.”
“Tựu, ngươi dự định lợi dụng Bạch Lưu Ly tới làm cái gì?” Tròng mắt của Mục Chiểu nhìn về phía Bách Lý Vân Tựu, trên người không có vị đạo bất cần đời, chỉ là lãnh tĩnh cơ trí bình tĩnh, “Nàng có chỗ gì hơn người đáng giá ngươi tự mình xuất hiện? Có chỗ gì đáng để ngươi muốn nàng?”
“Lấy bản lĩnh của ngươi muốn thu nàng cho mình sử dụng cũng không phải việc khó, cần gì đi bước kỳ phải thú nàng này?” Mục Chiểu nói, hơi nhíu mi, “Ta không coi trọng ngươi thú nàng.”
“A Chiểu cũng ngại thanh danh nàng bất hảo?” Bách Lý Vân Tựu cũng nhàn nhạt cười, “Thanh danh của ta không cũng không tiện? Ác nữ phối Quỷ Vương gia, ngược lại không tệ.”
Mục Chiểu đem mi tâm túc càng chặt hơn, “Ngươi thật muốn thú nàng?”
Bách Lý Vân Tựu trầm mặc, lẳng lặng uống rượu.
“Cái này không giống ngươi.” Mục Chiểu khẽ lắc đầu.
“A Chiểu, trên người ngươi mặc xiêm y màu gì?” Bách Lý Vân Tựu đáp phi sở vấn, Mục Chiểu nhíu mày, nói, “Giáng tử sắc.”
Bách Lý Vân Tựu đứng lên, đưa tay cầm cành khô bên đình có chút lá, hỏi lại: “Cái lá cây này màu gì?”
“Khô hoàng sắc.” Mục Chiểu dừng một chút lại nói, “Xuân hạ chi quý là lục sắc.”
“Vậy ly rượu trong tay ta văn dạng, là màu gì?” Bách Lý Vân Tựu lại xoay người cầm lấy ly chén rượu trên bàn, nhẹ giọng hỏi.
“Cỗ lam sắc.”
“Xiêm y trên người ngươi là giáng tử sắc, xuân hạ thảo diệp là lục sắc, thu đông vì khô vàng hoàng sắc, bầu trời trong xanh bích lam sắc, ngày mùa hè đẹp nhất hoa là phấn hồng sắc.” Bách Lý Vân Tựu cầm ly rượu tự lẩm bẩm, giọng nói nhàn nhạt giọng nói nhàn nhạt tựa hồ dẫn theo tự giễu, “Nhưng thế gian này xá tử yên hồng ở trong mắt ta, bất quá chỉ là hắc bạch hôi ba loại nhan sắc.”
“Bất quá ta hôm nay gặp được loại thứ tư sắc trong sinh mệnh ta.” Ánh mắt Bách Lý Vân Tựu xuyên thấu qua lỗ nhỏ trên mặt nạ hướng viễn phương, đó là nhan sắc hắn từ chưa từng thấy qua, hắn không biết cũng nói không nên lời cái loại nhan sắc này, chỉ biết đó là một loại màu sắc nhạt nhẽo mà xinh đẹp, không phải là quang vựng, cũng không phải vụ khí mờ ảo, mà là chân chân thật thật nhuộm trên xiêm y của Bạch Lưu Ly, chính là nàng sa mỏng vành nón của nàng rũ xuống đều mang nhan sắc nhạt nhẽo như vậy.
Mặc dù chìm lạnh như hắn, nhìn thấy nàng một khắc kia, tim của hắn vẫn là không bị khống chế rung động, trong phút chốc trong lòng hắn nổi lên chỉ có hai chữ —— đặc biệt.
Mệnh Thính Phong vì nàng khai quan ngày ấy, đứng ở một nơi từ một nơi bí mật gần đó hắn liền mơ hồ cảm thấy hắn tựa hồ gặp được cùng người khác bất đồng, thế nhưng lúc đó không thích hợp ở lâu, làm chứng thực suy nghĩ trong lòng hắn, vì vậy hắn tự mình đi Bạch gia một chuyến, nhưng không nghĩ ở Bạch gia hắn nhìn thấy người đặc biệt như vậy, cũng chính là phần này đặc biệt trước nay chưa có, để hắn lần đầu tiên xuất thân phận của mình bảo hộ một người.
Có thể không người nào để ý hiểu được cách làm của hắn, bởi vì không ai có thể lý giải được bản thân có một đôi mắt như thế này, bất quá cũng được, hắn từ không cần bất luận kẻ nào lý giải.
Chỉ là, đồ đặc biệt người đặc biệt, nếu để hắn gặp phải, hắn liền sẽ không để cho người khác chiếm vì bản thân có, mặc dù không quan hệ tình ái.
“Nhưng Bạch Lưu Ly hôm nay mặc chính là hắc y, từ đầu đến chân đều là hắc, cùng hắc sắc trên người ngươi nhiều năm không đổi.” Mục Chiểu Mục chẳng những chưa phát giác ra nhẹ nhõm hài lòng, trái lại cảm thấy có chút bất an.
“Phải không?” Tròng mắt của Bách Lý Vân Tựu nhìn kiện bào hắn sắc của mình, vẫn chưa toát ra ngôn hành cử chỉ ngạc nhiên, phảng phất hắn chưa có một phản ứng có một thường nhân nên có.
Không phải là nhan sắc hắn nhìn thấy mà là hắc sắc sao? Bất quá, này thì như thế nào?
“Một nữ nhân mà thôi, A Chiểu không tin được năng lực của ta lo lắng nàng sẽ hại ta?” Trên đời này, người chân chính quan tâm hắn, có thể nói lác đác không có mấy ngươi.
“Đừng quên, nàng cũng là người Hạ Hầu Sâm muốn có được.” Nam nhân thủ đoạn độc ác kia.
“Cái này ta tự nhiên sẽ không quên, bằng không ta cũng sẽ không đem nàng từ trong quan tài kéo ra.” Bách Lý Vân Tựu giơ tay lên phủ ánh mắt trên mặt nạ, thanh âm lạnh lùng, “Cũng vì như vậy, ta mới càng phải thú nàng.”
“Thôi, tùy ý ngươi đi, dù sao cũng một nữ nhân mà thôi.” Mục Chiểu cuối cùng bất đắc dĩ thở dài, “Bất quá ngươi phải thừa trước khi dịp Hạ Hầu Sâm có hành động tiên hạ thủ vi cường, không cho phép hắn sẽ dùng thủ đoạn âm tổn gì.”
“Yên tâm, mỗi một bước hắn đi, ta đều rõ như lòng bàn tay.” Bách Lý Vân Tựu lạnh lùng nói xong lại là đạm đạm nhất tiếu, “Bất quá, không biết A Chiểu có nguyện làm mối cho ta?”
“. . .”